Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 76.



Sẵn sàng

Tuy không hiểu rõ vì sao Nhị Lang Thần lại chịu giúp nàng, nhưng nghĩ đến

những chiến tích oai hùng của hắn trước đây, Dương Tuyết thầm đoán, có lẽ

các vị thần cũng giống phàm nhân, sống dưới những luật lệ cứng nhắc lâu

ngày rồi thì cũng đến lúc cảm thấy ngột ngạt, muốn thoát ra.

Huống chi, nàng tin Thần Tài. Đã là người do hắn dẫn đến, ắt là có thể tin

tưởng.

Cầm phù chú trong tay, nàng đi thẳng đến đại điện. Quả nhiên, các thiên binh

canh giữ không nhìn thấy nàng, nàng dễ dàng tiến thẳng đến trước Côn Luân

kính.

Chỉ là đứng trước chiếc gương ấy, nàng lại có chút bối rối.

Chiếc gương này… cũng quá to đi?

Còn to hơn cả gương soi toàn thân trong trung tâm thương mại.

Viền gương bằng đồng cổ khắc hoa văn tinh xảo, cho thấy niên đại rất xa xưa.

Dương Tuyết đứng trước gương, nhìn bóng người lờ mờ phản chiếu bên trong,

đột nhiên có cảm giác như lạc giữa dòng chảy thời không.

“Ngươi đến rồi?”

Ngay khi nàng còn đang nghĩ cách làm sao khiêng nổi chiếc gương về, thì…

gương lên tiếng!

Chỉ chốc lát, chiếc gương thu nhỏ lại, búng người một cái rồi hóa thành một bé

con tròn trĩnh, thân hình như chế tác từ nhiều mặt gương, đôi mắt to tròn long

lanh, đáng yêu hết sức.

Dương Tuyết cảnh giác nhìn quanh: “Suỵt~”

“Yên tâm, không ai nghe thấy đâu. Ta đang đợi ngươi”

Nó bật người nhảy lên vai nàng, giọng trẻ con non nớt vang lên:

“Chủ nhân, ta tên là Thanh Huyền, đợi nơi này đã lâu”

Dương Tuyết sững sờ.

Quả thật nó đã hóa hình… nhưng sao lại gọi nàng là chủ nhân?

“Cơ duyên trùng hợp, kể ra thì dài lắm. Nói đơn giản là ta vốn không định đến

Thiên đình, nhưng vì ngươi xuất hiện, nên ta mới tới đây chờ đợi”

Thanh Huyền lắc lắc đôi giày đồng nhỏ trên chân, ngồi lên vai nàng như trẻ

con ngồi xích đu, đong đưa đôi chân con con.

Hắn thậm chí còn nghe được suy nghĩ trong đầu nàng. Dương Tuyết bắt đầu

thấy lo, lỡ sau này nàng nhớ đến Đại Thánh thì sao? Không phải sẽ bị hắn biết

hết sao?

“Yên tâm. Chuyện không nên nghe, ta sẽ không nghe”

Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn nàng, tuy giọng nói là trẻ con nhưng ánh mắt lại

trầm tĩnh, nghiêm túc:

“Ta không có giới tính, ngươi không cần lo lắng. Ta chỉ là một món thần khí có

được ý thức và trí tuệ mà thôi”

“Vậy… chúng ta nên rời khỏi đây trước đã?”

Trong lòng nàng còn vô số thắc mắc, nhưng nơi này nguy hiểm, thiên binh có

thể đến bất cứ lúc nào.

“Không sao cả. Ngươi chẳng phải còn có Thiên thư sao? Thêm cả ta ở đây, chỉ

cần ngươi không muốn ai nhìn thấy mình thì cả đời này chẳng ai nhìn được

đâu”

Giọng Thanh Huyền rất dễ nghe, vừa trong trẻo, vừa mềm mại như tiếng trẻ

nhỏ.

“Dữ vậy luôn?”

Dương Tuyết cảm thấy chân mình mềm nhũn. Nàng chợt nhận ra… từ khi

xuyên đến thế giới này, nàng không ngừng mở khóa siêu năng lực!

Côn Luân kính là thần khí thượng cổ, từng thất lạc hàng ngàn năm, quý giá

chẳng kém gì Thiên thư…

Mà nàng chỉ là một kẻ xuyên không, sao lại được cơ duyên lớn lao đến thế?

“Tất nhiên rồi. Nhưng… chủ nhân hiện tại vẫn còn quá yếu. Nếu ý chí không đủ

vững, bản ngã chưa rõ ràng, gặp chuyện lớn sẽ không gánh nổi.

Tốt nhất vẫn nên khiêm tốn một chút”

Vừa nói, họ đã rời khỏi đại điện.

“Ta sẽ cố gắng tu luyện”

Bị linh thể trong gương chê bai, Dương Tuyết có chút ngượng ngùng. Mấy ngày

qua quả thực nàng không chuyên tâm tu luyện.

Huống chi… nàng thật sự không muốn tiếp tục đi khâu xác người nữa.

“Ối dà…”

Vừa bước ra khỏi đại điện, trước mặt đã xuất hiện một đoàn người.

Dẫn đầu chính là Ngọc Hoàng!

Dương Tuyết run bắn cả người, bật thốt:

“Chạy mau!!”

“Ừ, chạy thôi!”

Dù Thanh Huyền từng nói sẽ không ai nhìn thấy họ, nhưng điều đó không có

nghĩa là sẽ không bị ngăn lại.

Dương Tuyết lập tức chạy vòng sang hướng bên hông điện, định quay về phủ

của Dương Tiễn thì Thanh Huyền vội nói:

“Chạy khỏi thiên đình mau! Nếu họ phát hiện ta biến mất, chắc chắn sẽ đóng

cửa Nam Thiên Môn lại đấy!”

“Đúng là trùng hợp xui xẻo! Ta thật sự không muốn trở thành tội phạm đâu!”

Dương Tuyết cắn răng tăng tốc, dốc hết sức lực, cuối cùng cũng lao ra khỏi

Nam Thiên Môn.

“Chủ nhân, ngươi đâu phải tội phạm, giờ đây ngươi chính là nỗi đau đầu lớn

nhất của thiên đình”

“Hả? Ý là sao?”

Nàng vừa chạy vừa hỏi, hướng thẳng về phía Hoa Quả Sơn.

“Ngươi đã đánh động phàm tâm của Tôn Ngộ Không, thay đổi vận mệnh của

hắn, khiến Như Lai không thể ngồi yên. Việc này mấy nghìn năm nay chưa từng

có!”

Thanh Huyền nghiêm túc liệt kê lại những việc nàng đã gây ra:

“Cũng vì vậy, ta mới chọn ngươi làm chủ nhân. Bởi vì người đó là Tôn Ngộ

Không. Trước giờ chưa từng ai nghĩ hắn sẽ động lòng phàm cả”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác

nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Dương Tuyết bị nói đến đỏ mặt: “Chỉ là… duyên số thôi…”

Sao lại thành ra thế này?

Nàng lại bị một… đứa nhóc làm cho mặt đỏ liên tục. Quá mất mặt rồi.

“Không, chủ nhân, ngươi đã đánh giá thấp bản thân”

Thanh Huyền thở dài tiếc nuối:

“Tiếc thật… nếu ta xuất hiện sớm hơn, có lẽ ngươi đã không một lòng một dạ

với Tôn Ngộ Không rồi. Với bản lĩnh và khí chất của ngươi, ngươi hợp với Như

Lai hơn đấy.

Nếu là vậy, ngươi hoàn toàn có thể xoay chuyển cục diện Phật giáo Tây Thiên

mà không tốn sức”

Cái gì?!

Dương Tuyết trượt chân một cái, suýt nữa rơi khỏi tầng mây.

Phật Tổ Như Lai?

Ý của Thanh Huyền là muốn thấy Tây Thiên suy tàn sao?

“Thật ra thì, Tôn Ngộ Không cũng không tệ. Ta rất khâm phục sự gan dạ của

hắn. Dám đánh lên thiên đình lần hai, dù có hơi mềm tay, phủ đệ của Ngọc

Hoàng vẫn còn nguyên”

Thanh Huyền nói như thể rất ghét thần tiên, không riêng gì phương Tây.

“Ngươi chắc là nhận ta làm chủ chứ?”

Dương Tuyết lườm, “Sao ta lại thấy, ngươi mới là chủ?”

“Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là từ nay về sau, ngươi không thể

cùng Đại Thánh sống những ngày tháng ngọt ngào nữa rồi”

Thanh Huyền nói xong, quay đầu nhìn về Cửu Trùng Thiên.

Dương Tuyết cũng nhìn theo, chỉ thấy giữa bầu trời trong xanh đột nhiên hiện

ra một đám mây hình nấm khổng lồ, cuồn cuộn lan rộng khắp bốn phương tám

hướng.

“Trời ạ… chuyện gì đây?”

Lần đầu tiên trong đời nàng thấy đám mây hoành tráng đến thế.

Thanh Huyền kiên nhẫn giải thích: Côn Luân kính mất tích không phải chuyện

nhỏ. Thiên đình xem nó như con mắt trấn giữ tam giới, là báu vật khiến ai cũng

kiêng nể.

Vài hôm trước, vì tìm lại được Côn Luân kính, thiên đình còn mở tiệc lớn ăn

mừng, tuyên bố thời kỳ huy hoàng trở lại. Vậy mà chỉ mới mấy ngày lại bị mất.

Nghĩ đến đó thôi cũng đủ đau lòng rồi.

Dương Tuyết nghe kể mà trong lòng cuộn trào không thôi.

Nếu thiên đình biết món bảo vật này rơi vào tay nàng… liệu có phát lệnh truy

nã khắp tam giới không?

“Phong cảnh Hoa Quả Sơn đẹp lắm, có dịp nhớ mang cho ta hai vò rượu.

Tôn Ngộ Không đang ngày đêm mong nhớ ngươi, gần như phát bệnh vì tương

tư rồi.

Ta không quấy rầy hai người tình tứ nữa. Cần ta thì gọi tên là được”

Nói xong, Thanh Huyền biến mất khỏi vai nàng.

Dương Tuyết vừa buồn cười vừa bất lực.

Thanh Huyền sao lại đáng yêu thế này? Lại còn biết điều. Đúng là khiến người

ta yên tâm.

Trước còn lo món bảo vật này sẽ rắc rối, không ngờ lại là một “bé cưng” dễ

thương đến thế.

Vừa bước vào Thủy Liêm Động, Tôn Ngộ Không đã vội lao đến.

Hắn khoác chiến bào đỏ, đầu đội mũ phượng lông chim, có vẻ đang chuẩn bị

xuất hành.

“Đại Thánh…”

Dương Tuyết vừa định hỏi hắn định đi đâu, đã bị Tôn Ngộ Không mạnh mẽ kéo

vào lòng, ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hai mắt nàng lập tức “bắn

tim”.

“Nàng đi đâu vậy? Sao không để lại lời nào! Hại ta suýt đào cả Hoa Quả Sơn

lên, lật tung cả động phủ tìm nàng!”

Hắn siết nàng thật chặt, giọng sốt ruột, tức giận mà cũng đầy lo lắng.

“Chuyện dài lắm… Ta không sao…”

“Nàng lên thiên đình?”

Hắn nắm lấy vai nàng, không biết từ đâu rút ra một thỏi vàng ròng, hỏi dồn:

“Nàng đi với Thần Tài đúng không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.