Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 23



Chu Kiều Kiều nhìn bộ áo bông trên người nàng ta, loại vải này nàng đã từng

hỏi, giá khoảng một trăm văn.

Những người mặc được loại vải này ở đây, cũng tính là nghèo khó sao?

“Chúng ta đều cùng một thôn, lại là thân thích, vậy thì thế này, ta tính cho

ngươi ba mươi văn một cân” Nói xong, nàng quay người đến dưới mái hiên, lấy

chuột đồng từ trong giỏ ra.

Lúc này con chuột đồng đã thoi thóp.

Chu Dương thị do dự một chút, nói, “Hai mươi lăm văn một cân được không?

Ta……” Nàng móc tiền đồng từ trong ngực ra, “Ta chỉ có năm mươi hai văn

tiền”

Nụ cười trên mặt Chu Kiều Kiều vẫn không tắt.

Ngược lại, nàng rất hòa nhã nói, “Tẩu tử, ta cũng không mặc cả với ngươi, vậy

thì thế này, con chuột đồng này của ta có chừng ba cân, ngươi cho ta tám cân

gạo ngon hoặc mười lăm cân gạo thường, ngươi thấy thế nào?”

Gạo ngon bảy văn một cân, gạo thường bốn văn một cân.

Tính thêm công sức, cái giá này rất hợp lý.

Chu Dương thị suy nghĩ một chút, “Được, ngươi đợi ta, ta hiện tại liền về nhà

lấy gạo cho ngươi”

Không lâu sau, Chu Dương thị lấy ra tám cân gạo ngon.

Gạo ngon vốn là để nấu cháo bồi bổ cho phu quân nàng.

Nhưng bây giờ có con chuột đồng này, không cần thiết phải dùng đến gạo

ngon nữa.

Gạo ngon giữ lại nhà họ, người trong nhà cũng không nỡ ăn, còn không bằng

cho Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều nhận gạo, đem chuột đồng đưa cho Chu Dương thị.

“Ngươi về sau còn đi săn nữa không?”

“Vẫn đi, ngươi còn muốn mua chuột đồng nữa sao?”

“Ngươi nếu lại săn được chuột đồng, cho ta hai mươi lăm văn một cân, con

trưởng thành ta vẫn mua tiếp có được không?”

“Được, về sau nếu lại săn được chuột đồng, ta sẽ ưu tiên giữ lại cho ngươi”

Kiếm tiền kiểu này, cũng là một cách hữu dụng mà.

Cuộc giao dịch kết thúc với sự hài lòng của cả hai bên.

Chu Kiều Kiều đặt gạo ngon lên tấm vải dầu dưới giường, đảm bảo nếu trời lại

mưa sẽ không bị ướt.

Tuyền Lê

sau-san-manh-thu/chuong-23.html]

Đã là giờ Tuất, canh gà rừng cũng đã hầm xong.

Ba người ngồi quanh bàn, bên cạnh đốt một đống lửa, vừa sáng sủa, vừa ấm

áp.

Mùi dầu của canh gà bốc lên, khiến hai đứa bé cũng không dám động đậy.

Nhưng trong mắt hai đứa bé đều đang thèm đến chảy nước miếng.

Chu Kiều Kiều trực tiếp múc ba chén lớn, mỗi người một chén lớn, canh và thịt

trong ba chén đều tương đương nhau.

Chỉ là trong chén của hai đứa bé có thêm một cái đùi gà.

“Đêm nay không nấu cơm, chúng ta chỉ ăn gà, đến đây, hai đứa ăn đi”

Nam Nhi vội vàng bưng bát lên uống một ngụm canh.

“Oa a ~ ~” Nóng đến nàng lè lưỡi, nhưng không chịu nhả ngụm canh ra.

“Con đứa nhỏ này, gấp gáp làm gì, thổi thổi đi, lỡ mà bỏng lưỡi thì không tốt

đâu”

“Nương, ngon quá, ngon quá……” Nam Nhi nói lắp bắp, khóe miệng đầy ý cười.

Lúc này, trên mặt nàng đều là hạnh phúc.

Bao nhiêu năm rồi, nàng rốt cục được ăn canh gà đậm đà.

Trước đây loại này ở nhà chỉ có ca ca và cha mới được ăn.

Các nàng chỉ có thể ăn chân gà không có thịt, nửa muôi canh gà chang cơm

nếm chút hương vị.

Chu Kiều Kiều hài lòng, “Ăn ngon là tốt rồi. Nương còn dùng chuột đồng đổi lấy

gạo ngon cho nhà mình, vừa đặt ở đó”

Nàng lại nhìn Miên Miên, “Gạo bị ẩm hôm qua……”

Miên Miên sợ nương sẽ bỏ những phần gạo đó, vội vàng nói, “Nương, rửa sạch

, phơi khô vài lần, chắc là còn có thể ăn được”

Nương kiếm thức ăn không dễ, nàng không muốn lãng phí.

Chu Kiều Kiều đặt đũa xuống, nghiêm túc nói, “Mấy phần gạo đó nương nhìn

kỹ rồi, hẳn là nước mưa đã ngấm thuốc diệt chuột vào ngâm qua một đêm,

tuyệt đối không thể ăn nữa.

Nương cũng biết đạo lý ‘mỗi hạt gạo đều vất vả’, nhưng gạo bị ngâm với

thuốc diệt chuột một đêm, ăn chúng ta sẽ bị bệnh.

Con nghĩ xem, bị bệnh thì tốn tiền, có phải là còn tốn nhiều tiền hơn mua phần

gạo này không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.