Trần lão bản đồng ý gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta đều đang cố gắng để sinh
tồn”
Chu Kiều Kiều nhận tiền, chuẩn bị rời đi.
Đi đến cửa, nàng nghe Trần lão bản nói, “Ngươi đi săn đừng làm chúng bị
thương quá nặng, cách mười ngày cho ta đưa mười con thỏ rừng, gà rừng, vịt
hoang loại nhỏ dễ bán này, ta nuôi ở hậu viện từ từ bán”
Người ăn canh thịt thỏ rừng, gà rừng, vịt hoang nhiều hơn người ăn thịt lợn
rừng.
Chu Kiều Kiều vui mừng nhướng mày, “Được, đa tạ Trần lão bản chiếu cố”
Nàng đi dạo một vòng, mua một ít gia vị nấu ăn rồi chuẩn bị về, trên đường lại
tình cờ gặp Tần Hữu.
Chu Kiều Kiều vui vẻ chào hỏi, “Tần đại nhâ, sinh thần vui vẻ”
Hôm nay Tần Hữu mặc một bộ trường sam màu xanh đậm, thắt lưng buộc tay
áo, tóc búi cao, cả người anh tuấn, gọn gàng, toát lên vẻ phong trần.
“Chu Nương Tử, thật là trùng hợp, hôm nay ngươi vào thành làm gì vậy?”
Chu Kiều Kiều không muốn nói chuyện không vui vào ngày sinh thần của
người ta, nên chỉ nói mình đến bán thịt rừng.
“A, ngươi nói Trần lão bản sao, người đó ta biết, rất nghĩa khí. Ngươi hợp tác
với hắn cứ yên tâm, hắn chắc chắn sẽ không lừa ngươi”
Hắn từng quen biết Trần lão bản, tin tưởng vào cách làm người của hắn.
Chu Kiều Kiều gật đầu.
“Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa, ta về trước đây”
Chu Kiều Kiều chuẩn bị đi.
Tần Hữu sốt ruột, buột miệng nói, “Hay là vào uống hai chén đi?”
Nói xong, hắn lại hối hận, uống hai chén cái gì.
Nói như vậy chẳng khác nào những cô nương ở Di Hồng viện mời khách.
Hắn nhất thời xấu hổ không biết làm sao, chỉ biết quay người lại.
Chu Kiều Kiều lại cười nói, “Tạ ơn thịnh tình của đại nhân, nhưng ta còn phải về
nấu cơm cho bọn nhỏ, lần sau đi”
Lời khách sáo vẫn phải nói.
Tần Hữu mấp máy môi, chỉ đành gật đầu.
Nàng vừa xoay người định rời đi.
Lại đột nhiên nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ phía sau.
Tần Hữu là bổ khoái, lập tức phát giác có chuyện xảy ra.
sau-san-manh-thu/chuong-46.html]
Hắn nói với Chu Kiều Kiều, “Hình như là tửu lâu Dân Sinh bên kia xảy ra
chuyện, ta đi xem một chút”
Tửu lâu Dân Sinh?
Chu Kiều Kiều sửng sốt một chút.
Lập tức nhớ lại.
Đây không phải là tửu lâu của Trần lão bản sao?
Chu Kiều Kiều dựng cả tóc gáy, nghĩ đến Triệu Tâm Khoan vừa đồng ý hợp tác
với nàng đã đóng cửa, chẳng lẽ Trần lão bản cũng là vừa mua thịt rừng của
nàng đã xảy ra chuyện sao?
Mang theo nghi ngờ này, Chu Kiều Kiều lập tức chạy về phía tửu lâu Dân Sinh .
Xa xa, nàng nhìn thấy khói đen bốc lên nghi ngút.
Chạy gần hơn, nhìn càng rõ ràng.
Khói đen hình nấm như mây đen bay lượn ở hậu viện tửu lâu Dân Sinh.
Tửu lâu đã bị quan binh bao vây, không cho phép ai vào.
Chu Kiều Kiều bị đám người chen ở phía ngoài cùng, chỉ có thể mơ hồ nhìn
thấy Trần lão bản, Triệu Tâm Khoan, tiểu nhị đứng ở tận cùng đám người, bị
quan binh ngăn cản không cho vào.
Trần lão bản trên mặt có vẻ không muốn sống nữa.
“Ai nha, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không biết, nghe nói hậu viện của họ tự nhiên bốc cháy, nếu không phải hậu
viện trữ nước kịp thời dập lửa, có lẽ cả con đường đều đã cháy rồi”
Chu Kiều Kiều nghe vậy.
Hồi tưởng lại thời gian, có lẽ là mình vừa bước chân ra khỏi tửu lâu thì hậu viện
đã bốc cháy.
Nàng nghĩ nghĩ, chen vào đám người, đi đến phía trước nhất, tìm đến Trần lão
bản và Triệu Tâm Khoan, “Trần lão bản, Triệu lão bản, hai người không bị
thương chứ?”
Hai người đồng thời quay đầu.
Triệu Tâm Khoan lắc đầu, “Không có gì, may mà phát hiện kịp thời, không có
thương vong”
Trần lão bản lại có vẻ mặt phức tạp.
Rõ ràng, suy nghĩ của hắn cũng giống như Chu Kiều Kiều khi vừa biết tửu lâu
xảy ra chuyện.
Tuyền Lê
Lão Triệu vừa hợp tác với nàng đã đóng cửa, mình vừa hợp tác với nàng thì
hậu viện bốc cháy.
Chẳng lẽ người phụ nữ này là tai tinh?
Chu Kiều Kiều thấy lòng chùng xuống.