“Ta vẫn chưa săn được con mồi”
Ý ngoài lời là hắn vẫn chưa xuống núi.
Tần Đông Thăng cũng muốn giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, tuy nàng
không ồn ào náo loạn, nhưng sự bất an che giấu vẫn bị lộ ra.
Hắn không thích người hay ầm ĩ.
Cũng không thích loại nữ tử yếu đuối làm bộ làm tịch, khóc lóc ỉ ôi.
Người trước mặt này tinh thần trạng thái bình thường, Tần Đông Thăng không
hề ghét bỏ nàng.
Nhưng bất luận thế nào, hắn không thể chậm trễ chính sự.
Ninh Hòa nhìn trang phục của đối phương, vai rộng eo thon, dáng người cao
lớn. Sau lưng còn đeo cung tên.
Đoán rằng hắn hẳn là thợ săn trong núi.
“Ta sẽ không kéo chân ngươi đâu, cứ ở đây đợi ngươi thì sao?”
“Đợi ngươi xong việc rồi ta sẽ cùng ngươi xuống núi” Ninh Hòa chỉ vào cái cây
lớn bên cạnh, “Gặp nguy hiểm thì ta sẽ trèo lên cây”
Cái hố bẫy của người này đặt ở đây, chứng tỏ hắn thỉnh thoảng sẽ quay lại
kiểm tra.
Như vậy, nàng cũng không cần lo lắng liệu có bị lạc người hay không.
Tần Đông Thăng mím môi. Thôi vậy.
Thấy nàng không hề ngang ngược tùy hứng, hắn đành đưa Phật đến tận Tây
thiên.
“Ta sẽ trở lại ngay”
Hắn còn đặt bẫy ở những nơi khác, cần đi kiểm tra một lượt.
Lời vừa dứt, nam nhân xoay người sải bước rời đi.
“Ta tên là Ninh Hòa”
Nàng lớn tiếng hỏi theo bóng lưng người đó: “Ngươi tên gì?”
“Tần Đông Thăng”
Hắn sinh ra vào lúc mặt trời rực rỡ mọc lên ở phía đông, vì vậy gọi là Tần Đông
Thăng.
Bóng lưng nam nhân rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Ninh Hòa.
Hít sâu một hơi. Ninh Hòa thả lỏng dây thần kinh đang căng thẳng.
Giờ phút này không có ai bên cạnh, nàng định xem xét hệ thống trước.
Nàng thử dùng ý niệm cảm ứng. Sau đó, trước mắt Ninh Hòa xuất hiện một
căn biệt phủ xa hoa.
“Đây chẳng phải là nhà của ta ở thời hiện đại sao?” Ninh Hòa mừng rỡ trong
lòng, chẳng lẽ ta có thể về nhà rồi?
Ý niệm vừa chuyển động, người nàng đã xuất hiện trong phòng khách.
phac-dua-ve-nha/chuong-4.html]
Trong nhà đèn đóm sáng trưng, Ninh Hòa nhìn ra ngoài, một màu đen kịt. Trời
vẫn chưa sáng.
Trên tường phòng khách treo một chiếc đồng hồ, Ninh Hòa liếc nhìn. Năm giờ
sáng.
Đối với kẻ sống nhàn thường ngủ muộn dậy trễ, đây là thời điểm tốt để ngủ.
Nếu không phải trên người còn dính bụi bẩn, Ninh Hòa sẽ nghi ngờ mọi chuyện
vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng.
Nàng đi một vòng quanh nhà, mất trọn nửa canh giờ. Xác định mọi thứ đều
bình thường.
“May mắn thay, ta lại trở về”
Lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh, là dì giúp việc cố định đến dọn dẹp vệ
sinh.
Ninh Hòa còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên cảm thấy cơ thể rung lắc. Khung
cảnh trước mắt lại thay đổi.
Nàng trở lại khu rừng kia. Nhìn mặt trời, vị trí đã thay đổi một chút.
Nghĩa là, trong khoảng thời gian nàng quay về biệt thự, thời gian ở thời không
này cũng đang trôi qua.
Trong đầu Ninh Hòa, căn biệt thự kia vẫn còn, nàng thậm chí có thể nhìn thấy
mọi hành động của dì giúp việc.
Dì giúp việc xách túi lớn túi nhỏ, nhét đầy tủ lạnh. Sau đó bắt đầu dọn dẹp vệ
sinh, làm công việc của mình một cách ngăn nắp.
Ý niệm của Ninh Hòa chuyển sang phòng ngủ của mình, muốn đi vào. Thử vài
lần, không thành công.
“Chẳng lẽ về nhà có điều kiện kích hoạt?” Ninh Hòa triệu hồi sách hướng dẫn
sử dụng, nhanh chóng lướt qua.
Hóa ra nàng mỗi ngày có thể trở về thế giới hiện đại nửa canh giờ. Tài sản dưới
danh nghĩa của nàng không bị ảnh hưởng gì.
Hạt Dẻ Nhỏ
Bởi vì chí không ở đó, mọi tài sản đều có người chuyên trách quản lý. Ninh Hòa
chẳng cần làm gì, nằm đó cũng có thể đếm tiền.
“Còn may, tiền không tan thành mây khói”
“Ta vẫn là nữ phú bà bạc tỷ được người đời ngưỡng mộ, ganh ghét”
Chỉ cần vẫn có thể trở về hiện đại, những số tiền này nàng vẫn có quyền chi
phối. Tuy mỗi ngày chỉ có thể trở về nửa canh giờ, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so
với không thể quay về.
Hơn nữa, nàng vốn đã có ý định về quê dưỡng lão. Hiện tại chỉ là đổi bản đồ
mà thôi.
Người sống nhàn còn có một đặc điểm khác. Giỏi tự an ủi bản thân.
Bất kể đến lúc nào, ở đâu, cũng sẽ cố gắng để bản thân sống thoải mái.
Sách hướng dẫn viết rằng, vật tư trong biệt thự nàng có thể lấy ra bất cứ lúc
nào.
Nàng nhìn chằm chằm vào hộp khăn giấy đặt trên bàn phòng khách. Ninh Hòa
thầm niệm trong lòng, “Mang đến đây cho ta”
Sau đó hộp khăn giấy liền xuất hiện trong tay Ninh Hòa.
“Thu”
Đồ vật lại được thu vào.
Thử nghiệm lặp đi lặp lại vài lần, Ninh Hòa cuối cùng cũng thành thạo phương
pháp thao túng hệ thống.