Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 331



Chu Kiều Kiều đứng ở cửa suýt chút nữa bị mảnh sứ vỡ làm bị thương.

Nàng nhíu mày nhìn vào trong.

Chỉ thấy bên trong có một nam nhân thô kệch mặc áo gấm màu xám, đội mũ

xanh lam.

Chu Kiều Kiều cảm thấy hơi quen mắt.

Ngẫm nghĩ kỹ mới nhớ ra đó là người trước kia đi theo bên cạnh Vương viên

ngoại.

Lúc đó hắn ăn mặc chưa tốt thế này.

Nàng đi vào, đứng sang một bên, không vội tìm đại phu.

Mà nghe xem họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đại phu dở khóc dở cười nói: “Lý quản gia, ta kê thuốc theo bệnh chứng của

Vương viên ngoại, ta cũng không biết tại sao Vương viên ngoại lại bệnh lâu

ngày không khỏi.

Nếu các người thực sự không tin, có thể đem thuốc ta kê cho đại phu khác

xem”

Lý quản gia?

Chu Kiều Kiều nghĩ thầm, hóa ra người này đã lên chức rồi.

Lý quản gia hừ hừ hai tiếng: “Ngươi bớt nói mấy lời đó với ta, dù sao viên ngoại

nhà ta uống thuốc của ngươi không thấy đỡ, ngươi phải chịu trách nhiệm”

Đại phu bất lực lắc đầu quầy quậy.

“Các người vẫn là tìm đại phu khác xem đi, ta thực sự không chữa được cho

Vương viên ngoại”

Lý quản gia lập tức hất tung toàn bộ đồ đạc trên bàn đại phu.

Sau tiếng loảng xoảng, trên đất là một mảnh hỗn độn.

Lý quản gia đạp một chân lên bàn, ánh mắt hung ác: “Ngươi đã chữa lâu như

vậy, giờ bảo bọn ta đổi người? Đại phu khác không biết tình hình trước đây của

viên ngoại nhà ta, làm sao có thể bốc thuốc đúng bệnh?”

Hai người cứ thế tranh cãi.

Bên tai Chu Kiều Kiều truyền đến tiếng bàn tán nhỏ của những người khác:

“Vương viên ngoại căn bản là vô cớ gây sự, ta khám bệnh ở đây bao năm rồi,

luôn là thuốc đến bệnh trừ”

“Ta thấy là do Vương viên ngoại đêm nào cũng đàn ca múa hát, túng dục

thanh sắc mới bệnh lâu không khỏi, tự gây nghiệt còn trách đại phu người ta”

“Nghe nói dạo trước Vương viên ngoại thu nhận một Hạ công tử dáng dấp đặc

biệt đẹp mắt”

“Chứ còn gì nữa, Hạ công tử đó là lưu dân, nghèo nhưng thực sự đẹp, vừa nhìn

đã lọt vào mắt xanh của Vương viên ngoại”

“Ta đoán Vương viên ngoại bị Hạ công tử này quấn lấy đến mức thân thể suy

nhược rồi”

Chu Kiều Kiều nghe cuộc trò chuyện của họ.

Trong lòng ngũ vị tạp trần.

Nàng lẳng lặng bước lên hai bước, lúc ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào đại

phu và Lý quản gia, nàng lặng lẽ lấy một thứ nhỏ từ không gian ra, ném về phía

người Lý quản gia.

Rất nhanh, Lý quản gia đang hùng hổ dọa người liền ngứa ngáy khắp người.

“Ta nói cho ngươi biết, chuyện này. Á. cái gì thế này. Á á á”

Đột nhiên, hắn trương nha múa vuốt cào loạn lên người mình.

Nhưng con rắn nhỏ trườn đi rất nhanh, lại vì hoảng sợ nên tìm chỗ trốn lung

tung.

Gặp chỗ nào chui được là chui tọt vào luôn.

“Á. Ớ”

Đột nhiên, hắn kẹp chặt hai mông, bước những bước nhỏ vụn chạy về hướng

nhà xí.

Mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ là nhìn bộ dạng này của Lý quản gia cảm thấy rất hả hê.

“Đáng đời, tên cẩu quản gia này luôn cậy thế hiếp người, sớm nên bị dạy dỗ

rồi”

“Đúng đấy”

Mọi người đều có oán khí rất lớn với Lý quản gia.

Chu Kiều Kiều lẳng lặng giúp đại phu nhặt đồ lên, đặt lại lên bàn.

“Cảm ơn, cảm ơn”

Khi đại phu ngẩng đầu nhìn rõ mặt Chu Kiều Kiều, lại nhận ra nàng.

“Là cô à, ta tính thời gian ngươi cũng nên đến rồi”

“Đại phu còn nhớ ta sao”

sau-san-manh-thu/chuong-331.html]

“Đương nhiên, ấn tượng sâu sắc mà”

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, ông xoay người đi lấy thuốc.

“Bệnh tình của cháu trai ngươi ổn định rồi chứ? Hai tháng nay tình hình thế

nào? Ngươi kể kỹ lại cho ta nghe xem” Đại phu quan tâm hỏi.

Chu Kiều Kiều cẩn thận nhớ lại tình hình của Chu Thành hai tháng nay: “Lần

đầu uống thuốc khoảng bốn ngày thì sắc mặt có thay đổi, thường xuyên

hồng hào hơn. Lần thứ hai thứ ba uống thuốc đều như vậy, nửa tháng trước,

trạng thái của thằng bé đã chẳng khác gì trẻ con bình thường rồi”

Đại phu lẳng lặng nghe Chu Kiều Kiều nói.

Trong lòng đối với người làm cô này càng thêm vài phần khâm phục và kính

trọng.

Khi đưa thuốc cho Chu Kiều Kiều, lời nói của ông cũng chân thành hơn vài

phần: “Tốt, thay đổi này là rất tốt, thời gian tới cách uống thuốc vẫn như cũ.

Có điều ta nói thêm hai câu, nhà các người đã có thể vào núi hái thuốc, vậy

không biết có bán dược liệu không?”

Dù sao ông cũng phải thu mua thuốc, chi bằng giúp đỡ họ luôn.

Đúng vậy.

Ông thu thuốc của họ chính là để giúp họ.

Ông đoán, nhà Chu Kiều Kiều hiện tại chắc cũng khá khó khăn.

Mắt Chu Kiều Kiều sáng lên: “Đại phu bằng lòng thu thuốc của bọn ta?”

Đại phu gật đầu: “Chỉ cần ngươi mang đến, ta sẽ thu”

Ông nhìn dáng vẻ phấn khích của Chu Kiều Kiều, cảm thấy mình đã làm được

một việc đại thiện.

Chu Kiều Kiều: “Được được được, cảm ơn đại phu”

Đại phu gật đầu, sau khi nghe thấy tiếng la hét truyền đến từ sau nhà, bất lực

nói với Chu Kiều Kiều: “Được rồi, thuốc đưa cho ngươi rồi, ta đi xem Lý quản

gia thế nào đây”

Ông xoay người đi ra hậu viện.

Chu Kiều Kiều cầm thuốc, xoay người rời đi.

“Haizz, Vương viên ngoại người này tuy ăn chơi trác táng, nhưng cũng là người

tốt, sao người dưới tay lại vô lễ như vậy. Thật đáng giận”

“Người tốt cái gì, chẳng phải chỉ quyên góp chút lương thực thôi sao, còn là vì

thấy danh tiếng của ‘Vô Danh Hiệp’ dần vượt qua hắn, hắn nóng lòng vớt vát

danh tiếng nên mới quyên tiền quyên lương thực cho nạn dân”

Bước chân Chu Kiều Kiều chậm rãi dừng lại.

Nghe cuộc đối thoại của họ.

Lúc này mới biết, hóa ra lương thực hôm đó mình gửi cho nạn dân đã cứu

mạng rất nhiều người.

Có bá tánh đoán người gửi lương thực rốt cuộc là ai, có người nói là thần tiên,

có người nói là hiệp khách, cũng có người nói là yêu quái.

Tóm lại nói gì cũng có, đều là lời hay ý đẹp.

Còn trước đó, Vương viên ngoại mới là đại thiện nhân lớn nhất cả cái trấn Việt

Dương này, hắn không cam lòng việc nghĩa cử bao năm của mình bị người ta

lãng quên, nên mới bỏ da khoản tiền lớn mua cả vạn cân lương thực quyên

góp.

Chính là để so đo lòng dân với mình.

Chu Kiều Kiều nghe xong lắc đầu quầy quậy.

“Kệ Vương viên ngoại xuất phát từ tâm thái gì giúp chúng ta, miễn chúng ta có

cái ăn là được”

“Ta thật muốn biết ‘Vô Danh Hiệp’ kia là ai. Người đó mới thực sự là người tốt

làm việc thiện không lưu danh”

Nghe họ cảm thán, Chu Kiều Kiều xoay người rời đi.

Tuyền Lê

Tuy nhiên Chu Kiều Kiều chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy một bóng dáng

quen thuộc, nàng vui vẻ gọi một tiếng: “Đại nương, bà đi đâu đấy?”

Nương của Hầu Tử không ngờ lại chạm mặt Chu Kiều Kiều.

Vẻ u ám trên mặt quét sạch, thay vào đó là nụ cười vui vẻ.

“Chu nương tử, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

“Vâng, vẫn khỏe, thời gian qua ta không ra ngoài nên không đến thăm mọi

người được, mọi người vẫn ổn cả chứ? Không ai gặp phải ôn dịch chứ?”

Nụ cười trên mặt nương của Hầu Tử lại cứng đờ một chút.

Lập tức khẽ thở dài: “Mấy chị em đều nhiễm bệnh, trong đó ba người đã bệnh

chết rồi”

Chu Kiều Kiều mím môi.

Khẽ vỗ vai bà ấy.

Coi như là an ủi.

Nương của Hầu Tử gượng cười: “Các chị em trong viện đã sớm chuẩn bị tâm lý

chết trong loạn thế rồi. Giờ còn nhiều người như vậy nương tựa vào nhau, đã

là tốt lắm rồi”

Nói rồi, nương của Hầu Tử kéo Chu Kiều Kiều đến chỗ vắng người.

Cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chu nương tử, ngươi đã nghe nói chưa? Quân đội

của Ninh An Vương và Quận chúa một đường tiến thẳng, đánh thẳng vào

hoàng thành rồi, Hoàng thượng chắc chắn sắp bị đuổi xuống rồi”

Chu Kiều Kiều kinh ngạc: “Từ lúc chính thức khai chiến đến nay, chắc mới nửa

năm, thắng bại thế mà đã định rồi sao? Nhưng sao bà biết được?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.