Ở lại, giúp trông trẻ đổi lấy tiền ăn ở
“Ngươi muốn ta ở lại nhà ngươi?”
Ninh Hòa hỏi thẳng.
Tần Đông Thăng gật đầu, “Ngươi được ta nhặt về, ta phải có trách nhiệm với
ngươi. Vừa hay bây giờ ngươi chưa có chỗ ở ổn định, có thể chờ kiếm đủ bạc
rồi hãy ra trấn mua nhà, như vậy không những tiết kiệm tiền, mà còn tích lũy
được bạc nhanh hơn”
Nghe có vẻ rất hợp lý.
Tần Đông Thăng tự mình thuyết phục bản thân.
Đúng vậy, chàng là thấy Ninh Hòa một mình không nơi nương tựa, muốn giúp
đỡ nàng.
Không có tiền thì khó đi lại một bước.
Nàng ngây thơ như vậy, lại không có kỹ năng sống, nếu một lần tiêu hết số
bạc, vậy sau này phải làm sao?
Hạt Dẻ Nhỏ
Tần Đông Thăng không quên, vị tiên nữ mà chàng nhặt về phép thuật không
tinh thông, ngay cả tự bảo vệ mình cũng thành vấn đề.
“Ta ở nhà ngươi lâu ngày sẽ làm lỡ dở chuyện lập thê của ngươi”
Ninh Hòa cố ý nói vậy.
Tần Đông Thăng bất đắc dĩ, “Ta không thích người khác, nếu thật sự đến ngày
lập thê, chắc chắn phải cưới người phụ nữ mà ta yêu thích”
Mặt Ninh Hòa đỏ lên, chàng nói thì cứ nói đi.
Nhìn chằm chằm vào nàng làm gì?
Còn muốn nàng làm thê tử chàng sao.
“Ta làm sao có thể cứ mãi làm phiền ngươi được”
Tần Đông Thăng suy nghĩ một lát, nói: “Ngày mai ta phải vào núi săn bắn, nếu
ngươi đồng ý ở lại, có thể làm phiền ngươi giúp ta trông nom Đông Thụy được
không?”
Biết Ninh Hòa không muốn chịu ơn, chàng chỉ có thể nói như vậy.
Ninh Hòa nhớ lại dáng vẻ tiểu gia hỏa ôm mình, nói muốn bảo vệ mình.
Trong lòng mềm nhũn không chịu nổi.
Việc săn bắn không thể trì hoãn được, sắp đến mùa thu rồi, lúc đó ngoài đồng
ruộng đâu đâu cũng là việc.
Còn thời gian đâu mà đi săn nữa?
Ninh Hòa thầm nghĩ, Tần Đông Thăng đã giúp ta đứng vững ở thời không này,
xét cả về tình lẫn về lý, trong lúc khó khăn như thế này, ta nên giúp một tay.
“Thành giao”
Tần Đông Thăng không nhịn được nở một nụ cười.
“Hóa ra chàng cũng biết cười”
Chỉ vỏn vẹn hai ngày, Ninh Hòa đã phát hiện ra một mặt ít người biết của Tần
Đông Thăng.
“Khụ khụ, đây chẳng phải là chuyện bình thường sao?”
Tần Đông Thăng thu lại biểu cảm trên mặt, thoạt nhìn lại là gã thô kệch lạnh
lùng vô cùng.
Ninh Hòa không đấu khẩu với hắn nữa, nàng nói sang chuyện chính: “Nếu
Đông Thụy lại sinh bệnh, ta phải làm sao để tìm đại phu?”
Vấn đề này là trọng yếu nhất.
Trong không gian có hộp thuốc, chuẩn bị đủ các loại thuốc, bệnh vặt như cảm
mạo phát sốt thì Ninh Hòa còn có thể kê đơn bốc thuốc.
Nhưng nếu Tần Đông Thụy mắc bệnh khác, nàng đâu dám tùy tiện cho Tiểu tử
ấy uống thuốc?
Vẫn là nên hỏi rõ những việc này để phòng ngừa bất trắc.
Tần Đông Thăng thầm nghĩ, cô nương này quả nhiên cẩn thận chu đáo.
“Trong thôn ta có đại phu, lát nữa ta đưa nàng đi xem đường”
“Nếu tình hình nghiêm trọng, có thể tìm thôn trưởng, ông ấy sẽ sai người đến
trấn mời đại phu, ta về sẽ trả thù lao cho họ”
Ninh Hòa chợt nhận ra sự khó khăn của huynh đệ hai người này: “Chàng một
khi đã vào núi, nếu Đông Thụy có chuyện gì thì không cách nào liên lạc được
với chàng”
Tần Đông Thăng buồn bã “ừ” một tiếng.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
phac-dua-ve-nha/chuong-35.html]
Nếu không vào núi, thuốc thang bồi bổ thân thể cho Đông Thụy đã sớm hết
rồi.
Chỉ đành cố gắng sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Người ta sống trên đời, ai cũng có nỗi khổ tâm riêng.
Nhận thấy hắn tâm trạng suy sụp, Ninh Hòa chuyển chủ đề: “Trước đây ta
chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ, chàng nói cho ta biết các điều cần lưu ý đi”
Tần Đông Thăng khen nàng: “Hôm nay nàng chăm sóc Đông Thụy rất tốt, ngay
cả ta tự mình chăm sóc, cũng chưa chắc hạ sốt nhanh đến vậy”
Ninh Hòa kiêu ngạo đáp: “Ta cũng có những kiến thức cơ bản mà”
Xem ra thần tiên cũng biết đau đầu sổ mũi.
Tần Đông Thăng dặn dò không sót một chi tiết nào, rõ ràng rành mạch.
Cuối cùng, hắn còn móc ra ba lạng bạc, “Cái này nàng cầm lấy”
“Không cần đưa bạc cho ta, theo lý mà nói, ta ở nhà các ngươi thì nên trả tiền
thuê mới đúng”
Tần Đông Thăng cảm thấy cô nương này thật ngốc, người khác đều cố chen
chúc để chiếm tiện nghi, còn nàng thì ngược lại.
Lúc nào cũng sợ chiếm lợi của người khác.
“Nàng giúp ta chăm sóc Đông Thụy, ta nên trả công cho nàng”
“Vậy cũng không cần nhiều đến thế, tiền công bù trừ tiền phòng là được rồi”
Tấm lá vàng Ninh Hòa đưa cho Tần Đông Thăng hiện giờ vẫn còn hai lạng.
“Đây vốn là bạc của nàng, trong nhà nhiều việc như thế, nào có lý lẽ nào để
nàng ăn cơm mà vẫn phải bỏ tiền ra”
Tần Đông Thăng lại thêm vào một lạng bạc nữa.
Nếu Đông Thụy sinh bệnh, số tiền này có thể dùng để mời đại phu.
Ninh Hòa không khách sáo nữa, nhận lấy bạc, “Chàng tự mình vào núi phải chú
ý an toàn”
“Ừm”
Giọng điệu của Tần Đông Thăng tràn đầy vui vẻ.
Ninh Hòa đã quan tâm hắn.
Nói xong chuyện chính, thang thuốc trên bếp cũng đã hâm nóng.
Ninh Hòa tự nguyện đi đưa thuốc cho Tần Đông Thụy, việc rửa chén bát
đương nhiên rơi vào tay Tần Đông Thăng.
Hắn không hề có lời than vãn nào.
Đây vốn là việc của hắn.
Tần Đông Thụy biết Ninh Hòa sẽ ở nhà chăm sóc mình, vui mừng như một đứa
trẻ ngốc nghếch.
Mặc dù Lưu bà bà đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu thực sự không muốn nhìn
thấy Lưu Phương.
Giờ có lựa chọn thứ hai, lập tức vui mừng khôn xiết.
“Tỷ tỷ, tuyệt quá”
“Sau này tỷ có thể dạy ta đọc sách viết chữ mỗi ngày”
Ninh Hòa: “”
Ca ca ngươi đâu có nói còn có hạng mục phục vụ này đâu.
Nàng nhăn mặt, rõ ràng nàng chỉ muốn làm cá muối (an nhàn), sao mọi
chuyện lại phát triển ngày càng sai lệch thế này.
Đường đi hình như muốn trật hướng rồi.
Ồ.
Không!
“Tỷ tỷ, tỷ không muốn sao?”
Tiểu gia hỏa tủi thân nhìn Ninh Hòa.
Tiểu tử ấy muốn chăm chỉ đọc sách, sau này thi đậu công danh, rồi để tỷ tỷ
làm quan phu nhân của cậu!
Đến lúc đó xem ai còn dám ức hiếp tỷ tỷ!