Thực ra, ông đã để ý cô bé từ khi Tô Trần Phi bế vào, nhưng vì không tiện nói
trước mặt các vị bằng hữu, ông đành nhẫn nhịn theo con trai vào nội sảnh. Giờ
nhìn kỹ lại, ông không khỏi thầm khen: Quả không hổ là người nhà nhà họ Tô!
Cô bé này xinh xắn, đáng yêu, ngũ quan hài hòa, đặc biệt là cái mũi nhỏ và đôi
mắt, nhìn rất quen.
Ông cụ Tô đang ngắm Miên Miên thì cô bé cũng nghiêng đầu nhỏ đánh giá
lại ông. Trong mắt Miên Miên, rõ ràng ông cháu trai lớn từng mũm mĩm trong
bức ảnh chụp hồi nhỏ, bây giờ sao lại gầy gò như thế này?
Hai ông cháu nhìn nhau, trong khi Tô Trần Phi đang suy nghĩ cách giải thích.
Anh định đặt Miên Miên xuống đất để nói chuyện dễ dàng hơn, nhưng cảm
thấy không ổn, bèn đặt cô bé ngồi lên bàn.
“Làm gì vậy? Đặt con bé lên cao thế, nhỡ té thì sao?” Ông cụ Tô lập tức đưa tay
ra chắn bên cạnh Miên Miên.
DTV
Trong lòng ông cụ vẫn canh cánh chuyện ngày trẻ ông và Tô lão phu nhân luôn
mong sinh được một cô con gái để làm “tiểu áo bông tri kỷ”, nhưng lại toàn
sinh con trai. Đến khi các con trưởng thành, ông thúc giục chúng kết hôn để
sinh cháu gái. Thế nhưng, đứa con thứ hai chỉ sinh được hai thằng cháu trai
nghịch như quỷ. Căn phòng công chúa mà ông chuẩn bị kỹ càng từ lâu đến giờ
vẫn để trống, thật đáng tiếc.
Nay cậu út lại bế về một cô cháu gái đáng yêu như vậy, chẳng phải ông trời đã
bù đắp sao?
Ông cụ Tô mỉm cười, vui vẻ vỗ tay, từ ái nói:
“Bé ngoan, ông là ông nội của con. Gọi ông là ông nội đi, ông sẽ tặng con quà
gặp mặt!”
Miên Miên nghe xong, lập tức nhăn mày, chu môi:
5.html]
“Không đúng, không đúng! Ngài không phải ông nội của tôi. Tôi là Miên Miên
cô họ của ngài”
Câu nói khiến Ông cụ Tô sững lại. Ông giận dữ, đá nhẹ một cái vào chân Tô
Trần Phi:
“Mày nhìn lại đi! Học hành không tới đâu, xách mông đi làm trong giới giải
trí. Giờ dạy con thành ra thế này đây!”
Tô Trần Phi xoa xoa mũi, định lên tiếng giải thích thì Miên Miên nhanh miệng
hơn, nói chen vào:
“Cháu trai lớn, ngài không được đánh cháu trai của tôi! Miên Miên thích cháu
trai nhất!”
Miên Miên lại nhìn kỹ ông, nghiêng đầu nhỏ:
“Còn nữa, cháu trai lớn này, có phải ngài không ăn cơm đàng hoàng không?
Nhìn gầy thế này, không giống hồi ba tuổi đâu! Khi đó ngài mặc yếm, bụ bẫm
đẹp biết bao!”
Ông cụ Tô nghe đến chuyện mặc yếm năm ba tuổi, lập tức nhớ tới bức ảnh gia
đình đầu tiên chụp sau thời kỳ kiến quốc. Khi ấy, cả nhà bốn thế hệ sống
chung, vui vẻ vô cùng.