Một buổi sáng đầy nắng ấm, Dương Tuyết tỉnh dậy trên giường, khoé miệng
suýt nữa thì nở đến tận mang tai.
Nàng ôm chăn lăn qua lăn lại mấy vòng, mới tạm thời kiềm lại được niềm vui
tràn đầy trong lòng.
Dù vậy, nàng vẫn chẳng muốn rời khỏi giường chút nào, chỉ muốn nằm đó hồi
tưởng từng chút từng chút về tối qua với Đại Thánh. Không ăn sáng cũng
chẳng sao cả!
Bà chủ Hoa Nhi cũng không giục nàng nấu ăn nữa, dù dạo gần đây, khách tới
tửu lâu ngày một đông, ai cũng chỉ đích danh muốn được ăn món do “Đầu bếp
Tiểu Tuyết” nấu.
Thế là Hoa Nhi dứt khoát treo một tấm bảng ở cửa tiệm:
“Muốn ăn món do Tiểu Tuyết cô nương nấu, phải xem duyên phận. Nàng ấy tuỳ
hứng lắm, có duyên thì ăn được, không duyên thì đợi tiếp”
Tưởng đâu khách sẽ biết khó mà lui, dù sao cũng không phải sơn hào hải vị, lại
càng chẳng phải ngự trù trong cung, mà bày đặt ra vẻ làm cao.
Nào ngờ, Hoa Nhi lại đánh giá thấp sự si mê của thực khách, không những
không giảm, tửu lâu Phúc Lai buôn bán lại còn càng lúc càng đắt hàng. Người
khắp nơi trong thành đều kéo tới vì danh tiếng.
Không chờ được Tiểu Tuyết xuống bếp, liền sai người lên lầu giục.
Trong lúc Dương Tuyết vẫn còn lười biếng trên giường, mấy cô nương trong
quán đã lên giục hai lần rồi. Mà mới có khoảng chín giờ sáng theo giờ hiện đại,
đã có người nôn nóng muốn ăn đồ xào, đúng là quá thèm ăn!
“Xem tâm trạng muội tốt như vậy, chắc là thuốc an thần ‘Hoạ Cốt Nhu’ ta định
đưa cũng không cần dùng nữa rồi. Mà ba đứa trẻ đêm qua cũng đang đói
bụng, muội dậy làm bữa sáng cho chúng luôn thể, tiện thể xào vài món cho
khách dưới lầu được chứ?” Bà chủ Hoa Nhi cuối cùng cũng không chịu nổi
khách dưới lầu nhã nhặn mà hối thúc, đành phải đến gõ cửa phòng cầu cứu.
Dương Tuyết lập tức bật dậy khỏi giường, vỗ trán một cái, suýt nữa quên mất
tối qua nàng còn mang về ba đứa nhỏ, không thể ỷ lại bà chủ Hoa Nhi tốt tính
rồi vứt hết cho người ta được.
“Hoa Nhi tỷ, muội dậy liền, giờ đi ngay!” Nàng nhanh chóng thay đồ, rửa mặt,
chạy xuống bếp làm đồ ăn sáng. Trong lúc ninh cháo, nàng tranh thủ xào luôn
những món khách gọi.
Cách nấu nướng thời cổ rất khác so với tay nghề của Dương Tuyết, sự phát
triển của lịch sử tất nhiên cũng kéo theo sự thay đổi của ẩm thực. Món đậu
phụ Ma Bà nàng làm, vậy mà lại trở thành món nóng bắt buộc phải gọi ở Nữ
Nhi Quốc.
Tiểu Sơn ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn, nhìn hai đứa trẻ lớn hơn một chút, muốn
nói lại không dám.
Dương Tuyết bưng đến cháo thịt nạc và bánh bao thịt, sau đó là đĩa đậu phụ
Ma Bà còn nóng hổi, ngồi xuống nhìn các bé ăn.
“Tỷ tỷ, tỷ bón cơm cho muội được không?” Tiểu Sơn cất giọng non nớt, có phần
rụt rè “Trước đây muội toàn bốc tay ăn thôi…” Con bé lo lắng nói thêm, sợ nếu
lỡ làm bẩn, tỷ sẽ giận “Muội cầm thìa không vững … mà đói lắm rồi…”
Tim Dương Tuyết như bị ai bóp chặt, nàng bế Tiểu Sơn vào lòng, dỗ dành:
“Tỷ bón cho muội, đừng khóc nữa, ngoan nào”
“Ừm…” Tiểu Sơn gật đầu lia lịa, nước mắt to như hạt đậu vẫn không kìm được
trào ra khỏi khoé mắt.
Mới ba tuổi đầu, vừa đủ tuổi hình thành suy nghĩ và ghi nhớ, những chuyện xảy
ra lúc này sẽ in hằn trong ký ức suốt đời. Nếu không gặp được người tốt, cuộc
đời đứa nhỏ này e là sẽ hoàn toàn khác.
Dương Tuyết bất giác thấy lo, nàng nên sắp xếp tương lai các bé thế nào đây?
“Ơ, mấy đứa nhỏ này từ đâu ra vậy?” Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện trong
phòng, tự nhiên ngồi xuống đùa giỡn với tụi nhỏ “Dễ thương thật đấy”
“Tối qua nhặt được đó. Chúng không nơi nương tựa nên ta mang về
tạm” Dương Tuyết nhìn Thanh Thanh ăn mặc mát mẻ chẳng khác gì ngoài
phố, ngạc nhiên hỏi “Thần Tài không có ở đây, sao tỷ vẫn ăn mặc như vậy?”
“Ta đâu có mặc cho hắn xem, cái váy hồng này đẹp quá nên ta mua thôi”
Thanh Thanh nâng niu vuốt tà váy, vẻ yêu thích không giấu nổi “Hết nửa tiền
dành dụm đó”
“Ờ… cũng đúng” Dương Tuyết hơi bất ngờ, con hồ ly nhỏ này đúng là có cá
tính.
“Ta có một tỷ tỷ sống ở Nữ Nhi Quốc đã lâu, tỷ ấy rất muốn có con, nhưng lại
không muốn uống nước sông Tử Mẫu. Đứa nhỏ này trông đáng yêu thế, nếu
muội không nuôi, sao không giao cho tỷ tỷ của ta nuôi thử?” Thanh Thanh
chọc mũi Tiểu Sơn, bật cười “Tròn vo như cục sữa nhỏ ấy, chắc tỷ ấy thích
lắm”
“Tỷ tỷ của tỷ?” Mắt Dương Tuyết sáng rỡ. Tiểu Sơn là nhỏ tuổi nhất, thật sự
cần người đáng tin chăm sóc “Tỷ ấy cũng là hồ ly sao? Tu vi cao không? Sẽ
không phải là…”
Không phải là kiểu lấy trẻ con để tu luyện đấy chứ? Dương Tuyết thận trọng,
mọi thứ đều có thể xảy ra. Tiểu Sơn đã khổ rồi, không thể để nàng rơi vào tay
kẻ xấu thêm lần nữa.
“Yên tâm, tu vi tỷ ấy rất cao, chẳng cần luyện mấy loại tà đạo đó” Nhắc đến,
Thanh Thanh lại thở dài “Tỷ ấy từng bị một hồ tiên làm tổn thương, nên nay đã
nhìn thấu hồng trần, muốn sống cuộc đời cô độc. Nhưng tỷ ấy lại cực kỳ yêu
trẻ con. Nếu tự mang thai thì phải dưỡng thai rất lâu. Với tu vi của tỷ ấy bây
giờ, chưa biết chừng sắp độ kiếp rồi, mà mang thai sẽ rất nguy hiểm”
Dương Tuyết gật đầu hiểu rõ, nhưng nàng vẫn phải gặp tận mặt vị tỷ tỷ ấy mới
yên tâm.
Thanh Thanh nghe vậy thì mừng rỡ, lập tức đi mời tỷ tỷ đến.
Tỷ tỷ hồ ly ấy trông ít nhất cũng đã ngàn tuổi, đẹp đến mức khiến người ta phải
thốt lên. Trên người toát ra khí chất kiêu sa, lạnh lùng, u buồn đặc trưng của
hồ ly, đẹp tuyệt trần khiến Dương Tuyết nhìn mà thích mê.
“Ngươi chính là con yêu tinh quyến rũ hồn vía Thần Tài đấy à?” Vừa gặp mặt, vị
hồ ly tỷ tỷ kia đã mở lời một câu như thế.
“…” Câu này thì nên đáp thế nào đây? Cái miệng của hồ ly tỷ tỷ này độc quá rồi.
Nghe vậy, chẳng khác gì nàng là hồ ly tinh chuyên đi hại người cả…
“Tỷ tỷ, muội ấy đâu có thích Thần Tài, chuyện đó không phải lỗi của muội ấy
mà” Thanh Thanh vừa cười vừa kéo tay tỷ tỷ, “Tỷ cứ xem thử đứa nhỏ trước
đã, dù sao cũng phải được người ta đồng ý mới có thể đưa trẻ đi được mà”
Dương Tuyết liền ưỡn thẳng lưng, lấy lại khí thế, nghiêm túc nói:
“Bái kiến tỷ tỷ”
Vị tỷ tỷ hồ ly có vẻ ngoài lạnh lùng kia tên là Nguyệt Bạch, váy áo cũng mang
sắc trắng như ánh trăng, khi nhìn người khác, đôi mắt to cứ săm soi lên xuống,
khiến ai nấy đều cảm thấy khó mà thân cận.
Thật lòng mà nói thì Dương Tuyết không thích kiểu mỹ nhân lạnh lùng như vậy,
vẫn thấy Thanh Thanh dễ thương và thân thiện hơn nhiều.
Theo lời giới thiệu của Thanh Thanh, Nguyệt Bạch tỷ tỷ đã sống được 1.500
năm rồi. Trước kia nàng từng có một đoạn tình cảm rất tốt đẹp với một con
báo tinh. Hai người từng hẹn ước cùng nhau song tu, làm một đôi thần tiên
quyến lữ.
Nào ngờ sau khi chuyện này bị tộc hồ ly phát hiện, các trưởng bối trong tộc đã
lập tức giam lỏng Nguyệt Bạch, cắt đứt mọi liên lạc giữa nàng và người yêu.
Ban đầu ai cũng nghĩ rằng, với tình cảm sâu đậm ấy, hai người sẽ vượt qua
sóng gió, con báo kia chắc chắn sẽ vì nàng mà cố gắng thuyết phục tộc hồ ly.
Thế nhưng… sau khi Nguyệt Bạch bị giam, con báo tinh ấy chẳng những không
đến tìm nàng một lần nào, mà ba năm sau, người ta lại nghe tin hắn đã sớm
thay lòng đổi dạ, ngày ngày quấn quýt bên một con chim tước, sớm đã quên
mất Nguyệt Bạch là ai.
Tức giận và uất ức, Nguyệt Bạch từng tìm đến tận cửa, giao đấu một trận với
kẻ phản bội kia đến lưỡng bại câu thương. Từ đó về sau, nàng không còn tin
vào bất kỳ nam nhân nào nữa, chuyên tâm tu hành, dứt tuyệt chuyện tình ái.
Dương Tuyết rất đồng cảm với Nguyệt Bạch, nhưng điều đó không có nghĩa là
nàng sẽ dễ dàng giao Tiểu Sơn cho Nguyệt Bạch nuôi dưỡng.
“Vậy thế này đi, nếu tỷ thật lòng có ý, ta muốn quan sát trước trong ba tháng.
Mỗi ngày tỷ đến đây chăm sóc Tiểu Sơn. Nếu ta thấy tỷ thật sự thương yêu
con bé, ta sẽ yên tâm giao nó cho tỷ” Dù sao cũng là người đã cứu Tiểu Sơn,
Dương Tuyết muốn tự mình tìm cho con bé một chốn yên ổn.
“Ừm, thành giao” Nguyệt Bạch gật đầu, bước đến trước mặt Tiểu Sơn, cẩn thận
đưa hai tay ra, dịu dàng nói:
“Đến đây ta ôm một cái”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tiểu Sơn do dự một chút, rồi đặt chiếc bánh bao trong tay xuống, ngoan ngoãn
đưa tay vươn người về phía trước.
Mọi người đều có phần bất ngờ, còn Nguyệt Bạch thì không giấu nổi nụ cười:
“Ngoan quá”