Dương Tuyết cũng đã thăng cấp.
Vào buổi sáng sớm ngày thứ tám, khi những tia nắng đầu tiên vừa chạm vào
căn phòng, nàng đã chính thức đột phá.
“Chúc mừng chủ nhân! Giờ đây chẳng còn ai dám gọi người là yêu nữa rồi. Chỉ
trong thời gian ngắn mà người đã đạt tới cảnh giới Thiên Tiên, đúng là thiên
tài!”
Kẻ đầu tiên nhảy ra chúc mừng lại chính là Thanh Huyền.
“Thiên tài gì chứ, kiếp này ta chỉ là gặp may thôi”
Dương Tuyết rời giường, nhìn trời đất bên ngoài rồi khoan khoái vươn vai một
cái:
“Thèm ăn tiểu long bao quá đi mất”
“Thật là tức chết người ta mà! Biết bao nhiêu kẻ khổ công cả đời cũng không
thể thành tiên, còn người cứ lẳng lặng thế mà lên thẳng Thiên Tiên, vậy mà
còn bảo là may mắn!”
“Thì đúng là may mà. Ngươi biết đấy, nếu không có Thiên Thư, có lẽ giờ này ta
vẫn chỉ là một con yêu nhỏ bé đi đâu cũng bị người ta xua đuổi, đánh đập”
Nàng đứng trước gương ngắm nghía lại dung nhan, rửa mặt qua loa rồi bước ra
ngoài.
Nàng nhất định phải tìm cái gì đó để ăn.
Dù tu vi hiện tại chẳng cần ăn uống cũng không sao, nhưng nàng chưa từng từ
bỏ sở thích này, cứ đến bữa là lại thấy cồn cào.
Nếu không được ăn gì, chắc nàng sẽ phát điên vì thèm, thậm chí có thể gặm
luôn cả cánh cửa mất!
Tiểu tiên đồng nghe tin Dương Tuyết muốn nấu cơm thì chỉ bừa cho nàng một
cái lò sắc thuốc, sau đó chạy ngay đi mách với Bồ Đề.
“Nơi này của chúng ta có phải phàm trần đâu mà lại có chỗ cho nàng ta nấu
nướng”
Tiên đồng lầm bầm đầy khó chịu:
“Sư phụ, người không thể đuổi nàng ta đi sớm một chút sao?”
“Không được”
Bồ Đề rời khỏi bồ đoàn:
“Con đi phụ giúp nàng ta một tay đi”
Tiểu tiên đồng dù trăm phần không muốn nhưng vẫn phải quay lại trước mặt
Dương Tuyết để chuẩn bị nguyên liệu.
Có một điều hắn rất ngại thừa nhận, đó là khi nhìn thấy vẻ tận tâm của Dương
Tuyết bên bàn đạo cụ đủ loại cùng những kỹ năng lạ mắt, cơn thèm ăn của hắn
cũng bắt đầu trỗi dậy.
Hắn thầm mong chờ, không biết món ăn nàng làm có ngon hay không.
Hiếm khi mới nấu được một bàn thức ăn, Dương Tuyết dĩ nhiên không thể thiếu
món mặn.
Nhân lúc tiên đồng không để ý, nàng đã ra con sông gần đó bắt một con cá về
làm món cá kho tộ.
Cũng may nàng vốn là một kẻ sành ăn chính hiệu, trong túi càn khôn lúc nào
cũng sẵn đủ loại gia vị.
Khi mâm cơm được dọn ra, nổi bật nhất chính là đĩa cá kho khiến ai nấy đều
nhìn nhau ngơ ngác.
“Sao thế?”
Dương Tuyết hỏi với vẻ mặt ngây thơ:
“Mọi người không ăn cá à?”
“Ngươi có biết là”
“Ta là yêu mà, sao lại không được ăn cá chứ?”
Nàng lý sự đầy nghiêm túc: “Con cá này chết vì ta, không liên quan đến mọi
người, nên không tính là phạm giới”
Bồ Đề quan sát nàng kỹ lưỡng, bất giác đưa tay vuốt râu, đây là cử chỉ mỗi khi
ông có điều thắc mắc.
“Ngươi thật sự là yêu sao?”
Bồ Đề quay sang hỏi Thần Tài:
“Ngươi có nhìn ra tu vi của nàng ta đang ở cảnh giới nào không?”
“Không nhìn ra,” Thần Tài thành thật đáp, “Từ lần đầu gặp mặt, ta đã không tài
nào thấu được thực lực của nàng ấy”
“Ngươi” Bồ Đề dụi mắt: “Ngươi. ngươi đã đạt đến cảnh giới Thiên Tiên rồi
sao?”
“Dạ?”
Dương Tuyết múc cho mỗi người một bát mì nhỏ đặt trước mặt:
“Ngài nhận ra rồi à”
“Ngươi xem kìa” Vẻ mặt Bồ Đề như vừa thấy ma, ông nhìn Thần Tài nói:
“Thế mà nàng ta vẫn cứ khăng khăng mình là yêu?”
“Quả nhiên là Thiên Tiên!”
Thần Tài chẳng nói chẳng rằng, cầm ngay lấy cổ tay nàng để bắt mạch:
“Để ta xem nào”
Dương Tuyết rụt tay lại, ngồi xuống cầm đũa, nóng lòng gắp ngay một miếng
thịt cá bỏ vào miệng:
“Ăn cơm là quan trọng nhất, ta đói lắm rồi”
“Ngươi mà cũng biết đói cơ à?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Bồ Đề nhìn Thần Tài với vẻ mặt kỳ quặc:
“Con nhóc này rốt cuộc là loại yêu quái gì thế?”
“”
Thần Tài nén cười, thầm nghĩ không ngờ Bồ Đề tổ sư lại có phản ứng như vậy,
chẳng giống một vị lão thần tiên bí hiểm trong lời đồn chút nào, rõ ràng là một
ông lão phàm trần không hơn không kém.
Dương Tuyết chẳng buồn để tâm đến họ, chỉ vùi đầu vào ăn một cách nghiêm
túc.
Với tiêu chí “có thực mới vực được đạo”, một mình nàng xử gọn cả mâm cũng
chẳng thành vấn đề!
Cảm giác lớn nhất của nàng lúc này chính là: Dù làm yêu hay làm tiên, điều
nàng thích nhất chính là ăn bao nhiêu cũng không lo béo.
Tiểu tiên đồng đứng bên cạnh, nhìn bàn đồ chay thì không thèm lắm, nhưng
ngửi thấy mùi cá kho thì nước miếng cứ chực trào ra.
Thật không ngờ trên đời lại có một kỳ nữ thoát tục thế này, vừa giấu kín thực
lực lại vừa khéo tay hay làm!
“Lão tổ, hôm nay ta có thể về được chưa?”
Sau khi đánh chén no nê, Dương Tuyết thỏa mãn xoa bụng, cuối cùng cũng
hỏi đến vấn đề mình quan tâm nhất.
Lần này Bồ Đề không phản đối nữa, trầm ngâm một lát rồi ân cần dặn dò:
“Lão hủ không ngăn cản ngươi nữa, chỉ là chuyến đi này gian nan hiểm trở,
mong ngươi hãy tự liệu định trong lòng”
“Về tung tích của Lục Nhĩ Mi Hầu, lão tổ vẫn không định tiết lộ sao?”
“Dù ta có nói cho ngươi biết hắn ở đâu, ngươi cũng chưa chắc đã tìm thấy.
Chính xác mà nói, ngươi rất khó tiếp cận hắn. Ngay cả Như Lai hiện giờ cũng
không còn kiểm soát được hắn nữa, thế nên mới có chuyện Dương Tiễn đi mời
ngươi, muốn gặp ngươi theo ý của hắn”
Dương Tuyết hơi bất ngờ, xem ra Lục Nhĩ Mi Hầu thực sự rất mạnh.
Nhưng tại sao một vị như Như Lai lại để mất kiểm soát, thậm chí còn bị tẩu
hỏa nhập ma vì hắn cơ chứ?
Như Lai tìm mình, chẳng lẽ không phải để diệt khẩu sao?
“Ta đi cùng ngươi nhé. Linh hầu đó có lẽ đang ở trên đảo này, gần đây ta đã
tìm kiếm quanh đây nhưng chưa xong hết, đi cùng nhau cho có bạn”
Thần Tài đặt đũa xuống, hắn chỉ nếm thử vài miếng, dù sao thì lần này cũng đã
toại nguyện được ăn món chính tay nàng làm.
“Không cần đâu”
Dương Tuyết nhìn thẳng vào mắt Thần Tài:
“Không phải ta không tin ngươi, mà là ta không tin Thiên đình. Ngươi ở ngay
trước mặt ta thế này, chưa biết chừng họ cũng sẽ hay biết”
Bồ Đề gật đầu: “Đúng thế, lúc này ngươi hành động một mình thực ra lại chắc
chắn hơn”
Được sự đồng ý, Dương Tuyết đứng dậy:
“Vậy ta không làm phiền hai vị nữa, ta xin đi trước một bước”
Thần Tài muốn nói lại thôi, nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng, trong lòng bỗng
thấy vị đắng chát.
“Đi đi”
Bồ Đề bấm đốt ngón tay, nhận ra đúng như lời đồn, ông không tài nào tiên
đoán được tương lai của Dương Tuyết, bèn xua tay:
“Ngươi có thiên thần hộ mệnh, ắt sẽ hóa nguy thành an, hãy bảo trọng”
“Đa tạ lão tổ”
Nàng sải bước nhanh ra ngoài:
“Đợi Đại Thánh thỉnh kinh trở về, chúng ta nhất định sẽ tới bái kiến người”
“Được được, cứ thỉnh được kinh về rồi tính”
Bồ Đề lại cầm đũa gắp một miếng nấm, gật gù khen ngợi:
“Tay nghề khá thật, đã bao nhiêu năm rồi ta mới lại được nếm hương vị ngon
thế này”
Gương mặt Thần Tài đượm buồn, nàng vẫn đi một cách dứt khoát như thế.
“Thần Tài này, hay là ngươi tới Hoa Quả Sơn xem sao, coi như yểm trợ giúp ta
một chút”
Dương Tuyết đi được nửa đường bỗng quay đầu lại, cười hì hì đề nghị:
“Làm phiền ngươi nhé. Đợi ta về sẽ mời ngươi uống rượu”
“Được. Vậy ta chờ rượu của ngươi, phải là loại đắt tiền đấy nhé”
“Chuyện nhỏ, ta không thiếu tiền đâu!”
Nàng đang giữ cả một núi vàng của Đại Thánh kia mà, rượu đắt thế nào cũng
mua nổi.
Chờ bóng nàng khuất xa, Bồ Đề liếc nhìn Thần Tài:
“Chính duyên của ngươi không phải là nàng ta đâu”
“Ta biết, Nguyệt Lão cũng từng bóng gió nhắc nhở rồi, nhưng chuyện tình cảm
đâu phải muốn là tự điều khiển được”
“Lòng không theo ý mình. ừm, cũng tốt”
Bồ Đề nhấp một ngụm rượu: “Khuyên ngươi nên sớm từ bỏ ý định đi. Tôn Ngộ
Không vốn dĩ tính tình ngang ngạnh, hay chấp nhặt, cẩn thận kẻo bị hắn dìm
chết trong hũ giấm chua đấy!”
“”
Thần Tài im lặng, điều này thì hắn đã sớm thấu hiểu rồi!