Lúc này, Dương Tuyết đã hiểu rõ, bất kể tam giới có tha thứ cho nàng hay
không, thì hiện tại, chắc chắn họ sẽ không buông tha cho Tôn Ngộ Không.
Có lẽ trước kia, Tôn Ngộ Không vẫn còn chút cơ hội sống sót, nhưng chính vì
nàng… giờ đây hắn sẽ phải đối mặt với sự đàn áp trực tiếp và khốc liệt hơn bao
giờ hết.
Không nói thêm lời nào, nàng lao thẳng ra ngoài, phóng về hướng Đông.
Tính theo thời gian, có lẽ bọn họ còn chưa tới hoàng thành của Nữ Nhi Quốc,
dọc đường đi khả năng cao sẽ gặp không ít yêu ma chực chờ phục kích.
Thần Tài nhìn theo bóng lưng Dương Tuyết mà giận dữ không thôi, chỉ tay về
phía Hắc Báo Tinh, lớn tiếng quát:
“Huyền Vưu! Ngươi nói như vậy chẳng lẽ không sợ hại chết nàng ấy sao? Một
yêu quái mới tu hành năm trăm năm thì làm sao chịu nổi áp lực trấn áp của
thiên giới?!”
“Ngươi lo bò trắng răng làm gì?” Hắc Báo đứng dậy, đối mặt với Thần Tài,
giọng tuy bình thản nhưng khí thế toàn thân đã như sóng cuộn mây vần, như
chỉ chực xông đến kết liễu đối phương ngay lập tức.
“Dương cô nương không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu. Ngược lại là ngươi đấy, tự
cho mình thông minh, giấu đầu hở đuôi, nếu không thì làm sao bọn họ tìm ra
hành tung của nàng nhanh như vậy?”
“Ngươi…” Thần Tài nghẹn lời, không thể phản bác. Có lẽ… ngay từ đầu, hắn đã
bị Thiên đình lợi dụng và giám sát.
Trong tay hắn là sợi hồng tuyến được xin lại từ Nguyệt Lão, nếu buộc vào
người Dương Tuyết, từ nay về sau nàng sẽ một lòng một dạ với hắn, không rời
không bỏ…
“Vì nể ngươi vẫn còn chút khác biệt với lũ chó của Thiên đình, ít nhất chưa
nhẫn tâm ra tay giếc Dương Tuyết, nên ta mới tha cho ngươi một mạng. Nếu
còn muốn giữ cái mũ quan Thần Tài, thì cút đi cho khuất mắt!” Huyền Vưu xưa
nay vẫn khinh thường Thiên đình, nay lại càng không nể mặt, lời lẽ đầy khinh
miệt.
“Đi thôi, nàng ấy đang gặp nguy hiểm” Nguyệt Bạch bước tới, đặt Tiểu Sơn vào
tay Thần Tài, “Hay là ngươi giúp ta trông đứa trẻ này. Nó là do Dương Tuyết
cứu về, bây giờ ngươi không tiện xuất đầu lộ diện, tốt hơn hết là đừng đi theo”
Thần Tài nhìn đứa bé bụ bẫm trong lòng mà mặt mày u ám, giận thì giận
nhưng vẫn phải nhận lấy, lặng lẽ ôm vào lòng.
Khi Nguyệt Bạch và Huyền Vưu tìm thấy Dương Tuyết, nàng đã đang giao
chiến với các thiên binh thiên tướng.
“Sao lại thành ra thế này? Trước đó chẳng phải còn nói…” Nguyệt Bạch chưa
kịp dứt lời.
“Công lao của Thần Tài đấy” Huyền Vưu liếc nhìn cây roi xương trắng trong tay
Dương Tuyết, giọng vô cùng khó chịu, “Nàng ở lại đây canh chừng, trừ khi
không còn cách nào thì hẵng ra tay. Dù sao pháp lực của nàng ấy cũng chẳng
kém nàng, điều ta lo là có kẻ giở trò đê tiện”
“Ừ, ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ bảo vệ nàng” Nguyệt Bạch vung tay, hai thanh
trường kiếm lập tức hiện ra trong tay, ánh thép loáng lên dưới ánh mặt trời.
Mặt trời treo cao, nắng hè gay gắt, bốn thầy trò Đường Tăng đang ngồi nghỉ
mát dưới một gốc cây lớn.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn về phía Tây, nơi mây đen đang ùn ùn kéo đến,
từng tia sét ẩn hiện trong đám mây dày đặc như báo hiệu một cơn bão sắp ập
tới.
Hắn chau mày, cảm giác có gì đó bất ổn, hôm nay trời rõ ràng khác thường.
Không hiểu vì sao, quanh thung lũng có rất nhiều khí tức thần tiên vây quanh,
khiến không khí yên ắng đến đáng sợ. Không một tiếng gió, vậy mà sống lưng
người ta lại rùng mình lạnh toát.
Trư Bát Giới thì đang sung sướng ăn dưa hấu lấy từ ruộng gần đó, Đường Tăng
thì vẫn nhìn chăm chú vào tầng mây đen, còn Sa Tăng ngồi bên cạnh đang cho
Bạch Long Mã uống nước.
“Sư phụ, để đồ nhi lên trước xem thử” Tôn Ngộ Không đứng dậy, rút cây thiết
bảng từ tai ra.
“Được, đi nhanh về nhanh” Đường Tăng chau mày, mí mắt không ngừng giật,
một điềm chẳng lành mà cả đời người tu hành như hắn chưa từng thấy.
Hắn bỗng thấy bất an, một nỗi lo lắng chưa từng có ùa về, thứ cảm giác đã lâu
lắm không xuất hiện.
Tôn Ngộ Không một nhào bật ra khỏi chỗ, tức thì đập mặt vào Hắc Báo Tinh.
“Sao ngươi lại ở đây?” cả hai cùng hỏi.
Tôn Ngộ Không nhíu mày, giọng lạnh: “Hắc Báo Tinh, ngươi đến tìm ta có việc
gì?”
“Sư phụ và huynh đệ ngươi đâu?” Huyền Vưu vẻ mặt điềm tĩnh, trong lòng nghĩ
chỗ này chưa có động tĩnh gì, “về ngay đi xem thử”
“Có chuyện gì xảy ra?” Tôn Ngộ Không tỉnh táo bắt lấy sắc khí trong mắt hắn,
“Dương Tuyết gặp chuyện sao?”
“Gặp chuyện lớn rồi. Tội nghiệp hai người các ngươi, sắp bị cả tam giới siết
chặt” Huyền Vưu nói đến đây không khỏi thở dài, “Năm trăm năm rồi, có khi lại
tới lượt Tôn Ngộ Không đánh thiên đình lần nữa đấy?”
“Nói vậy là có ý gì?” hắn bước lùi một bước. “Hắc Báo Tinh, đừng có bịa
chuyện lừa ta. Dù ngươi có mê Dương Tuyết tới đâu, nàng ấy bây giờ là của ta”
“Haha!” nhìn vẻ tự mãn của Tôn Ngộ Không, Huyền Vưu mỉa mai không thương
xót, “Ngươi nên tự hỏi xem mình thật sự đã có nàng ấy chưa, có chắc sẽ thành
một đôi thiên định hay không”
“Nói thẳng đi, quanh co làm gì” Trước mắt mây đen càng lúc càng dầy, Tôn
Ngộ Không trong lòng càng thêm bứt rứt.
“Nhìn những đám mây phía sau kìa, có thấy quen không?” Huyền Vưu giơ tay
chỉ, “Đúng là hướng về phía ngươi”
“Vậy Dương Tuyết…?”
“Có lẽ ngươi đã thấy một phần thực lực của nàng ấy, nàng ấy không phải nữ tử
tầm thường. Yên tâm, nàng ấy chưa từng sợ hãi điều gì, giờ nàng ấy lo cho
ngươi, đã xông ra ngoài đấu với thiên binh rồi. Chốc nữa bọn họ có thể đến
chất vấn ngươi, nhớ nhé, dù thế nào cũng đừng thừa nhận biết nàng ấy, bây giờ
chưa ai khẳng định nàng ấy là Bạch Cốt Tinh” Huyền Vưu tiến đến một bước,
“Triệu Công Minh còn chưa khẳng định nàng ấy là Bạch Cốt Tinh; có lẽ bọn họ
cũng không thể nhìn thấu thân phận thật của nàng ấy”
“Ngươi biết được nhiều thế, chẳng lẽ…” Tôn Ngộ Không chưa kịp nói hết.
“Ngày nọ ta gặp một người trừ yêu nói trên người Dương Tuyết có hào quang
vàng — ngươi biết cần làm gì mà” Huyền Vưu khoanh tay, thái độ như đang
chờ xem một vở kịch, “Ngươi đã biết chân tướng hành trình thỉnh kinh của sư
phụ ngươi và bọn họ rồi, giờ bọn họ lại dồn xuống đầu ngươi, mà còn mong
mọi chuyện lắng xuống ư? Tôn Ngộ Không, ngươi mềm lòng rồi à, phải chăng
yêu đương mà quên hết khí phách?”
“Hắc Báo Tinh, đừng cố tình kích động ta!” Tôn Ngộ Không vung Kim Cô Bổng,
chĩa thẳng vào hắn, “Ngươi định làm gì, chiếm đoạt ngôi vị Ngọc Hoàng à?”
“Bình tĩnh đã, suy nghĩ kỹ đi” Huyền Vưu đẩy gậy của hắn sang một bên, khẽ
bẻ tình thế, “Ngươi nghe nói Lục Nhĩ Mi Hầu chưa? Hắn giống ngươi như đúc.
Dù hôm nay ngươi chưa gặp họa, chẳng mấy chốc ngươi cũng thoát không
khỏi tay Như Lai, Tôn Ngộ Không thật sự sẽ bị xóa khỏi tam giới”
Nghe Dương Tuyết từng nhắc tới chuyện đó, nhưng hắn chưa kịp nghe kỹ.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tôn Ngộ Không thấy mây đen gần hơn, tia sét lóe lên rõ rệt hơn.
“Vậy Dương Tuyết sẽ thế nào?” hắn lạnh lùng nhìn Huyền Vưu, “Ngươi từ khi
nào tử tế thế này?”
“Điều ấy không quan trọng. Quan trọng là, trong tương lai gần, ngươi sẽ biến
mất không rõ lý do, người Dương Tuyết yêu sẽ trở thành một Tôn Ngộ Không
ngoan ngoãn khác, ngươi cam lòng sao?”
“……” Kim Cô Bổng bỗng to hơn, đôi mắt Phục Hoả sáng lên tia kim quang, Tôn
Ngộ Không nhíu mày sắc bén, gương mặt góc cạnh hiện nụ cười hoang dã,
“Cám ơn đã nhắc nhở. Ngươi có thể đi được rồi”
Dù Hắc Báo Tinh có toan tính gì, Tôn Ngộ Không quyết phải rõ ràng: lần này
bọn họ sẽ dùng cách gì để trấn áp mình.
Hắc Báo Tinh hài lòng mỉm cười, không bận tâm thái độ của hắn: “Vậy bản
vương chờ mừng tin tốt, mong Đại Thánh sẽ lên ngôi Vương Yêu, khi ấy ta sẽ
coi sóc Dương Tuyết, nàng ấy sẽ không gặp nguy hiểm”
“Huyền Vưu, nhớ lời ngươi nói đấy, nếu dám lừa ta, vợ ta sẽ không tha cho
ngươi” Nói xong, Tôn Ngộ Không lao lên không trung, mặc áo giáp vàng,
choàng áo choàng đỏ thẫm bay phấp phới, đôi mắt rực lửa nhìn xuống uy chấn
cả thiên hạ.