“Nữ hiệp tha mạng!” Hai hồn ma của những kẻ đã bị đánh chết trước đó lập
tức quỳ xuống cầu xin tha thứ. Bọn chúng không ngờ đến chết rồi mà vẫn
còn bị trừng phạt. Trước mặt một nữ tử lợi hại đến thế, chúng chẳng còn chút
kiêu ngạo nào, liên tục dập đầu nhận tội.
“Nữ hiệp tha mạng! Cái chết của họ không liên quan đến chúng ta đâu!
Chúng ta chỉ làm theo lệnh thôi!”
“Ông chủ nói họ sống cũng là gánh nặng, bảo chúng ta kéo đến đây chôn,
chúng ta chỉ là kẻ chạy việc, xin nữ hiệp minh xét!”
Không nói thì thôi, vừa nghe chúng còn dám ngụy biện, mấy linh hồn nữ tử lập
tức lao tới, túm chặt lấy cổ bọn chúng!
“Đã là làm theo lệnh, vậy sao giữa đường còn làm nhục chúng ta!”
Các nàng bóp chặt cổ bọn chúng, căm hận nói:
“Biết chúng ta không có sức chống trả, lột sạch quần áo của chúng ta còn
chưa đủ, lại còn hành hạ đánh đập, xương sườn ta bị gãy mấy đoạn!”
“Tội ác tày trời! Nếu không có các ngươi, ít ra chúng ta cũng không chết
thảm như vậy!”
“Vặn gãy cổ hắn, ăn hồn hắn đi, vậy mới coi như báo thù được!”
“Ăn thì chẳng phải quá nhẹ nhàng sao? Phải để chúng nếm thử cảm giác bị
làm nhục đến chết!” Một nữ tử tay chân cụt quắt, khuôn mặt xinh đẹp, cười
nham hiểm. Xem ra lúc còn sống, nàng ta phải chịu nhục nhã hơn cả những
người khác.
Dương Tuyết đứng bên cạnh, im lặng không nói, roi trong tay cũng không
động.
Nàng đột nhiên bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ: hành động của mình là trừ ác
giúp dân hay chỉ đơn thuần là báo thù? Nàng thực sự đã thay họ rửa được hận
thù rồi sao?
Bọn họ ai cũng có nhân quả riêng, giờ đã rơi vào vòng lặp ác nghiệp, khó mà
phân rõ trắng đen đúng sai.
Những nữ tử này số phận bất hạnh, kết cục thê lương, nhưng sau khi chết lại
hóa thành oán quỷ, e rằng sau này sẽ gây họa nhân gian, bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ
mạnh…
Kẻ gây ra nghiệp chướng ấy không có mặt ở đây, thời khắc tốt nhất để cứu họ
đã lỡ mất rồi…
Dương Tuyết giơ tay kết ấn, hai kẻ đang bị treo giữa không trung lập tức rơi
xuống đất. Trên người đầy thương tích, thậm chí còn thảm hơn cả những nữ tử
từng bị chúng hành hạ đến chết.
Đủ rồi. Nàng chợt không muốn làm chủ vận mệnh của người khác thêm nữa.
Với kẻ ác, để chúng sống, sống trong cảnh bị dày vò như nạn nhân của chính
mình từng trải, mới là sự trừng phạt lớn nhất.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Nhưng những nữ tử đã chết không chấp nhận. Bọn họ đồng loạt lao về phía
Dương Tuyết, quanh người phủ kín sương đen, tràn ra như mây đen che phủ
bầu trời, lượn lờ trước mặt nàng!
“Tại sao dừng lại, giếc chúng đi!”
“Giết chúng đi! Giết chúng đi!”
…
Tiếng gào thét thê lương khiến người nghe lạnh sống lưng. Khi họ bất ngờ tiếp
cận, đôi mắt đen ngòm đầy hận thù trừng lớn, móng tay đã dài ra như móng
vuốt, chỉ hận không thể xé xác Dương Tuyết mà ăn sống nuốt tươi!
Nàng vung tay, đánh bay những lệ quỷ kia xuống đất, khiến chúng phát ra
những tiếng gầm giận dữ.
Dù rất muốn nhào tới, nhưng lúc nãy Dương Tuyết đã dùng pháp thuật. Đám
oán linh không dám tiến lên, chỉ dám trừng mắt nhìn nàng như thú dữ.
“Sống như vậy, mới là trừng phạt đích thực đối với bọn chúng. Ta thật lòng
thương xót cho số phận của các người, cũng vô cùng hối tiếc vì đã không thể
bảo vệ được các người khi còn sống. Nhưng mọi chuyện đã tới nước này, ta đã
thay các người giếc hai kẻ tội ác tày trời kia, cũng xem như đã rửa hận phần
nào” Dương Tuyết nuốt nước bọt, giọng nặng nề, như muốn trút cả tấm lòng.
Hai kẻ đã chết, sở dĩ nàng ra tay tàn nhẫn không chút do dự, là vì khi cộng
cảm, nàng thấy được bọn chúng đã nhiều lần bắt cóc, buôn bán cha con, trẻ
nhỏ, tội không thể tha thứ.
Còn hai tên còn lại, tuy đáng trách, nhưng chưa tới mức phải chết ngay.
Quan trọng nhất: Chúng không thể chết dễ dàng như vậy. Phải khiến chúng
nếm trải sự độc ác mà chúng từng gây ra, có như vậy mới thực sự là cảm hóa.
“A!” Một nữ quỷ ngửa mặt gào lên, tiếng khóc ai oán xé lòng:
“Ông trời bất công! Từ khi sinh ra đến nay, chúng ta chưa từng làm chuyện ác,
vậy mà lại gặp kết cục như vậy, đến chết cũng không thể báo thù rửa hận…
Aaaaa!”
Những người khác cũng bắt đầu cất lên tiếng khóc than, thê lương, tuyệt vọng,
chua xót. Những âm thanh bén nhọn ấy vang mãi bên tai Dương Tuyết, khiến
nàng cảm giác như bản thân đang chìm vào địa ngục vô tận.
Và nàng hiểu rõ, so với địa ngục thật sự, nơi này còn chưa phải tột cùng của
khổ đau.
Mà Bạch Cốt Tinh thực sự,từng trải qua những điều chẳng kém gì mấy nữ tử
ấy. Đối diện với hiện thực tàn khốc, Dương Tuyết cảm nhận được một nỗi tuyệt
vọng và đau đớn chưa từng có.
Điều duy nhất nàng có thể làm… là bằng năng lực hiện tại, hễ gặp được là ra
tay tương trợ. Có thể cứu được một phần nào thì cứu.
Nếu như, đúng như Thần Tài từng nói, mọi bi kịch trần gian đều là nhân quả
của chính con người, vậy thì việc họ tu hành là vì cái gì?
Chỉ là để bảo vệ bản thân thôi sao?
Những thần tiên, Phật tổ kia ngày ngày hưởng hương khói công đức của muôn
dân, liệu họ có thực sự xứng đáng không?
Dương Tuyết vô cùng mâu thuẫn. Nàng cảm thấy tâm hồn mình đã bị tổn
thương nghiêm trọng, đến mức không thể duy trì được niềm tin từng có.
Nàng lấy ra từ túi Càn Khôn một bộ pháp quyết siêu độ vong hồn, giúp các nữ
tử ấy được siêu sinh, nếu không các nàng sẽ không thể tiến vào lục đạo luân
hồi, không có kiếp sau.
Chỉ có nhanh chóng siêu thoát sang kiếp sau, linh hồn của bọn họ mới có thể
được giải thoát.
“Rắc!” Ngay lúc đó, từ một đống đất trong bãi tha ma bỗng chui lên một cái
đầu lâu, tiếng “rắc rắc” vang lên rõ mồn một trong làn gió lặng.
“Tiên tử, có thể giúp ta tìm đủ bộ hài cốt của mình, rồi chôn riêng sang một
bên được không? Đừng để lẫn với xương cốt của người khác…” Một giọng nói
khàn khàn, trầm thấp vang lên như đến từ thời xa xưa, “Ta bị chôn ở đây đã ba
trăm năm, đến cả địa ngục cũng không dung nạp. Nếu ngươi giúp ta tìm đủ
xương cốt, ta sẽ yên lòng đi đầu thai”
Dương Tuyết lặng lẽ nhìn cái đầu lâu đầy đất cát, đôi mắt cay xè, chỉ biết máy
móc gật đầu, “Được”
“Rắc rắc!”
“Phụt!”
“Loạt xoạt~”
Bãi tha ma đột nhiên rung chuyển như có động đất, từng bộ xương ào ào trồi
lên khỏi mặt đất.
“Ta! Tiên tử cũng đào cho ta một cái hố riêng với, ta không muốn tiếp tục phải
quay mông về phía người khác nữa!”
“Ta nữa! Miệng ta suốt ngày bị nhét ngón chân của người khác, buồn nôn
muốn chết!”
“Ta!”
“Và ta!”
“Tiên tử, cứu ta với…”
…
Tiếng gọi tha thiết vang lên không ngớt, náo loạn, chấn động lòng người,
không ngừng tràn vào tai Dương Tuyết.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, không bỏ qua lời cầu xin của bất kỳ linh hồn nào.
Hai tay nàng chắp lại trước ngực, miệng đọc một câu chú:
“Mọi mong cầu của các người, ta đã nhận. Xin hãy yên tâm, đừng hoảng loạn”
Lời vừa dứt, cả bãi tha ma bỗng trở nên tĩnh lặng.
Giờ phút ấy, nàng cuối cùng cũng hiểu ra: vì sao bản thân được trọng sinh
thành Bạch Cốt Tinh. Có lẽ là để không phụ “Bất Tử Kinh”, là để cứu rỗi những
linh hồn bị tam giới bỏ quên, là để giúp những oan hồn chẳng thể gom đủ xác
thân tìm về sự yên nghỉ…
Ba trang đầu của Bất Tử Kinh đều viết về cách siêu độ bằng pháp thuật, cách
dùng niệm lực để gom đủ thi thể một người.
Đêm đó, bóng dáng Dương Tuyết lặng lẽ lướt qua từng ngóc ngách trong bãi
tha ma, tự tay ghép đủ 100 bộ thi thể, tự mình khâu vá lại 5 bộ xác đã rữa nát,
có 7–8 bộ thật sự không thể ghép hoàn chỉnh, nàng đành dùng cỏ cây thay
thế phần còn thiếu.
Trong bóng tối, Thần Tài trốn trong góc âm thầm dõi theo, từng hành động của
nàng khắc sâu vào tâm trí hắn, không thể nào xóa nhòa.
Nàng không phải yêu, cũng chẳng phải tiên hay Phật, nhưng lại nguyện ý thu
nhặt xác người, trả lại nguyện vọng cho những linh hồn cả đời bị vùi dập. Cho
dù nàng không cần tu luyện, thì trong tam giới này, bất kỳ ai muốn hại nàng,
đều không bao giờ tìm ra được nàng.
Theo như hắn biết, dưới nhân gian vẫn có một kiểu đạo sĩ hoặc thuật sĩ, luôn
kiên định giữ vững đạo tâm, vân du bốn phương để hóa độ chúng sinh. Dù
năng lực của họ nhỏ bé đến đáng thương trong mắt tam giới, nhưng vẫn không
ngừng cố gắng từng chút, từng chút một.