Dạo gần đây, dù là Thiên Đình hay Phật Tổ Tây Thiên đều không tìm đến Tôn
Ngộ Không để hối thúc việc tiếp tục thỉnh kinh, điều này khiến Dương Tuyết
cảm thấy bất an vô cùng.
Chuyện này thật không đúng.
Chẳng phải việc thỉnh kinh đối với bọn họ là đại nghiệp ngàn thu sao?
Sao lại có thể bình chân như vại đến thế, hay là thật sự muốn đợi Tôn Ngộ
Không tự mình đề xuất đi thỉnh kinh tiếp?
Nếu vậy thì Đại Thánh chẳng phải mất mặt lắm sao.
Hơn nữa, từ tận đáy lòng, Dương Tuyết cảm thấy việc thỉnh kinh thực chất
cũng chẳng quan trọng đến thế.
Lấy cớ cơ thể chưa hồi phục hẳn, Dương Tuyết nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Kể từ lần “cung đã giương mà không bắn được” hôm trước, Tôn Ngộ Không
buổi tối cũng không màng ngủ nghê.
Thậm chí hắn cảm thấy ở lại Hoa Quả Sơn có chút bồn chồn, đêm nào cũng
chạy tới Nữ Nhi Quốc để dò la tình hình của sư phụ và các sư đệ.
Sau khi trở về, Tôn Ngộ Không như được tiếp thêm máu gà, lao thẳng vào
phòng Dương Tuyết.
Trên tay hắn còn cầm một chiếc vương miện nạm đầy đá quý, được chế tác vô
cùng tinh xảo bằng vàng ròng!
“Đại Thánh, chàng làm gì thế này”
Dương Tuyết nhìn Tôn Ngộ Không đang nâng niu chiếc vương miện lộng lẫy,
ánh mắt chan chứa thâm tình nhìn mình, “Thứ này từ đâu ra vậy?”
“Nàng đừng quản nó từ đâu ra, nàng có thích không?”
Hắn dùng hai tay nâng chiếc vương miện, gương mặt rạng rỡ nụ cười không
giấu giếm, “Hai ta tình đầu ý hợp, hay là kết bái phu thê có được không?”
“Hả, chuyện này”
“Tuyết Nhi, nếu thành thân rồi, chúng ta có thể đường đường chính chính ở
cùng một phòng. Sau khi bái lạy trời đất, trở thành phu thê thực sự, cả thiên hạ
đều sẽ biết nàng là phu nhân của Tôn Ngộ Không ta, sẽ không còn nam tử
nào khác dám dòm ngó nàng nữa”
Nói đến đây, hắn khinh khỉnh bồi thêm một câu:
“Đám Thần Tài gì đó cũng nên bỏ cuộc đi là vừa”
“Thật sự không cần thiết”
Nàng còn chưa kịp tận hưởng cảm giác yêu đương, sao đã bị kéo đi kết hôn
rồi?
Dẫu biết kết hôn cũng tốt, ở thời cổ đại tuy không có giấy đăng ký kết hôn,
nhưng sau khi bái đường thì cũng tương đương với phu thê hợp pháp.
Có trời đất làm chứng, nàng là thê tử của Tôn Ngộ Không, lãng mạn biết bao.
Nàng cũng sẽ có một mái ấm, có sợi dây liên kết không thể tách rời, từ nay về
sau chính là nữ chủ nhân của Hoa Quả Sơn. Thế nhưng, nàng vẫn chưa chuẩn
bị sẵn tâm lý.
“Ta đã nhờ người xem rồi, tháng sau nữa là ngày lành, rằm tháng Tám cũng rất
tốt”
Càng nói càng hào hứng, hắn nắm chặt lấy tay Dương Tuyết:
“Đến lúc đó, bản Đại Thánh nhất định sẽ mở tiệc mời cả Tam giới, để bọn họ
đều biết Bạch Cốt Tinh trước kia chính là phu nhân của ta, từ nay về sau bọn
họ không thể công khai làm hại nàng được nữa”
“Có sớm quá không?”
Dương Tuyết vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Đại Thánh, ta chưa từng nói với
chàng, ở chỗ của chúng ta, hôn nhân là một chuyện vô cùng thiêng liêng. Nó
phải là kết quả của một quá trình lâu dài, trải qua sự tìm hiểu và hòa hợp mới
có thể quyết định được”
Nàng bỗng thấy lúng túng, không thể nói với Đại Thánh rằng họ cần phải “sống
thử” trước hôn nhân để xác định xem đời sống sau này có hòa hợp hay không
rồi mới bàn đến chuyện cưới xin sinh con.
Nói như vậy, nhỡ đâu Đại Thánh nổi giận vì hiểu lầm nàng không tin tưởng vào
năng lực “chuyện ấy” của hắn thì sao.
Nói thực lòng, với tư cách là một phụ nữ hiện đại, chưa kịp “lên giường” với Đại
Thánh mà đã bàn chuyện cưới hỏi, nàng cảm thấy mắc chứng “sợ kết hôn”
trầm trọng!
Có lẽ nhận ra sự bối rối và không vui của nàng, Tôn Ngộ Không đặt chiếc
vương miện sang một bên, kéo nàng ngồi xuống, ân cần nói:
“Nàng có nỗi lo gì cứ thành thật nói với ta. Nếu thấy quá vội vàng, lùi lại một
chút cũng được. Bản Đại Thánh cũng không gấp gáp đến thế, chỉ là cảm thấy
cưới được nàng sớm ngày nào thì ta yên tâm ngày nấy thôi”
Dương Tuyết cười khổ: “Có gì mà không yên tâm chứ?”
“Ngay cả khi đã thành thân rồi ta vẫn không yên tâm, hiện giờ”
Tôn Ngộ Không đang định nói gì đó, vừa lấy hộp son phấn mua ở Nữ Nhi Quốc
trong ngực ra thì bị giọng của binh sĩ canh gác bên ngoài cắt ngang.
“Khởi bẩm Đại Vương, bên ngoài có một nam tử dáng vẻ như thư sinh mặt
trắng muốn gặp Đại Thánh”
Một tiểu yêu khỉ đã tu luyện thành hình người, bình thường vốn chẳng dám làm
phiền Đại Thánh, nhưng vừa rồi có một nam tử cứ nhất quyết đòi gặp bằng
được Đại Thánh và Dương cô nương, còn nói nếu không sẽ tự xông vào.
Để tránh bị Đại Thánh trách phạt, hắn đành phải liều mạng cắt ngang cuộc trò
chuyện.
Nghe đồn mấy ngày trước có kẻ phá hỏng chuyện tốt của Đại Thánh, khiến
ngài giận đến mức vỗ nát cả bàn.
Mọi người đều rỉ tai nhau rằng Tề Thiên Đại Thánh nhà mình đến giờ vẫn chưa
“thu phục” được nàng Bạch Cốt Tinh kia, điều này khiến bọn chúng vừa sốt
ruột thay, vừa sợ bị giận cá chém thớt nên chẳng ai dám lại gần.
“Là ai mà to gan thế, cho hắn vào!”
Tôn Ngộ Không có chút bực bội, cứ đến lúc quan trọng là lại có kẻ làm mất
hứng.
“Bản Đại Thánh sẽ tự ra xem!”
Bị Dương Tuyết từ chối, nếu cứ tiếp tục ở lại hắn cũng chẳng biết nói gì, thôi
thì đứng dậy đi ra ngoài, “Để xem kẻ nào không có mắt!”
Dương Tuyết mân mê ngón tay, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra bái đường thành thân cũng tốt, nhưng nếu lùi lại đến năm sau thì hay
biết mấy.
Tôn Ngộ Không bước ra ngoài Thủy Liêm Động, nhìn thấy một vị công tử hào
hoa đang đứng đón gió cách đó không xa, chẳng hiểu sao trông cứ thấy quen
mắt.
Cảm giác nguy cơ ập đến khiến hắn lập tức cảnh giác cao độ, không nhịn được
mà nghĩ xem đây có phải là gã nam nhân đẹp mã nào đang tơ tưởng đến
Dương Tuyết không, lòng bỗng nôn nóng lạ kỳ!
“Vị nào đây, tìm bản Đại Thánh có việc gì!”
Hắn vô thức rút Kim Cô Bổng ra, tiến về phía nam tử áo trắng.
Khi người kia quay đầu lại, Tôn Ngộ Không bỗng như vừa rơi xuống nước, chỉ
tay vào đối phương:
“Ngươi. ngươi. ngươi là”
“Phải, ta là Quan Âm”
Nam tử với gương mặt từ ái có chút không quen với bộ trang phục này, khẽ
cau mày nói:
“Như Lai mệnh ta xuống phàm trần, kiên nhẫn đợi Đại Thánh tiếp tục phò tá
Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh”
“Đúng là thiên hạ chuyện lạ gì cũng có, Như Lai lại có thể hoang đường đến
mức để đường đường là Quan Âm Bồ Tát đến Hoa Quả Sơn của ta chỉ để giục
ta đi thỉnh kinh sao?”
Tôn Ngộ Không ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Ngài nghĩ ta tin chắc?”
“Ngộ Không,” Quan Âm lộ vẻ không vui, “Bần tăng tới đây lần này là để đưa ra
một lời giải thích với ngươi về việc đưa Dương cô nương đi nhổ bỏ tâm ma cho
Như Lai trước đó. Chuyện thỉnh kinh vô cùng quan trọng, Như Lai dặn rằng,
nếu ngươi một ngày chưa đi thỉnh kinh, ta sẽ ở lại Hoa Quả Sơn với ngươi thêm
một ngày”
“Bồ Tát, ngài rốt cuộc đã phạm phải lỗi lớn gì vậy! Ha ha ha!”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tôn Ngộ Không cười không dứt, “Ở lại thì ở lại, nhưng sao lại dùng bộ dạng
này? Nữ tướng của Bồ Tát vốn rất tốt mà, sao đột nhiên lại biến thành nam
nhân, nhìn chẳng quen chút nào. Ha ha ha~ Chẳng lẽ, Bồ Tát còn sợ có kẻ
thèm muốn nhan sắc của mình sao?”
“Hỗn xược!”
Gương mặt tuấn tú phi phàm của Quan Âm hết xanh lại trắng vì lời trêu chọc
của Tôn Ngộ Không.
Nghĩ đến mệnh lệnh của Như Lai, lòng nàng lại nguội lạnh như tro tàn:
“Nếu còn dám cười nhạo ta, ta sẽ tặng ngươi thêm một đống vòng kim cô nữa,
đừng hòng ở đây mà ung dung tự tại!”
“Được rồi, được rồi, Bồ Tát đừng giận,”
Tôn Ngộ Không lau nước mắt vì cười quá nhiều, cung kính giơ tay mời:
“Khách quý từ xa tới, mời theo bản Đại Thánh vào trong”
Quan Âm hừ lạnh một tiếng, bước lên trước Tôn Ngộ Không, sắc mặt khó coi
đến cực điểm.
“Nếu không biết ngài là Quan Âm Bồ Tát, ta cũng chẳng dám cho ngài vào
đâu”
Tôn Ngộ Không đi bên cạnh, không ngừng đánh mắt quan sát:
“Dương Tuyết thích nhất là nam tử đẹp mã, diện mạo này của Bồ Tát thực sự
khiến bản Đại Thánh có chút lo lắng. Nhưng Bồ Tát vốn ăn chay niệm Phật,
không màng hồng trần, bản Đại Thánh cũng thấy yên tâm phần nào”
“”
Quan Âm trong tà áo trắng buộc tóc nhìn Tôn Ngộ Không, đôi lông mày nhíu
chặt đầy khổ sở.
Trong lòng nàng thầm nhủ: Không, ngươi không nên yên tâm! Tôn Ngộ Không,
ta là chịu mệnh tới đây để quyến rũ Dương cô nương đấy, mau đem cái khí thế
đại náo thiên cung của ngươi ra mà đuổi ta đi nhanh lên!