Bị phát hiện, nhà đất nghèo khó có mỹ nhân khó giấu
Hạt Dẻ Nhỏ
Vì chuyện của Lưu Phương, Tần Đông Thăng không định gửi đệ đệ sang chỗ
Lưu bà bà nữa.
Tránh gây ra những rắc rối không cần thiết.
Hắn và nhà họ Lưu là quan hệ tiền bạc sòng phẳng, không nợ họ.
Không thể phủ nhận Lưu bà bà đối với Đông Thụy rất tốt, nhưng thỉnh thoảng
hắn cũng gửi tặng nhà họ một con thỏ rừng hoặc gà rừng để trả ơn.
Nếu nhà họ có khó khăn, nơi nào giúp được hắn nhất định không từ chối.
Nhưng không bao gồm việc cưới con gái nhà họ Lưu.
Không có người chăm sóc Đông Thụy, hắn không thể yên tâm vào núi.
Không đi săn, sẽ không có thêm thu nhập.
Chỉ dựa vào làm ruộng thì chắc chắn không đủ tiền thuốc men.
Tần Đông Thăng đang suy nghĩ, có lẽ hắn nên tìm một người đáng tin cậy
trong thôn, thuê họ đến nhà giúp chăm sóc Đông Thụy.
Vì có tâm sự, Tần Đông Thăng luôn cau mày trong bữa ăn.
Ninh Hòa đại khái có thể đoán được suy nghĩ của hắn.
Nhưng nàng cũng không tiện mạo muội nhận việc chăm sóc Tần Đông Thụy,
nàng thấy rõ, Tần Đông Thăng coi nàng như một kẻ lười biếng không thể tự
chăm sóc bản thân.
Chắc chắn hắn sẽ không yên tâm để nàng một mình chăm sóc Tần Đông Thụy
lâu dài.
Hai người lớn không nói lời nào, Tần Đông Thụy cũng im lặng. Cả ba cứ thế
lẳng lặng uống cháo của mình.
“Đông Thăng”
phac-dua-ve-nha/chuong-25.html]
“Đông Thăng”
Vừa nghe thấy giọng này, biết ngay Lưu bà bà nhà bên lại đến. Giờ phút này
muốn ngăn người ở ngoài cửa đã không kịp nữa rồi, tiếng bước chân ngày
càng gần, người đã vào trong sân.
Tần Đông Thăng không muốn người khác biết Ninh Hòa sống ở nhà họ, vì sợ
làm hỏng danh tiếng của nàng. Nhưng xem ra, không thể giấu được nữa rồi.
Hắn áy náy nhìn Ninh Hòa một cái, thầm quyết định nếu có kẻ dám nói lời
không hay về nàng, thì đừng trách ta không nể tình. Bất kể nam nữ già trẻ, ta
cũng sẽ xử lý.
Mọi lời lẽ khó nghe cứ nhằm vào ta là được. Dù sao ta cũng chẳng bận tâm
người khác nói gì sau lưng, cũng không giao thiệp với những kẻ lắm lời nhiều
chuyện, mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói. Mắt không thấy thì lòng không
phiền. Tai không nghe thì tâm thanh tịnh.
Ninh Hòa lắc đầu, nàng biết phong khí lúc này khác biệt so với hậu thế. Mọi
chuyện đều do nàng mà ra, sao có thể mặt dày đón nhận lời xin lỗi của Tần
Đông Thăng?
Trong việc đối phó với những lời đồn thổi, thái độ của nàng và Tần Đông Thăng
là nhất quán.
Những người này lại chẳng hề liên quan đến nàng, tại sao nàng phải bận tâm
đến ý kiến của họ? Nếu quá bận tâm đến ánh mắt người đời, e rằng Ninh Hòa
đã không sống nổi đến hai mươi tuổi, ngay từ khi cha nương nàng mỗi người
một đường, nàng đã bị người ta chê cười đến chết rồi.
Dẫu sau này cha nương nàng qua đời, cũng không tránh khỏi việc có kẻ bàn
tán sau lưng, thương hại nàng, đồng tình nàng. Thậm chí, còn hả hê mà châm
chọc nàng. Nếu không có một nội tâm mạnh mẽ, e rằng nàng đã sớm hủy hoại
trong vòng xoáy của lời đồn.
Những trải nghiệm đã qua khiến Ninh Hòa hiểu rõ, đối với những người không
liên quan, thái độ tốt nhất là không nghe, không nhìn. Bất kể bọn họ nói gì sau
lưng nàng, cuối cùng chẳng phải vẫn là ghen tỵ nàng giàu có hay sao. Đạo lý
này, dù ở thời không này cũng vẫn đúng.
Chỉ cần nàng sống tốt, những kẻ đó cũng chỉ có thể nói đôi lời chua chát mà
thôi. Chẳng thể khiến nàng rụng một miếng thịt nào. Khó chịu với nàng ư? Chỉ
có thể nhịn.
Lưu bà bà đi thẳng vào nhà bếp, phía sau còn có Lưu Phương đi theo. nương
con hai người trông thấy Ninh Hòa đều ngây người.
Người này là ai? Trước đây chưa từng thấy qua.
Nhanh chóng đánh giá Ninh Hòa một lượt, gương mặt và đôi tay kia được
chăm sóc còn tốt hơn tiểu thư nhà giàu trong trấn, da dẻ mịn màng, nõn nà, trà
trộn vào giữa đám người bọn họ, chẳng khác nào thiên nga lạc vào bầy vịt trời.
Một người như vậy, chắc chắn xuất thân từ đại gia tộc. Cớ sao lại dính líu đến
người nhà họ Tần? Lưu bà bà trong chốc lát quên bẵng mục đích mình đến tìm
Tần Đông Thăng, ngẩn ngơ nhìn Ninh Hòa. Ánh mắt trầm tư.
Lưu Phương dán chặt mắt vào bộ y phục trên người Ninh Hòa, đây là đồ của
Tần Đông Thăng! Hai người bọn họ có quan hệ gì? Đã làm chuyện gì rồi? Vì sao
tiện nhân này lại mặc y phục của Tần Đông Thăng!