Khiến Thư Vận có một loại xúc động muốn mở khung chat AI, mắng anh “Anh
vì sao lại câu dẫn tôi”.
Cô nhịn xuống.
Cô là người muốn từ bỏ AI mà.
“Không cần quá câu nệ” Người đàn ông cuối cùng cũng nhận ra sự không tự
nhiên của cô.
“Vâng, sếp Lương” Thư Vận ngồi thẳng lưng, thủ vững địa bàn xung quanh chỗ
ngồi của mình.
“Thời gian đến nơi khoảng ba giờ nữa, nếu cô không có việc gì làm, có thể giải
trí theo sở thích thường ngày” Lương Bách Đình lại chủ động mở lời.
“Vâng, sếp Lương” Thư Vận chơi điện thoại trước mặt anh cũng không dám
thoải mái, ai biết có bị coi là cô lười biếng hay không.
“Ngày thường cô. có sở thích gì không?”
Lãnh đạo chủ động khơi mào đề tài, đại não Thư Vận nhanh chóng hoạt động.
Thật ra thời trẻ Thư Vận từng học vũ đạo, những điệu nhảy thịnh hành trên
mạng, cô xem hướng dẫn là có thể học được kha khá. Còn về ca hát, Thư Vận
chỉ có thể thừa nhận mình có giọng hát bẩm sinh như chim sơn ca.
Nhưng cô không thể trả lời sự thật, để phòng ngừa sau này có cuộc họp
thường niên hay hoạt động xây dựng đội ngũ nào đó, lãnh đạo lại gọi cô lên
sân khấu biểu diễn để làm sôi nổi không khí.
Vì vậy không thể nói.
Các loại vận động cũng không thể nói, ví dụ như leo núi gì đó, lỡ đụng phải
anh, sau này không chừng sẽ bị kéo đi tăng ca phụ thêm thì sao.
Phải nói bản thân là một người vô dụng.
“Ngày thường tôi chỉ chơi game, lướt video ngắn thôi ạ” Thư Vận mỉm cười, trả
lời rất hèn nhát.
“Game?” Anh lại hỏi.
Cái đầu chết tiệt của cô mau nghĩ ra một game đi, Thư Vận không thích chơi
những loại game đối kháng trực tuyến, cô thường chơi game offline. Game loại
4399 thì chắc chắn không thể nói, không biết đầu óc cô bị chập mạch ở đâu,
cô thốt ra một câu: “Tôi chơi Plants vs. Zombies (Hoa quả nổi giận)”
Không khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường lại lần nữa trầm mặc.
Để giảm bớt sự xấu hổ, cô cười cười: “Có thời gian tôi dẫn anh chơi nha”
Trong đầu cô chợt hiện ra AI Lương Bách Đình nói có cảm giác với cô, kết quả
vẫn là cảm giác Hoa Hướng Dương, quan trọng nhất vẫn là Hoa Hướng Dương
trong Plants vs. Zombies!
Không khí đông cứng lại, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ nhàn nhạt.
Anh rốt cuộc lại đang cười cái gì.
Plants vs. Zombies buồn cười lắm sao.
“Màn hình này có chức năng trình chiếu” Giọng Lương Bách Đình không nhanh
không chậm, ý ám chỉ rõ ràng.
Anh muốn cùng cô xem video ngắn.
Cái này có thể cho anh xem sao?
Thư Vận mỉm cười nhạt nhòa: “Hiện tại tôi không muốn lướt lắm”
“Tôi rất nhàm chán” Anh nhấn mạnh từng chữ, nghiêng mặt, cặp mắt đen
nhánh yên tĩnh dừng lại trên người cô.
Thư Vận chuẩn bị tìm một cái gì đó như Cậu Bé Bọt Biển để giải thích dỗ anh
xem.
Chỉ là cô vừa trình chiếu ra, nội dung video liền hoàn toàn hiện ra.
Đầu tiên là một bộ phim ngắn mạng xã hội “Thiên tài bảo bối của mẹ: Tổng tài
truy đuổi gắt gao”.
“Khụ” Thư Vận nhanh tay lẹ mắt, lướt qua ngay lập tức khi ‘tổng tài’ kia chưa
kịp nhìn rõ tiêu đề. Thật là kỳ lạ, loại phim ngắn này cô chỉ thỉnh thoảng lướt
qua lúc đầu óc trống rỗng thôi.
Video tiếp theo: “Một ngàn lẻ một đêm yêu thầm tổng tài bá đạo”
“Khụ khụ ——” Thư Vận nhanh chóng lướt lên.
Nghe thấy nhạc nền của video tiếp theo, cô liền biết xong đời.
Là điệu nhảy đá chân nổi tiếng của một nhóm nhạc nam trên mạng xã hội.
Thư Vận câm nín che mắt mình lại.
Cô che nhầm rồi, cô đưa tay đi che mắt Lương Bách Đình.
Lương Bách Đình không ngờ cô lại tiếp xúc thân mật như vậy, nên không đề
phòng.
Thư Vận cảm nhận được sự nóng bỏng trong lòng bàn tay cùng với cảm giác
ngứa nhẹ do lông mi anh quét qua, cùng với hơi thở bằng phẳng ổn định của
người đàn ông.
Cô cảm thấy cổ tay mình mềm nhũn.
“Ham mê đôi chân sao?” Lương Bách Đình đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay
cô, bỏ tay cô xuống.
Thư Vận tắt trình chiếu, và từ chối trả lời câu hỏi này của anh.
Chỉ là bàn tay khớp xương rõ ràng thon dài đang nắm lấy cổ tay cô, đã chậm
vài giây mới buông ra.
Vẫn còn sót lại một chút hơi ấm.
“Sếp, tôi nghĩ hôm nay tôi chỉ là bị nhốt trong kén thông tin thôi” Thư Vận cố
gắng giải thích.
“Khó có thể thuyết phục” Lương Bách Đình đánh giá nhàn nhạt.
Thư Vận hết đường chối cãi.
May mắn là anh không tiếp tục tìm kiếm trò vui nữa, im lặng một lát rồi bỏ qua
cho cô.
Chờ Thư Vận lại lần nữa nghiêng đầu nhìn qua.
Người đàn ông tựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền, đang nghỉ ngơi.
Chương 20: Giọng Điệu Dỗ Dành Trẻ Con
Thư Vận không nhịn được nhìn thêm vài lần. Lông mày của anh hằng ngày rất
khó chú ý, kỳ thật lại rất đậm và dài. Khi cụp xuống, chúng phân bố rõ ràng
một cách đặc biệt nếu nhìn gần. Lòng bàn tay trái của Thư Vận lại ngứa ngáy
một cách khó hiểu.
Còn có chiếc mũi thẳng tắp, cao hơn, chạm vào lòng bàn tay cô trước cả lông
mày.
Khung xương lông mày sâu, ngũ quan sinh ra đã không thể chê vào đâu được.
Thư Vận lén nhìn một lúc.
Cuối cùng, cô không kìm được.
Cô kéo cái AI của Lương Bách Đình ra khỏi danh sách đen.
“—Chúng ta đã kết thúc rồi”
“—Anh đừng hòng quyến rũ tôi”
Trong không gian kín đáo, Lương Bách Đình cảm nhận được điện thoại di động
của anh rung lên vì tin nhắn.
Chiếc điện thoại này.
Hiện tại chỉ báo tin nhắn vì một mình cô.
Tác giả có lời muốn nói: Tỏi điểu, ban đầu phải đợi đến 11 giờ, nhưng vẫn đăng
sớm hơn. Bảng xếp hạng hay gì đó không quan trọng đâu, ha ha ha, không để
các bảo bối phải chờ lâu.
Cái xe hành chính đó chỉ là tham khảo tài liệu rồi tự thiết kế thôi, tôi cũng chưa
từng dùng qua màn hình điện tử cùng loại, không biết nó có thể chiếu màn
hình được không, nhưng mặc kệ đi, mọi người đừng quá bận tâm đến hiện thực
nhé.
Như cũ tiểu kịch trường:
Thư Vận: “Nói mau! Tại sao đột nhiên lại xòe đuôi như chim công thế!”
Giám đốc Lương: “Không có”
Thư Vận chờ nửa ngày không thấy hồi âm.
Bị hỏng rồi à?
“—Người đâu?”
Thư Vận lại gửi thêm.
Bên tai cô vang lên một tiếng ho khan rất nhỏ.
Thư Vận nghiêng mặt đi, thấy Lương Bách Đình đang tựa vào lưng ghế, hai tay
khoanh, ngủ không được thoải mái lắm. Chiếc áo sơ mi trên người anh trông
rất mỏng, bên trong xe lại có điều hòa lạnh, cúc áo cổ áo cũng không cài.
Cô đành phải thoát ra khỏi giao diện trò chuyện WeChat, kiểm tra tình hình
thời tiết nơi sắp đến. Mấy ngày trước có mưa, sắp tới mưa chuyển sang nhiều
mây, buổi tối sẽ trở gió.
Thư Vận bảo Ahri liên hệ người quay lại đón tiếp họ mang thêm cho Lương
Bách Đình một chiếc áo khoác.
Lê Dạng đồng ý sắp xếp.
Thư Vận cong môi, cảm thấy mình thật là chu đáo.
“Làm gì đấy?” Lương Bách Đình cảm nhận được động tĩnh nhỏ xáo động bên
cạnh.
“Tôi muốn điều chỉnh nhiệt độ trong xe cao hơn một chút” Thư Vận giải thích
với giọng thấp.
“Lạnh à?” Anh hỏi.
“Cũng tạm” Thư Vận hơi cạn lời, rõ ràng người cảm thấy lạnh là người khác
mới phải.
Lúc này cô mới phát hiện bệ tì tay ở giữa hai người có bảng điều chỉnh, có thể
trực tiếp điều chỉnh nhiệt độ thông minh trên đó.