Nàng nằm sấp trên mặt đất, cố ý để lộ vết đỏ do đá làm rách để những người
hàng xóm đang xem thấy rõ.
Điều này khiến mọi người đều đau lòng.
Bọn họ cũng mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai, Chu Kiều Kiều lúc trước ở nhà
mẹ đẻ ‘ăn không của nhà mẹ đẻ, lấy không của nhà mẹ đẻ, thậm chí đôi khi
còn trộm’, là bị bức hiếp.
Chu đại ca Chu Nhất Thủ đỡ Chu Kiều Kiều dậy.
Dù rất yêu thương nàng, nhưng nghĩ đến nhi tử đang chờ tiền cứu mạng ở nhà,
hắn chỉ có thể cứng lòng, chỉ là vẫn muốn hỏi rõ ràng, “Muội nói Trương Hoài
Ân dùng việc bán nữ nhi uy hiếp muội về nhà lấy đồ? Trước kia cũng là như
vậy sao?”
Chu Kiều Kiều gật đầu, sợ hãi liếc nhìn Trương Hoài Ân.
Rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại.
“Đại ca, muội thật xin lỗi…”
Nàng lại quay đầu nhìn về phía nhị ca, “Nhị ca, muội thật xin lỗi”
Nhị ca gầy đến chỉ còn da bọc xương, xương gò má lồi lên, nhìn như bị bệnh
nặng.
Kỳ thật, Cha cùng đại ca, nhị ca Chu gia đều là người rất chăm chỉ. Trong nhà
trồng mười mẫu đất, còn thường xuyên đi trên trấn làm công kiếm tiền. Nếu
không phải có Chu Kiều Kiều cô muội muội này lúc nào về nhà khóc lóc, nói
không có cơm ăn, sau đó lấy tiền cầm lương thực, nhà bọn họ hẳn là là số một
số hai giàu có trong thôn.
Nhưng chính là vì Chu Kiều Kiều, Chu nhị ca đến hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn
chưa lấy được vợ.
Chu nhị ca cũng vì chuyện này, một mực không chào đón Chu Kiều Kiều.
Lúc này, hắn u oán nhìn nàng, ngữ khí không tốt, “Ngươi vì cứu con của ngươi
liền muốn móc sạch nhà chúng ta, hại chết đứa con duy nhất của đại ca, đại
tẩu sao?
Chu Kiều Kiều, may mà đại ca luôn yêu thương ngươi như vậy, ngươi thật quá
ích kỷ”
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều cúi đầu gạt lệ, nhìn có vẻ tự trách, khó xử, thương tâm không
thôi, kỳ thực là đang kiểm tra tài khoản của mình trong không gian.
Đúng vậy, cô có một không gian, là cô có được sau khi đụng đầu trong một lần
quay phim.
Không cần thông qua đồ vật khác, chỉ cần nghĩ trong đầu, nó sẽ xuất hiện.
Không gian chia làm hai tầng, một tầng mua bán đồ vật, một tầng trữ vật.
Không gian tổng cộng chỉ có 260 kim tệ, cô rút 202 kim tệ, trừ đi 2 kim tệ phí
thủ tục, số tiền nhận được là 200 văn tiền.
Nàng lặng lẽ nhét vào tay đại ca, “Đây là 200 văn tiền muội tích cóp, đại ca
mau chóng mang về cho cháu trai mua thuốc.
Số tiền còn lại, muội sẽ nhanh chóng trả lại cho các huynh”
500 văn tiền kia đã bị Trương Hoài Ân đem đi rồi, bây giờ muốn cũng không lấy
lại được. Trì hoãn thời gian, cô sợ đứa bé kia chờ không nổi, lặp lại vận mệnh
trong sách.
Chu đại ca không thể tin được.
Còn có chút ngơ ngẩn.
Người vốn chỉ biết lấy tiền từ nhà mẹ đẻ để phụ cấp cho nhà chồng, vậy mà có
một ngày cũng sẽ đưa nhà mẹ đẻ tiền?
Nhưng hắn thoáng nghĩ lại đã thông suốt.
sau-san-manh-thu/chuong-2.html]
Chu Kiều Kiều đây không phải là cho hắn tiền, nàng chỉ là đang giúp Trương
Hoài Ân đuổi bọn họ đi thôi.
Nàng sợ làm Trương Hoài Ân mất mặt.
Hắn vừa nghĩ như vậy, nháy mắt lại đối với Chu Kiều Kiều chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép.
Trương Hoài Ân đối xử với nàng và con cái như vậy, nàng vẫn còn bảo vệ hắn
ta.
Nhưng có được hai trăm văn này, ít nhất có thể cho hài tử chữa bệnh, hài tử sẽ
không chết.
Tiền, bọn họ có thể kiếm lại được.
Còn về việc Chu Kiều Kiều nói sau này sẽ trả tiền lại cho bọn họ, hắn coi như là
nói nhảm.
Hắn chỉ do dự một chút, liền quay người kéo lão nhị rời đi.
“A? Đi? Đại ca, tiền của chúng ta…”
Vẫn chưa lấy về mà.
Chẳng lẽ muốn quay về nhìn cháu trai chết sao?
Chu đại ca dừng chân, dừng lại.
Chu lão nhị cho rằng đại ca là muốn tìm Trương Hoài Ân đòi tiền.
Lại không nghĩ hắn chỉ là thất vọng nói với Chu Kiều Kiều, “Kiều Kiều, đây là
lần cuối cùng chúng ta với tư cách là người nhà mẹ đẻ giúp các người. Từ nay
về sau muội không muốn trở về nữa, chúng ta cũng chỉ coi như không có cô
muội muội này”
Trời mới biết, đại ca vốn là người thương Chu Kiều Kiều nhất này, là mang nỗi
lòng đau đớn đến nhường nào mới nói ra lời này.
Nhưng không còn cách nào khác, hắn tuyệt đối không thể để cả nhà mắc bệnh
mà không có tiền chữa trị, có lương thực cũng không đủ ăn nữa.
Chu đại ca nói xong, liền lôi kéo Chu lão nhị đi ra cổng nơi một đám người
đang xem náo nhiệt, nhanh chóng rời đi.
Hai vị huynh trưởng Chu gia vừa đi.
Trương Hoài Ân liền xua những người hàng xóm đang xem kịch đi.
Trong viện chỉ còn lại hai người phu thê bọn họ.
Trương Hoài Ân lộ ra vẻ mặt thật sự, mặt lạnh lẽo nhìn Chu Kiều Kiều, “Ngươi vì
sao trước mặt nhiều người như vậy làm mất hết thể diện của ta ?”
“Bây giờ tin ngươi trộm đồ đã bị truyền đi, ta sau này còn muốn làm quan,
khẳng định không thể có người thê tử có thanh danh xấu như vậy.
Ta niệm tình nghĩa phu thê, cho ngươi chút thể diện cuối cùng, không viết hưu
thư, mà chỉ viết thư hòa ly”
Chu Kiều Kiều còn muốn nói không đồng ý.
Ít nhất phải nàng phải lấy lại đồ vật về mới được .
Nhưng là Trương Hoài Ân căn bản không đợi nàng trả lời, trực tiếp vào nhà, chỉ
chốc lát sau, liền lấy đưa một phong thư cho nàng.
Chu Kiều Kiều nhìn thấy bên trên viết ‘Thư hòa ly’ ba chữ to, Trong thư hòa ly là
nàng phạm trong hai điều thất xuất là ‘lắm điều’ và ‘trộm cắp’.