Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 7



Nàng lúc nào sùng bái, ái mộ Trương Hoài Ân, làm sao lại đồng ý hòa ly chứ?

“Trương Hoài Ân quyên quan, lập tức sẽ thành lão quan gia, dĩ nhiên không

muốn có một thê tử mang tiếng xấu trộm cắp, sẽ khiến hắn mất hết thể diện”

Chu đại tẩu bị nghẹn lại.

Nhưng phản ứng sau của nàng sau đó không phải là đau lòng, ngược lại cảm

thấy thống khoái.

Tuyền Lê

Đáng đời!

Chu đại ca cầm bạc, trong lòng ngũ vị tạp trần, “Ngươi hòa ly…… Bạc sao lại

đưa hết cho hết chúng ta?”

“Chính là ta còn để lại một ít, ta cùng hài tử còn muốn sống qua ngày, các

ngươi không hi vọng ta vừa đem tiền trả lại cho các ngươi, quay đầu lại tới vay

tiền chứ”

Chu đại tẩu vội vàng đem bạc cầm trong tay mình.

Nếu tiểu cô muốn từ trong tay nàng lấy tiền lại, không có cửa!

Chu phụ và Chu mẫu nhìn nhau. Bọn họ không nói lời nào. Nhưng vẫn luôn

quan sát cô con gái này.

Luôn cảm thấy nàng không giống trước đây…… Chẳng lẽ là sau khi hòa ly bị

kích thích nên thay đổi rồi?

Nhưng dù nàng có bị nhà chồng ruồng bỏ, họ cũng sẽ không cho nàng thêm

tiền.

Chu Kiều Kiều nhìn bộ dạng của họ, liền hiểu trong lòng họ đang nghĩ gì.

“Ta về sau dù có khổ hay đói cũng sẽ không bước chân vào nhà các người xin

ăn.

Ta cũng sẽ không chạy trốn, ta và các con sẽ tạm thời ở trong nhà của tổ mẫu,

cho đến khi trả hết tiền của các ngươi đã cho ta mới thôi”

Chu đại tẩu giọng điệu châm chọc, “A, trả hết? Ngươi có thể trả hết sao?!”

Chu đại ca trừng mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo.

sau-san-manh-thu/chuong-7.html]

Sau đó lại nhìn về phía Chu Kiều Kiều, “Tổ mẫu trước khi chết đã nói căn

phòng đó là để lại cho muội, muội muốn ở thì ở, còn có hai mẫu đất của tổ

mẫu, chúng ta cũng sẽ không tranh giành với muội”

Chỉ cần nàng không lười, phòng của tổ mẫu phía sau còn có hai mẫu đất

hoang, nàng khai hoang ra, ba mẹ con cũng sẽ không chết đói.

Miên Miên bị Chu Kiều Kiều nắm tay quay người dắt đi, nàng nhịn không được

ngẩng đầu nhìn nương.

Nương nói không bước chân vào nhà cữu cữu, cái bộ dạng có cốt khí này có

thể kiên trì được bao lâu?

Trước đây mỗi lần nàng bị tổ mẫu mắng, sau lưng bà cũng chỉ mắng tổ mẫu

già rồi chết đi, lần sau không hầu hạ gì đó.

Nhưng chỉ cần tổ mẫu gọi nàng, nàng vẫn vui vẻ cười hớn hở đi tiếp tục hầu

hạ.

Lời hứa của nương, thoáng qua là biến mất, chỉ có cữu cữu bọn họ mới có thể

tin!

Chờ Chu Kiều Kiều đi xa, Chu phụ mới nhìn về phía xung quanh nhà đại ca,

“Tiền bạc, ăn uống của nhà chúng ta, không cần phải giúp Tam nương. Nhưng

nếu là giúp đỡ bằng sức lực…… ”

Hắn do dự một chút, “Nàng đến cùng là nữ tử, sức lực yếu một chút, có lẽ chỉ

cần duỗi tay ra giúp đỡ lúc đầu là được”

Nhiều nhất cũng chỉ có thể là như vậy.

Chu đại tẩu bĩu môi, trong giọng nói đầy vẻ đắc ý, “Ta gánh nước bón phân

cũng không thấy hai người nói muốn giúp đỡ, đến cùng vẫn là nữ nhi ruột thịt,

ngoài miệng nói đoạn tuyệt, nhưng gãy xương vẫn còn gân”

Chu đại ca vốn đã vì muội muội gặp chuyện mà phiền lòng, lại nghe thấy lời

này, cơn tức lập tức trút lên người Chu Ngô thị, “Ngươi làm sao cùng cha nói

chuyện như vậy?”

Chu đại tẩu không cam lòng gầm nhẹ, “Ta nói có sai gì sao? A! Nói đi, ngươi tại

sao không nói?”

Chu đại ca bị nghẹn họng, không tìm ra lời phản bác.

Chu mẫu vội vàng ra tới giải vây, “Được rồi, thê tử lão đại, chúng ta cũng sẽ

giúp con. Con yên tâm, về sau chúng ta tuyệt đối sẽ không cho Tam nương

một đồng tiền, một cái bánh bao.

Tâm trạng của con, nương hiểu, chúng ta không nói nữa, trở về phòng, chăm

sóc con cái mới là quan trọng nhất”

Chu đại tẩu hung hăng trừng mắt nhìn Chu đại ca.

Chu đại ca không phục, còn muốn cùng nàng tranh luận. Chu phụ vội vàng kéo

hắn lại một chút. Dùng ánh mắt cảnh cáo hắn ngậm miệng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.