Thư Vận đối mặt với lời thông báo bất ngờ này có chút ngạc nhiên, nghĩ rằng
lát nữa có lẽ anh sẽ sắp xếp công việc cho cô.
“Tự về à?” Anh nhướng mày, liếc nhìn cô. “Hả?”
Chứ còn gì nữa.
Thư Vận lúng túng nhìn anh.
Hay là, anh muốn đưa cô về nhà?
Hôm nay cô không có lý do gì, cô không uống rượu bừa bãi, cũng không ăn
nhầm bánh ngọt có cồn, thậm chí còn không tự lái xe đến.
“Tôi có thể tự về được” Thư Vận nhẹ giọng trả lời.
“Trước khi đi nhắn tin cho Ahri, bảo cô ấy sắp xếp tài xế đưa cô về” Anh đã
sớm dàn xếp mọi thứ.
“Cảm ơn” Thư Vận buột miệng thốt ra.
“Vì tôi không muốn phải chi trả chi phí đi lại cho cô” Anh cầm ly champagne
trong tầm tay, nhẹ nhàng chạm vào ly nước giải khát của Thư Vận.
Sau đó rời đi.
Vẫn là những lời nói khó nghe như trước, nhưng lúc này nghe vào lại không
khó chấp nhận đến thế.
Thư Vận cảm thấy anh chỉ là có chút khẩu xà tâm phật.
Giống như đại vai ác kiêu ngạo trong tiểu thuyết, nghĩ kỹ lại còn rất… đáng
yêu?
Nụ cười trên khóe miệng Thư Vận cứng đờ.
Cô xong rồi.
Cô cũng có ngày hôm nay, thế mà lại cảm thấy một nhà tư bản đang áp bức
mình là đáng yêu.
Cô đã bị Lương Bách Đình PUA thành công.
Thư Vận cúi đầu định uống một ngụm nước để trấn tĩnh.
Lại phát hiện vị trí ly vừa rồi anh chạm vào, vừa vặn là dấu son môi của cô.
Trong khoảnh khắc, tim Thư Vận đập nhanh hơn.
Mặc dù không rõ AI Lương Bách Đình nói cô giống hoa hướng dương là dựa
vào căn cứ gì, nhưng Thư Vận thật sự là kiểu người chỉ cần có chút ánh mặt
trời là sẽ rạng rỡ.
Khi làm việc vào thứ Hai, thái độ của cô đối với Lương Bách Đình quả thực đã
xoay ngược 180 độ.
“Sếp, cẩn thận kẻo nóng miệng nha, đây là trà ngon mới pha” Cô cười híp cả
hai mắt.
“Sếp, bản hợp đồng này cần chữ ký của anh, tôi đã xem qua rồi, nắp bút cũng
đã mở sẵn cho anh” Cô hai tay dâng bút đến trước mặt Lương Bách Đình.
“Sếp, cây phát tài của anh có cần bưng ra ngoài phơi nắng không ạ?”
Vô sự hiến ân cần.
Lương Bách Đình nghi ngờ nhìn chằm chằm cô.
Định tăng lương mới ư?
“Cô có biết diễn đàn nội bộ công nhân Trường Đằng không?” Trước bàn làm
việc, Lương Bách Đình mở địa chỉ trang web diễn đàn công ty rồi đặt trước mặt
cô.
Nụ cười của Thư Vận chợt tắt.
Diễn đàn này được thành lập từ những ngày đầu, là diễn đàn ẩn danh. Diễn đàn
công nhân khó tránh khỏi việc phàn nàn những chuyện liên quan đến công ty.
Hơn nữa, trước đây chỉ có Giám đốc Vương từng vào hỏi han và đăng thông
báo liên quan đến công ty, sau đó cũng có hai ba năm không xuất hiện trên
diễn đàn.
Khoảng thời gian Lương Bách Đình vừa tiếp quản Trường Đằng, những bình
luận về anh trên diễn đàn quả thực là bão táp mưa sa.
Thư Vận hơi sững sờ, nghĩ rằng bây giờ Lương Bách Đình đang tính sổ chuyện
cũ.
“Có nghe qua ạ” Thư Vận gật đầu.
“Cô cũng từng lên tiếng trong đó sao?” Anh hỏi.
Tim Thư Vận treo tận cổ họng, cô gật đầu trước, rồi lại lắc đầu, “Không thường
dùng”
“Có vài lời lẽ trong đó tôi không tán thành lắm, cô đi dẫn dắt dư luận đi” Lương
Bách Đình khoanh tròn vài bài.
Đó đều là những bài phàn nàn sau khi Lương Bách Đình tiền nhiệm, nghiêm tra
giờ giấc làm việc và tối ưu hóa cắt giảm nhân sự, điều chuyển vị trí. Thậm chí
có vài bài nói rất khó nghe, có thể coi là bịa đặt, nói anh hoàn toàn dựa vào
quan hệ để mạ vàng cho Trường Đằng, sau khi về tổng bộ sẽ tranh giành
quyền thừa kế ghế Hội đồng quản trị tập đoàn với người chị gái hào môn kia.
Nhưng lần trước ở tiệc sinh nhật, Thư Vận đã biết chị gái Lương Bách Đình
hoàn toàn không muốn can thiệp vào chuyện kinh doanh của gia đình, tự mình
lập nghiệp, không dựa vào gia đình vẫn làm ăn phát đạt, thậm chí còn tự do
hơn cả Lương Bách Đình, cuối cùng tình yêu và sự nghiệp đều thành công,
hoàn toàn không có chuyện tranh giành gì.
Lại có vài bài nói anh bạo hành lạnh nhân viên, xử lý vấn đề kém hiệu quả,
nhưng thực tế mỗi lần xảy ra vấn đề anh đều có phản hồi, hơn nữa đều là chiến
lược được Thư Vận xem xét nhiều lần rồi mới đưa ra bên ngoài, căn bản không
có chuyện qua loa hay bỏ mặc.
Nói như mấy lời bình luận đó, mấy tháng tăng ca của Thư Vận đều uổng phí!
Giờ thì hay rồi, cô lại phải sống thêm nữa, làm thủy quân cho Lương Bách
Đình!
“Vâng sếp, anh yên tâm, tôi sẽ không để danh dự của anh bị tổn hại” Thư Vận
đồng ý.
Cô quan sát sắc mặt Lương Bách Đình, không biết bước tiếp theo anh muốn
chỉnh đốn diễn đàn này như thế nào.
Người đàn ông chỉ mệt mỏi nhéo giữa hai lông mày, giọng trầm thấp: “Ừm, chỉ
những cái đó thôi”
Thư Vận trong lòng hơi hụt hẫng, coi như cô ăn của người ta nên vẫn lắm
miệng hỏi han một câu: “Có cần tôi liên hệ quản trị viên để xóa những bình
luận không hay này đi không ạ?”
“Không cần làm lớn chuyện” Anh nói.
“Không ngờ sếp lại xem loại diễn đàn nhỏ này của công ty” Thư Vận muốn nói
gì đó an ủi, vì là ẩn danh, mọi người thường coi diễn đàn là nơi xả stress, rất
nhiều lời lẽ đều là sản phẩm của sự bốc đồng.
“Tôi có xem”
Chính vì có xem, mới có những quyết sách từ nhỏ như việc giảm giá suất ăn
trong căng tin công ty, tăng toàn diện chi phí trợ cấp giờ giấc làm việc cho
nhân viên, cho đến việc cải tổ bãi đậu xe sau này. Những quyết sách này
không phải Lương Bách Đình anh đột nhiên quá tốt bụng, mà đều là ý kiến
được nhân viên sôi nổi đóng góp trên diễn đàn.
Hợp lý, khả thi, anh đều coi là chuyện quan trọng.
Anh đã dốc rất nhiều tâm tư vào cục diện rối rắm Trường Đằng này.
Ít nhất không tệ hại như thành kiến mọi người dành cho anh lúc ban đầu.
Thư Vận khuyên nhủ bản thân đừng đồng cảm với tư bản, nhưng vẫn nhìn
thêm vài lần Lương Bách Đình lúc này.
Sắc mặt người đàn ông mệt mỏi, khóe mắt trĩu xuống khó che giấu vẻ mệt
mỏi. Lúc rũ mắt phê duyệt văn kiện, lại có một cảm giác ủy khuất.
Thư Vận dụi dụi mắt mình.
Hơi hoa mắt rồi.
Cô dường như nhìn thấy Bản Bản AI của mình trên người Lương Bách Đình: T^T
“Đừng buồn, sếp” Thư Vận an ủi anh, trong ánh mắt tràn đầy sự “thương hại
anh”.
Bàn tay đang ký tên của Lương Bách Đình hơi khựng lại, ngước mắt lướt nhìn
cô một cái nhàn nhạt.
“Nếu buồn, tôi sẽ đóng cửa văn phòng lại, anh cứ khóc trộm một trận” Thư Vận
cảm thấy anh mang theo cảm xúc như vậy đi làm, thật sự không tốt cho lợi ích
công ty.
“Mỗi ngày không biết trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì” Lương Bách Đình
bất lực phàn nàn cô, nhanh chóng ký xong tài liệu trong tay.
“Đương nhiên là toàn bộ đều là công việc” Thư Vận cong môi cười cười.
Anh nhẹ nhàng đặt chồng văn kiện đó lên vai cô: “Miệng lưỡi trơn tru”