“Đúng vậy”
“Vậy thì không thể nào, đừng nói ta không có nhiều bạc như vậy, nếu ta có,
cũng sẽ không cho bà. Lúc hòa ly, là các ngươi chê nữ nhi chỉ cần nhi tử, hiện
tại nhi tử dùng tiền không phải nên chính các ngươi gánh vác sao? Dựa vào cái
gì tìm ta đòi?”
Chu Kiều Kiều bày ra vẻ mặt khó chịu, thành công chọc giận tinh thần nghĩa
hiệp của người khác.
Bọn họ nhao nhao khiển trách Chu Kiều Kiều.
Nói dù là cùng cha mẹ, nhi tử cũng là con của Chu Kiều Kiều, Chu Kiều Kiều
không nên mặc kệ.
Lão thái thái điên cuồng, muốn mượn ‘dư luận’ để Chu Kiều Kiều lại tìm nhà mẹ
đẻ lấy chút tiền đến đền bù cho họ.
Tuyền Lê
Bà ta nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Ôi, thật đáng thương cho cháu trai của ta, sao cháu lại gặp phải một người
mẹ vô nhân tính như vậy, nàng đây là muốn cắt đứt đường tiền đồ của ngươi
……”
Lão thái thái vừa khóc, vừa đi về phía đám người, kể cho họ nghe về sự nhẫn
tâm của Chu Kiều Kiều.
Nói nàng là quen tay ăn trộm, nhà họ vì giữ danh tiếng mới bỏ qua nàng,
nhưng không ngờ nàng lại lấy sạch tiền tài trong nhà, khiến họ hiện tại ăn cơm
cũng khó khăn, cháu trai cũng không có tiền để chi tiêu vân vân……
Cuối cùng, tinh thần nghĩa hiệp của mọi người đạt đến đỉnh điểm.
Có người cao giọng nói, “Đưa nàng ra quan, dù thế nào cũng phải để Huyện lão
gia trừng phạt nàng”
“Đúng vậy, nàng đây là phạm tội trộm cắp”
Lão thái thái và Trương Hoài Ân càng nghe càng lâng lâng, dần dần quên mất
mọi thứ, chỉ một mực đi theo mọi người nói hẳn là để nàng phải chịu trừng
phạt.
Vì vậy, khi mọi người vây lấy họ, vây quanh họ hướng huyện nha đi, họ vẫn
chưa kịp phản ứng.
Thẳng đến công đường khi kinh mộc vang lên, Huyện thái gia quát hỏi, “Sao lại
là các ngươi?”
Trương Hoài Ân khi nhìn thấy gương mặt Huyện thái gia, lập tức cảm giác
mông lại đau.
Họ cũng ngơ ngơ ngác ngác, tại sao họ lại đến trên công đường này?
sau-san-manh-thu/chuong-31.html]
Chu Kiều Kiều trong lòng cười lạnh.
Cái công đường này, là tự họ muốn đến, không phải mình muốn đến.
Lần này, nàng sẽ khiến Trương Hoài Ân mất một lớp da, để lão thái thái cũng
không dám lại tìm đến nàng gây phiền phức.
Chu Kiều Kiều nhìn những người vẫn còn ở cổng huyện nha ‘bênh vực kẻ yếu’,
quay lại dập đầu với Huyện thái gia.
“Đại nhân, bọn họ trên đường lớn chặn thảo dân lại, rêu rao nói ta lúc hòa ly
trộm tiền tài của bọn họ, muốn ta lấy ra mười lượng bạc cho nhi tử làm chi tiêu
sinh hoạt”
“Nhưng ta tay trắng rời khỏi nhà họ, thực tế không có tiền, bọn họ liền rêu rao
ta trộm cắp vô lương tâm không màng con trai, kích động người khác chỉ trích
vây quanh tấn công ta, ta miệng lưỡi vụng về không cách nào tự biện hộ”
Chu Kiều Kiều nói, nghĩ đến những chuyện phát sinh hai ngày nay, trong lòng
ủy khuất, nước mắt tuôn rơi.
“Đại nhân, người cũng biết, ta vì họ Trương, lấy tiền cầm lương thực nhà mẹ đẻ,
lại bị mang tiếng xấu bị bỏ rơi, người nhà mẹ đẻ hận ta không cho ta vào nhà
chỉ cho ta ở phòng cũ của tổ mẫu”
“Ngoài phòng mưa to, trong phòng mưa nhỏ, xối ướt cả ba mẹ con chúng ta
phải ngồi xổm một đêm ở góc tường, chúng ta ngay cả tiền sửa mái nhà cũng
không có, chỉ có thể lấy bao vải dầu quây giường chiếu để tránh mưa”
“Vì sinh kế, ta lấy thân thể yếu đuối học tráng hán vào Thâm Sơn đi săn, cây
cối um tùm, dã vật hung ác, ta vẫn phải cố nén sợ hãi, chỉ muốn mang theo nữ
nhi sống sót”
Chu Kiều Kiều nói đến chỗ cảm động, giọng nói nghẹn ngào.
Hai người nữ nhi quỳ gối bên cạnh Chu Kiều Kiều.
Nam nhi khóc đến thương tâm không thôi.
“Nương, đừng khóc, người không có trộm đồ, ta và tỷ tỷ đều biết, cha tại sao
phải oan uổng nương, ô ô ô, cha xấu, con về sau không còn thích hắn……”
Miên Miên cắn chặt răng, ngực phập phồng.
Khó chịu thở hổn hển.
Nương của nàng, bị oan ức.
“Nương, chúng ta nên làm thế nào mới có thể chứng minh sự trong sạch của
người?”
Miên Miên biết khóc không có tác dụng, cho nên nàng quay đầu, đối Huyện
thái gia liên tục dập đầu ba cái, “Cầu Thanh Thiên đại lão gia trả lại sự trong
sạch cho nương con……”