Bạch Phú Mỹ Từ Trời Giáng Xuống, Thợ Săn Chất Phác Đưa Về Nhà

Chương 1



Sẵn sàng

“A!!!”

“Cứu mạng!”

“Khốn kiếp!”

Cảm giác mất trọng lực khi rơi xuống quá nhanh khiến Ninh Hòa không kìm

được bật ra một tiếng thô tục.

Hạt Dẻ Nhỏ

“Rầm!”

Ngũ tạng lục phủ như muốn xê dịch.

Đau đến mức Ninh Hòa suýt nữa lại bật ra một câu tục tĩu khác.

Lá khô rụng lả tả rơi trên mặt Ninh Hòa, mang theo hơi đất.

Khiến nàng xác định mình không phải đang nằm mộng.

Ninh Hòa ngẩn người, ký ức cuối cùng của nàng là lúc đang ngủ trên chiếc

nệm Simmons nhập khẩu rộng ba mét, bỗng dưng cảm thấy mình bị hụt chân.

Người lớn tuổi nói đó là dấu hiệu đang lớn. Sao lần này lại khác biệt?

Nàng thử cử động tay chân. Thật may, vẫn chưa bị gãy lìa.

Ninh Hòa tĩnh tâm lại, quan sát hoàn cảnh xung quanh, rồi phát hiện. mình

đang nằm trong một cái hố sâu khổng lồ.

Giờ phút này, nàng không kịp suy nghĩ vì sao vừa mở mắt ra, cảnh vật xung

quanh đều đã thay đổi. Vẫn là nên thoát ra ngoài trước đã.

Quan sát một lát, cái hố cách mặt đất ít nhất ba trượng. Bề mặt không có chỗ

đặt chân.

Hiển nhiên, cái hố này do người tạo ra. Trên tay nàng không có bất kỳ công cụ

nào, muốn ra ngoài chỉ có hai cách.

Một, dùng tay đào hố, tạo ra vài điểm đặt chân. Hai, kêu cứu.

Phương pháp thứ nhất không thực tế, Ninh Hòa có đào đứt tay cũng chưa chắc

thành công. Vậy chỉ còn cách thứ hai.

“Cứu mạng!”

“Có ai không?”

Ninh Hòa liều mạng kêu gào trong hố, nào ngờ, cách đó ba bước chân có một

nam nhân đang đứng.

Tần Đông Thăng đào một cái hố trong núi, dùng để bắt heo rừng.

Heo rừng chưa bắt được, lại tận mắt thấy một cô nương từ trời giáng xuống, rơi

vào hố của mình.

Tần Đông Thăng ngẩng đầu nhìn trời, bên tai là tiếng kêu cứu thanh thúy dễ

nghe của cô nương.

phac-dua-ve-nha/chuong-1.html]

Người sao có thể từ trên trời rơi xuống vô cớ? Hơn nữa, trời cao như vậy, nàng

ta lại không chết!

Chuyện này quá phi lý. Chẳng lẽ nàng là tinh quái trong núi? Hay là thần tiên

trên trời?

“Có ai ở đó không?”

Ninh Hòa ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng.

Ngoài trời xanh mây trắng, vài cành cây nghiêng vươn tới, nàng không nhìn

thấy bất cứ thứ gì khác.

Môi trường yên tĩnh, đột nhiên khiến nàng nổi da gà.

Nàng sờ lên hai cánh tay, trần trụi. Nàng vẫn đang mặc váy ngủ.

Cách thức xuất hiện ở đây quá mức khó tin, Ninh Hòa trong lòng có một suy

đoán táo bạo.

Nhưng nàng không dám nói ra, sợ rằng chính mình sẽ tự coi mình là kẻ điên.

“Có ai không?”

“Cứu mạng”

Ninh Hòa không muốn từ bỏ, nhưng cũng biết chỉ kêu gào như vậy chắc chắn

không được. Nàng phải giữ sức.

Thế là, nàng ngồi phịch xuống đất. Lắng tai, chuyên tâm bắt lấy động tĩnh

xung quanh.

Nữ quỷ. à không, vị thần tiên trong hố đột nhiên ngừng kêu gào, Tần Đông

Thăng dịch chuyển bước chân.

Ánh dương rực rỡ chiếu lên người hắn. Tần Đông Thăng nhớ lại lời lão nhân

thường rỉ tai: Quỷ thì ẩn mình ban ngày, ra ngoài ban đêm, thấy ánh sáng sẽ

chết.

Kẻ trong hố này. chắc chắn không phải nữ quỷ. Nếu đã vậy, ta có nên giúp

nàng một tay không?

Quyết định xong, Tần Đông Thăng lại dịch thêm hai bước về phía miệng hố.

Động tĩnh nhỏ bé không thoát khỏi tai Ninh Hòa. Tuy nàng bị cận thị nhẹ,

nhưng tai lại rất thính.

Tim nàng thắt lại, không biết kẻ đến là người, hay là thứ gì khác.

Thà liều mạng còn hơn co rúm. Ninh Hòa ngẩng đầu, căng thẳng nhìn chằm

chằm vào vị trí phía trên.

Giây tiếp theo, một nam nhân xuất hiện bên miệng hố.

Thân mặc áo vải thô, tóc búi gọn, ngũ quan cương nghị sắc bén hoàn toàn lộ

ra trước mắt Ninh Hòa.

May quá, đến là người!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.