Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 44.



Sẵn sàng

Thiên đình.

Thần Tài đứng nghiêm chỉnh trước điện, Ngọc Hoàng ngồi trên long ỷ, quan sát

hắn thật lâu.

“Nơi này không có người ngoài, chỉ có hai ta. Công Minh, ngươi nói thật đi, lần

hạ phàm này có gặp Bạch Cốt Tinh hay không?”

“Bẩm Ngọc Hoàng, vi thần chưa từng gặp qua” Thần Tài kính cẩn đáp.

“Nghe nói Bạch Cốt Tinh dung mạo tuyệt sắc, đến cả con khỉ đầu đất Tôn Ngộ

Không cũng nảy sinh cảm tình với nàng. Trước đây ngươi không thích xuống

phàm trần, càng không thích giao thiệp với người phàm. Nhưng gần đây lại có

tin đồn rằng ngươi đã đến điện Nguyệt Lão, chuyện đó có thật không?” Ngọc

Hoàng đứng dậy, bước đến gần thăm dò.

“Ở nhân gian gặp không ít chuyện thú vị, vi thần nghe được nhiều lời cầu khấn

của dân chúng tại miếu Thần Tài. Có người cầu duyên, vi thần rảnh rỗi không

có việc gì làm, lại được Ngọc Hoàng chuẩn cho hạ phàm tìm nàng mà không

kết quả, nên tiện tay giúp đỡ mà thôi” Triệu Công Minh bình tĩnh đáp.

Ngọc Hoàng mỉm cười không nói, đi qua đi lại trong đại điện. “Ngươi có biết

không, bia đá vô tự đã nứt ra, chuyện này không hề đơn giản, nó biểu thị rằng

nhân gian đã xuất hiện thánh nhân, e rằng thiên đình sắp gặp một trận biến

động lớn”

“Vi thần có nghe nói” Triệu Công Minh chắp tay, “Chỉ là vi thần không hiểu,

thánh nhân xuất thế thì có liên quan gì đến thiên đình? Chẳng phải đáng lo

nhất là đám Phật ở Tây Thiên sao?”

“Thiển cận!” Ngọc Hoàng lớn tiếng quát mắng, “Thánh nhân này không giống

thánh nhân thông thường! Người này có thể thay đổi cục diện của cả tam giới,

thiên đình tất nhiên khó mà tránh khỏi”

Triệu Công Minh trầm giọng, “Chuyện này… có liên quan đến Bạch Cốt Tinh?”

“Dĩ nhiên!” Ngọc Hoàng nheo mắt, chăm chú quan sát phản ứng của Triệu

Công Minh, “Ngươi làm thần tiên lâu như vậy rồi, lẽ nào đến nhận thức cơ bản

cũng không có? Mọi hành tung của Bạch Cốt Tinh, trước đây cả thiên đình và

Tây Thiên đều nắm rõ như lòng bàn tay. Cái chết của nàng vốn đã được định

sẵn từ khi gặp Tôn Ngộ Không. Nhưng giờ đây biến cố xảy ra liên tiếp, đến cả

con khỉ đó cũng có xu hướng thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai!”

Cái gì?

Triệu Công Minh ngẩng đầu, chấn động không thôi.

Năm xưa Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, làm loạn long trời lở đất, khiến

toàn bộ thiên đình hoang mang lo sợ. Nếu không có Như Lai xuất thủ trấn áp,

giam hắn dưới Ngũ Hành Sơn, e rằng thiên đình ngày nay đã là một cục diện

khác.

Ai cũng biết, chỉ cần Tôn Ngộ Không còn ở trong lòng bàn tay của Như Lai, thì

vĩnh viễn không thể thoát khỏi.

Thế nhưng hiện tại…

“Chuyện này là thật sao?” Triệu Công Minh kinh hãi, “Chẳng phải hắn vẫn còn

mang vòng Kim Cô, không thể thoát khỏi chú ngữ của sư phụ hắn sao?”

“Hừ!” Ngọc Hoàng cười giễu, “Bản quân cũng chỉ là nghe được từ Thái Thượng

Lão Quân. Tạm thời đừng làm lớn chuyện, kẻo con khỉ đó lại vô pháp vô thiên,

làm ta bay mất cái mũ ô sa!”

“…”

Triệu Công Minh thầm nghĩ: Ngọc Hoàng cũng biết nói đùa thật đấy.

Biết rằng không moi thêm được tin gì từ Triệu Công Minh, Ngọc Hoàng cũng

lười tiếp tục thăm dò.

“Ngươi lui đi, tiếp tục tìm tung tích của Bạch Cốt Tinh. Có tin tức, lập tức bẩm

báo cho trẫm”

“Còn bên Tây Thiên…”

“Trước tiên cứ báo với trẫm, sau đó sẽ bàn tiếp”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác

nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Tuân mệnh!”

Ra khỏi đại điện, Thần Tài bước đến cung Đâu Suất của Thái Thượng Lão

Quân.

Triệu Công Minh biết rất rõ: tuy Thái Thượng Lão Quân hiện đang ở thiên đình,

mở phủ trong địa giới của Ngọc Hoàng, nhưng địa vị và tu vi của ông ta còn

vượt xa cả Ngọc Hoàng.

Về phần tại sao mình lại đến đây, Triệu Công Minh cũng không rõ, chỉ là cảm

thấy nên đến gặp người.

“Ngươi đến rồi à?” Không ngờ, Thần Tài vừa bước vào Đâu Suất Cung, đã thấy

Thái Thượng Lão Quân đang đứng giữa sân viện, dường như đã đợi sẵn, “Lão

phu chờ đã lâu rồi”

“Thiên Tôn…” Thần Tài không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo ông

vào trong.

Thái Thượng Lão Quân cũng chính là Đạo Đức Thiên Tôn, ông phất nhẹ phất

trần trong tay, dẫn hắn xuyên qua từng cánh cửa, đi thẳng đến hậu điện.

“Thiên Tôn sớm biết ta sẽ đến?” Trải qua những gì xảy ra hôm nay, Triệu Công

Minh cảm thấy nghi hoặc vô cùng.

Tại sao lần lên thiên đình này, chỗ nào cũng thấy có gì đó là lạ?

“Tất nhiên” Thái Thượng Lão Quân ngồi xuống bồ đoàn, ra hiệu cho Triệu Công

Minh cùng ngồi.

Dù trong lòng vẫn như sương mù chưa tan, Triệu Công Minh vẫn nhẫn nại chờ

ông ta lên tiếng trước.

“Lần này ngươi xuống phàm trần, mang theo nhiệm vụ tìm Bạch Cốt Tinh. Vậy…

ngươi có gặp nàng ấy không?”

“Không gặp” Thần Tài phản xạ mở miệng.

“Ha ha”

Nào ngờ Thái Thượng Lão Quân vừa nghe xong liền vuốt râu cười lớn:

“Quả nhiên là đã gặp rồi”

“Hửm?”

Sao lại phản ứng như thế này chứ…?

Là vấn đề ở đâu?

Hay là… Thái Thượng Lão Quân đã dùng thuật đọc tâm với ông?

“Không sai, lão phu sống lâu hơn ngươi bấy nhiêu năm, chẳng phải sống uổng

phí”

Ông vừa cười vừa rót cho Triệu Công Minh một chén trà, “Tuy lão phu không

lập trận bày quẻ để tính toán được kết quả, nhưng chỉ cần quan sát nét mặt,

phản ứng của ngươi… cũng đủ để đoán ra điều ta muốn biết”

Thần Tài dở khóc dở cười, nghĩ thầm: Lão nhân gia này sao lại có hứng thú

chơi trò đoán chữ với ta thế này?

“Lão phu biết ngươi có rất nhiều nghi hoặc. Đã gặp được Bạch Cốt Tinh, chắc

chắn nàng ta không phải yêu quái tầm thường”

Thấy giữa hàng mày của Triệu Công Minh có vẻ u sầu, Thái Thượng Lão Quân

mỉm cười hiểu rõ.

“Phải, nghe nói nàng ấy chỉ là yêu quái mới hóa hình không lâu, nhưng ta lại

không thể nhìn thấu chân thân, cũng không hiểu vì sao trên người nàng lại có

nhiều điểm khả nghi đến vậy”

Đã bị đoán trúng, Thần Tài cũng chẳng giấu nữa.

“Bởi vì… nàng ta không phải là Bạch Cốt Tinh thật sự”

“Tây phương lo sợ nếu Bạch Cốt Tinh không chết, hành trình lấy kinh sẽ không

được trọn vẹn, kiếp nạn không đủ, Đường Tăng có thể không mang được chân

kinh về Trung thổ”

“Không phải Bạch Cốt Tinh? Vậy là gì?”

Thần Tài vô cùng chấn động, bật dậy kinh hãi:

“Vì sao nàng lại trở thành Bạch Cốt Tinh? Nàng rốt cuộc đến từ đâu?”

“Bình tĩnh nào”

Thái Thượng Lão Quân thấy ông vội vàng như lửa cháy đến chân, liền thẳng

thắn hỏi:

“Nàng kia dung mạo xinh đẹp khiến ngươi động lòng phàm, có thật không?”

“Ta…”

Thần Tài bỗng nghẹn lời, tai đỏ lên, cúi đầu uống một ngụm trà.

“Ý trời… quả là ý trời mà”

Được khẳng định điều mình đã đoán, Thái Thượng Lão Quân không khỏi thở

dài.

Dương Tuyết chuyên tâm tu luyện, mỗi đêm đều nhập định từ tối đến sáng.

Nhờ vào công lực cường đại của , nàng đã đạt tới hậu kỳ của

cảnh giới Tẩy Thể chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi!

Càng khiến nàng kinh ngạc hơn là, trong lúc vô tình lật xem quyển thiên thư vô

tự, nàng lại mơ hồ thấy trên đó lóe lên chữ viết màu vàng kim.

Dù rất mờ, chữ viết không rõ ràng, cũng không hoàn chỉnh, nhưng nàng chắc

chắn rằng cuốn thiên thư không chữ này… thật sự có chữ!

Chẳng lẽ tu vi tăng lên thì sẽ nhìn thấy nội dung bên trong sách?

Chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, Dương Tuyết có chút nóng lòng, muốn nhanh

chóng đột phá cảnh giới hiện tại để xem rốt cuộc trong cuốn sách này viết gì.

Nhưng qua mười ngày điều tức, nàng cũng hiểu rằng muốn tiến thêm một tầng

cảnh giới, cần tích tụ công đức và tu vi.

Phương pháp nhanh nhất à… chính là đi khâu xác!

Đã lâu không làm pháp y , lâu ngày không đụng vào thi thể, giờ phải tiếp tục

khâu xác khiến trong lòng nàng có chút kháng cự.

Dù sao người bình thường nào lại thích dây dưa với xác chết đâu?

Thế nhưng vì để nhìn thấy nội dung cuốn sách, nàng quyết định bất chấp tất

cả.

Tối đến, đợi Nguyệt Bạch ru Tiểu Sơn ngủ say, Phương Phương và Đóa Đóa

cũng đã an giấc, Dương Tuyết lặng lẽ rời khỏi phòng.

Nguyệt Bạch gần đây vẫn luôn ở lại khách điếm chăm sóc Tiểu Sơn. Tình cảm

nàng dành cho Tiểu Sơn ngày một sâu đậm, đến mức dường như không thể rời

xa bé nữa.

Dương Tuyết thì vẫn muốn tiếp tục quan sát, dù sao hồ ly vốn xảo quyệt, nàng

không thể không đề phòng.

Khi đến bãi tha ma ở ngoại ô, Dương Tuyết bất chợt cảm nhận được một luồng

oán khí mãnh liệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.