Làm xong một đôi giày, Chu Kiều Kiều đi tới vườn rau. Nàng nhìn thấy bắp cải
trắng các nàng ban đầu trồng đã nhú ra mầm xanh từ trong đất, hẳn là không
lâu nữa là có thể ăn được.
Nàng nghiêng người ngồi xổm xuống, nhổ hết cỏ dại trong đất.
Không để chúng tranh giành dinh dưỡng của bắp cải trắng.
“Thật là ngươi…… Tiểu Nương Tử……”
Chu Kiều Kiều ngẩng đầu nghi ngờ nhìn lên.
Chỉ thấy là bà lão mà nàng đã cứu mấy ngày trước.
“Đại nương, là người ạ, thật là trùng hợp quá”
Bà lão lập tức vịn lấy người nam nhân bên cạnh, từ vườn rau đi ra.
Đi đến gần, bà lão nói với người nam nhân bên cạnh, “Hầu tử, đây chính là Tiểu
Nương Tử đã cứu ta ngày đó, ngươi mau cảm ơn người ta đi”
Người nam nhân tên Hầu Tử kia hướng Chu Kiều Kiều liền quỳ thẳng xuống,
“Đa tạ Tiểu Nương Tử”
Chu Kiều Kiều bước tới đỡ, lại quên mất vết thương ở chân của mình, không
cẩn thận giẫm lên lớp đất hơi cứng, một cơn đau nhói truyền đến dưới chân,
nàng lập tức ngã xuống đất.
“A, Tiểu Nương Tử ngươi không sao chứ?”
Bà lão giật mình, vội vàng xuống xem xét vết thương của Chu Kiều Kiều,
“Ngươi sao rồi? Có bị thương chân không?”
Hầu tử vô thức muốn ngồi xổm người xuống đỡ, nhưng là lại nhớ lại nam nữ
hữu biệt, chỉ có thể thu hồi tay lại.
Ngay tại lúc hắn vừa thu tay lại, một thân ảnh màu lam đã từ bên cạnh hắn
lướt qua, đến bên người Chu Kiều Kiều .
“Chu Nương Tử, ngươi thế nào rồi?”
Tay của hắn đã đỡ trên cánh tay Chu Kiều Kiều . Hắn chưa ý thức được.
Chu Kiều Kiều vẻ mặt nhăn nhó, hòa hoãn hơn nửa ngày mới đỡ một chút.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cẩn thận giẫm lên chỗ đất cứng ,đau quá,
hiện tại bớt đau rồi”
Phía sau lưng nàng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Tần Hữu sắc mặt rất khó coi.
sau-san-manh-thu/chuong-65.html]
Hắn không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy khi thấy Chu Kiều Kiều bị
đau.
Khi thấy Chu Kiều Kiều bị thương trong lòng cảm thấy phát hoảng.
“Bị thương thì không nên ra làm những chuyện này…… Ta đỡ ngươi trở về”
Hắn hơi dùng thêm chút sức, kéo lấy cánh tay Chu Kiều Kiều, để nàng vịn
chậm rãi đi trở về.
Đại nương chủ động đi đến một bên khác của Chu Kiều Kiều , vịn tay của bà
giúp nàng đi trở về.
“Chu Nương Tử, thật sự là vô ý quá, ta chỉ là muốn cùng ngươi nói lời cảm tạ,
không nghĩ rằng làm hại ngươi động vết thương”
Bà vô cùng tự trách.
Nếu sớm biết hại ân nhân động vết thương, bà thà không cùng nàng chào hỏi.
Chu Kiều Kiều chịu đựng đau, quay đầu nói với đại nương, “Không có quan hệ
gì với bà, là chính ta không cẩn thận”
Hầu tử đi theo phía sau bọn họ.
Nhìn bóng lưng Tần Hữu, trong mắt là không thể tin được.
Nghe nói Tần quan sai thê tử mất sớm, nhiều năm như vậy một mực độc thân,
bất luận nương tử nào đều không lọt nổi mắt xanh của hắn, ánh mắt cao đến
nỗi có thể so với tuyển phi.
Nhưng hiện tại xem ra, hắn giống như đối với Chu Nương Tử rất là để bụng.
Tần Hữu vịn Chu Kiều Kiều ngồi ở trong sân.
Mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu mà nhìn mặt của nàng, như muốn nhìn xuyên qua
kia giày bông nhìn thấy bên trong chỗ chân bị thương nghiêm trọng đến mức
nào.
Chu Kiều Kiều vì hòa hoãn không khí, cười cười, nói, “Tần đại nhân, ngươi
không phải đã đi rồi sao? Lại trở về là có chuyện gì sao?”
Tần Hữu còn đang lo lắng chân của nàng.
Nghe tiếng, hoàn hồn trở lại, ngồi ở một bên trên ghế, sau đó nói, “Ta đột nhiên
nhớ tới, Thất thúc nhờ ta giúp hắn mua mấy cân rượu”
Nói xong, sắc mặt hắn lạnh kùng nhìn sang Hầu Tử đang đứng một bên.
Hắn lần trước có gặp Hầu tử, cho nên đối với hắn có chút ấn tượng, “Ngươi làm
sao lại ở chỗ này?”
Hầu tử bị ánh mắt Tần Hữu Nhãn nhìn trong lòng giật thót.
Tuyền Lê
Vẫn còn có chút sợ hãi.
Hắn đảo tròng mắt, như phạm nhân bị thẩm vấn, trả lời, “Ta cùng nương ta đi
dâng hương cho ngoại tổ, đi ngang qua nơi đây, nương ta từ xa nhìn Chu
Nương Tử rất giống người mấy ngày trước giúp đỡ bà, chúng ta lúc này mới tới
xem một chút”