Bạch Phú Mỹ Từ Trời Giáng Xuống, Thợ Săn Chất Phác Đưa Về Nhà

Chương 66



Sẵn sàng

Đi dạo vài vòng trong sân, Ninh Hòa chợt nghĩ, liệu nàng có nên chuẩn bị

lương khô cho Tần Đông Thăng không nhỉ?

Dù sao thì chuyến đi Châu thành lần này của hắn là để mua sắm những thứ

cần thiết cho việc thành thân.

“Tẩu tử, nàng đi đâu thế?”

Sao lại vào bếp nữa rồi?

“Đi chuẩn bị lương khô cho ca ca của đệ”

“Vậy ạ”

Tiểu tử đành phải tự mình đánh Thái Cực quyền trong sân.

Hàiiiii.

Mấy ngày ca ca vào núi, tâm trí tẩu tử đều đặt hết lên người mình, mới cách

có bấy lâu, mọi thứ đã thay đổi rồi.

Sau này sợ rằng mình sẽ thất sủng mất thôi.

Muốn tranh sủng cũng không tranh lại, Tần Đông Thụy cảm thấy mình thật thê

thảm.

Ninh Hòa nhào lại bột, đậy tấm màn lại, định nửa đêm sẽ dậy hấp bánh ngô

bắp cho Tần Đông Thăng.

Hắn chỉ ra ngoài hai ngày thôi, không cần mang theo quá nhiều thức ăn, nếu

không lại thành gánh nặng.

Đợi Tần Đông Thăng trở về, nàng sẽ làm cho hắn vài món ngon.

Làm xong xuôi, Ninh Hòa ra hậu viện tìm Tần Đông Thăng: “Chúng ta khi nào

thì ra ruộng thu cái đó bắt cá về?”

“Bây giờ đi luôn”

Mảnh đất mà Tần Đông Thăng khoanh lại không lớn, chưa tới hai thước vuông.

Nó nằm ngay bên cạnh vườn rau, bình thường cho gà ăn cũng tiện, chỉ cần

ném vài cọng rau là được.

Vỗ vỗ những mảnh gỗ vụn trên người, Tần Đông Thăng nói: “Ta tự đi là được,

trời tối rồi đi đường không tiện”

“Vả lại còn có muỗi nữa”

Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, làn da trắng nõn non mềm lộ ra

ngoài của nàng.

Nếu bị muỗi đốt, chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Ninh Hòa vừa nghe thấy có muỗi liền lập tức bị thuyết phục.

Bởi vì trong nhà có treo lá ngải cứu để đuổi muỗi, từ sau khi xuyên không đến

nay Ninh Hòa chưa từng bị muỗi cắn, khiến nàng quên mất rằng, lúc này

chính là “thời điểm tốt” để muỗi hoành hành.

“Vậy ta ở nhà đợi chàng”

“Được, ta sẽ về ngay”

Theo thói quen, hắn muốn xoa đầu Ninh Hòa, nhưng chợt nhớ mình chưa rửa

tay nên đành thôi.

Tần Đông Thăng vừa ra khỏi cửa, Ninh Hòa liền bảo Tần Đông Thụy uống

thuốc.

“Ta cảm thấy thuốc hôm nay không đắng như lần trước”

“Có lẽ vì thiếu vài vị thuốc, nên không đắng lắm”

Tiểu tử gật đầu, cười hì hì nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy”

Ninh Hòa sợ nhất là uống thuốc Bắc, chỉ ngửi thấy mùi thôi đã thấy đắng

nghét.

Lúc này thấy Tần Đông Thụy không hề nhíu mày, nàng vừa mừng vừa xót xa.

“Trước tiên hãy rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ đi”

“Vâng”

Rót nước nóng cho Tần Đông Thụy, lấy muối xanh dùng để đánh răng.

Không thể không nói về chất lượng cuộc sống, Tần Đông Thăng chưa từng bạc

đãi Tần Đông Thụy.

Nhà người khác vẫn còn dùng cành liễu để chải răng, đệ ấy đã dùng bàn chải

nhỏ đi kèm với muối rồi.

Đợi Tần Đông Thụy vệ sinh xong, Ninh Hòa nhìn đệ ấy nằm ngay ngắn trên

giường, nàng mới trở về phòng mình.

Đêm nay nàng cũng phải ngủ sớm.

Nếu không nửa đêm sẽ không dậy nổi mất.

Còn phải chuẩn bị bánh ngô cho người thương nữa chứ.

Ninh Hòa quen với việc lau người trước khi ngủ, vả lại giữa ngày hè nóng bức,

không lau chùi thì luôn cảm thấy toàn thân dơ bẩn.

Nhân lúc Tần Đông Thăng chưa về, Ninh Hòa tiện dùng không gian.

Lúc đang tắm giữa chừng, nàng nghe thấy có tiếng động ngoài sân.

Ninh Hòa dừng lại một chút, xác nhận là tiếng bước chân của Tần Đông Thăng,

nàng mới yên tâm.

Tiếp tục tắm rửa.

Tần Đông Thăng tai thính mắt tinh, đứng ở sân viện vẫn có thể nghe thấy tiếng

nước chảy róc rách.

Biết là Ninh Hòa đang tắm.

Hắn thậm chí còn ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng.

Mặt hắn đột nhiên đỏ bừng.

phac-dua-ve-nha/chuong-66.html]

Lo sợ nếu cứ tiếp tục nghe thì mình sẽ phạm lỗi, hắn vội vàng xách cái giỏ tre

đi thẳng ra hậu viện.

Đợi đến khi Ninh Hòa mở cửa lần nữa, Tần Đông Thăng cũng đã thay một bộ y

phục khác.

“Ta giúp nàng đổ nước”

“Chàng đứng ngoài sân, chỉ vì việc này thôi sao?”

“Ừm” Tần Đông Thăng khẽ đáp.

Ninh Hòa khoác tóc ướt, gương mặt hồng hào non mềm, Tần Đông Thăng

không dám nhìn lâu.

Hắn cụp mắt xuống.

Ninh Hòa thầm nghĩ, may mà nàng đã cất những thứ cần cất vào không gian

rồi.

Nước đã dùng cũng được đổ vào cái chậu lớn mà Tần Đông Thăng chuẩn bị

cho nàng vào ngày đầu tiên xuyên không.

Nàng nghiêng người: “Vậy thì làm phiền chàng rồi”

“Đây vốn là việc ta nên làm”

Tần Đông Thăng đi thẳng vào phòng mà không hề liếc nhìn, bưng chậu nước

rồi đi ra ngoài.

Toàn bộ quá trình chưa tới ba mươi giây.

Ninh Hòa thắc mắc, chẳng lẽ nàng là mãnh thú hay sao?

Bên kia Tần Đông Thăng thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy hắn còn không dám thở

mạnh, chỉ sợ nảy sinh ý nghĩ không nên có.

May mắn thay, hắn đã nhịn được.

Tần Đông Thăng không hỏi Ninh Hòa đã dùng gì để tắm, tại sao lại thơm như

vậy.

Hắn biết điều này chắc chắn có liên quan đến thân phận của nàng.

Chỉ cần nàng không rời xa hắn, những chuyện khác hắn đều chọn nhắm một

mắt làm ngơ.

Việc không nên hỏi thì không hỏi.

Tuyệt đối không có chuyện truy hỏi đến cùng.

“Nàng mau đi ngủ đi”

Ninh Hòa gật đầu: “Chàng cũng vậy, ngày mai còn phải dậy sớm nữa”

“Được”

Đích thân nhìn Ninh Hòa đóng cửa, Tần Đông Thăng mới trở về phòng.

Hắn đột nhiên cảm thấy hối hận, rõ ràng đã chuẩn bị một bụng lời muốn nói

với nàng, sao cuối cùng chỉ giúp nàng đổ chậu nước thôi mà quên hết cả rồi?!

May mà hắn chỉ đi có hai ngày.

Nghĩ đến đó, Tần Đông Thăng lại cảm thấy thư thái hơn.

Ninh Hòa về phòng, vừa lau tóc vừa uống sữa.

Người ta nói uống sữa trước khi ngủ sẽ giúp ngủ ngon hơn, nhưng đối với Ninh

Hòa, điều này dường như không có tác dụng.

Vì bản thân nàng đã ngủ rất ngon rồi.

Sở dĩ mỗi ngày nàng đều uống là vì sợ mình bị suy dinh dưỡng.

Hạt Dẻ Nhỏ

Sau nửa canh giờ loay hoay, cuối cùng nàng cũng có thể ngủ.

Vì trong lòng còn vương vấn chuyện, đêm nay Ninh Hòa lại ngủ không ngon

giấc.

Khoảng bốn giờ sáng nàng đã dậy.

Lúc này bên ngoài vẫn còn tối đen, nàng nghĩ mình đã dậy rất sớm rồi, không

ngờ Tần Đông Thăng lại còn dậy sớm hơn nàng.

Nhìn thấy Ninh Hòa, Tần Đông Thăng cũng rất bất ngờ, bình thường nàng phải

ngủ đến sáng mới tỉnh cơ mà.

“Sao nàng dậy sớm thế?”

“Chuẩn bị lương khô cho chàng”

Lòng Tần Đông Thăng ngọt như rót mật: “Cứ để ta làm, nàng vào phòng ngủ

thêm lát nữa đi”

“Thôi”

Ninh Hòa lắc đầu, ngồi xổm trước bếp lò: “Vậy ta phụ trách nhóm lửa”

“Được”

Tần Đông Thăng thay đổi ý định: “Lát nữa nàng ngủ bù một giấc, ta sẽ dặn dò

Đông Thụy không được quấy rầy nàng”

Ninh Hòa cười lắc đầu: “Tiểu tử có khi nào lại trách chàng thiên vị không?”

“Tâm can của ai mà lại mọc đúng chính giữa bao giờ?”

Tần Đông Thăng nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Ninh Hòa: “…”

Tần Đông Thăng mang theo ý cười nơi khóe môi, hắn sẽ không vì có thê tử mà

bỏ bê Đông Thụy.

Và ngược lại cũng thế.

Đông Thụy là trách nhiệm của hắn, không phải của Ninh Hòa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.