“Tiểu Nha, mau đi gánh hai thùng nước về đây”
Người phụ nữ trung niên ôm đứa con trai nhỏ vào lòng, giọng dỗ dành khe khẽ.
Lời bà vừa dứt, một bóng dáng nhỏ bé liền thuần thục luồn chiếc đòn gánh
ngắn qua dây quai của hai thùng gỗ.
Hai chiếc thùng này do cha nàng đóng, tuy không quá lớn và dây treo cũng
khá ngắn, nhưng trọng lượng lại chẳng nhẹ chút nào. Khi đòn gánh được nâng
lên, đôi vai gầy guộc của bé gái loạng choạng vài cái, nhưng rất nhanh sau đó
đã lấy lại thăng bằng.
Bé gái ngẩng đầu, nở nụ cười tươi tắn với mẹ:
“Nương, con đi gánh nước ngay đây”
Người phụ nữ nhìn nụ cười ngoan ngoãn của con gái, trong lòng mềm nhũn,
buột miệng nói:
Thư Sách
“Mau đi đi, lát nữa về nương pha cho bát nước trứng gà mà bồi bổ”
Cô bé gật đầu, bước chân vững vàng đi ra cửa.
Nhìn bóng lưng con gái đi xa, người phụ nữ bỗng sinh ra chút nghi hoặc. Tiểu
Nha từ khi lọt lòng sức khỏe đã rất tốt. Rõ ràng lúc mang thai nàng bị mẹ
chồng hành hạ, sinh ra con bé chỉ nặng ba cân sáu (khoảng 1.8kg). Lại vì là
con gái nên không được bà nội yêu thương, sữa mẹ không đủ phải uống nước
cơm cầm hơi, vậy mà càng nuôi lại càng khỏe mạnh, chẳng mấy khi ốm đau.
Năm nay Tiểu Nha lên bốn, vợ chồng nàng phát hiện sức lực con bé lớn hơn
hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa trong thôn, thế nên mới có thể gánh vác
những việc vặt trong nhà.
Đứa con trai út Kim Bảo mới chào đời, nhờ cái phúc sinh được con trai nối dõi
nên chồng nàng cũng ít bắt nàng xuống ruộng, mẹ chồng biết chuyện cũng
mắt nhắm mắt mở cho qua.
Những việc vặt này Tiểu Nha làm được thì cứ để nó làm trước vậy.
Thôn Bùi Gia không có giếng, nước ăn phải ra con sông nhỏ đầu thôn mà
gánh.
Tiểu Nha vác đòn gánh đi trên con đường mòn xuyên qua rừng. Mặt đất vừa
được người trong thôn san phẳng, gặp trận mưa xuân hôm trước nên nhão
nhoẹt, khiến đế giày rơm của nàng dính đầy bùn đất.
Nhưng nàng có sức lực cực lớn, có lẽ là trời sinh thần lực, so với người trưởng
thành cũng chỉ kém chút đỉnh. Hiện tại, nàng dùng chút sức lực này làm việc
chỉ để đổi lấy một nụ cười của mẹ.
Đường đất dưới chân chỗ khô chỗ ướt, đá vụn lởm chởm xen lẫn trong bùn.
Tiểu Nha vác đòn gánh, dù đã cố gắng đi thật chậm nhưng vẫn không tránh
khỏi dẫm phải đá nhọn, lòng bàn chân đau nhói.
Trước khi đệ đệ ra đời, trong nhà chỉ có mình nàng là con, dù là thân con gái
nhưng cha mẹ đối xử với nàng cũng không tệ. Những việc nặng nhọc như gánh
nước này chỉ bắt đầu từ khi có đệ đệ.
Tiểu Nha cắn răng chịu đựng cơn đau dưới chân, cuối cùng cũng đến được bờ
sông.
Nàng dùng sức hất đòn gánh khỏi vai. “Phịch” một tiếng, hai chiếc thùng gỗ rơi
xuống đất, lắc lư xoay tròn.
Tiểu Nha xoa xoa bả vai đau nhức, vốc một vốc nước vỗ lên mặt. Bụi bặm và lá
cây vụn dính vào mồ hôi trên mặt nãy giờ được rửa sạch, mặt sông trong veo
phản chiếu hình bóng một bé gái.
Tiểu Nha không có tên chính thức. Con gái ở cái thôn miền núi nhỏ bé này vốn
chẳng được coi trọng.
Khác với đệ đệ vừa sinh ra đã được cả nhà hoan hỉ đặt tên là Kim Bảo, nàng
lúc sinh ra chỉ là một cục thịt đỏ hỏn tưởng chừng không nuôi nổi, nên cứ bị
gọi là Tiểu Nha – Bùi Tiểu Nha.
Dòng nước giữa sông soi bóng khuôn mặt non nớt. Làn da nàng không trắng
trẻo, nhưng lại không che lấp được cốt cách xinh xắn. Cha mẹ nàng đều là
những người có dung mạo đẹp nhất nhì trong thôn, Bùi Tiểu Nha thừa hưởng
hết những nét đẹp của họ, đặc biệt là đôi mắt đen láy sáng ngời.
Không biết vì sao, từ nhỏ Bùi Tiểu Nha đã cảm thấy mình không giống những
đứa trẻ khác trong thôn. Nàng dường như có nhận thức từ rất sớm, mọi chuyện
xảy ra xung quanh đều có thể ghi nhớ rõ ràng. Giống như lời ông đồ dạy học
trong thôn từng nói, nàng là người “sinh ra đã sớm khôn”.
Nàng muốn xin ông đồ dạy chữ, nhưng cha mẹ đời nào lại cho một đứa con gái
đi học. Bùi Tiểu Nha chỉ đành làm xong việc rồi trốn ra ngoài nghe lén, cố gắng
nghe thầy giảng bài được chữ nào hay chữ ấy.
Những chữ thầy dạy, lũ trẻ bên trong phải đọc đi đọc lại vài lần mới hiểu,
nhưng nàng dường như chỉ cần nhìn qua một cái là nhớ hết cả mặt chữ, cách
đọc lẫn ý nghĩa.
Tiểu Nha liếm liếm lớp da khô trên môi để làm dịu cơn đau rát.
Nàng ý thức được sự khác biệt giữa nam và nữ trong mắt người lớn sớm hơn
nhiều so với những bé gái khác trong thôn.
Nhưng tại sao lại như vậy?
dao-nu-phu-tu-tien-cam-kich-ban-long-ngao-thien/chuong-1-khong-cam-
longhtml]
Nàng không biết.
Điều duy nhất nàng có thể làm là chăm chỉ làm việc, để cha và nương không
dồn toàn bộ sự quan tâm vào đệ đệ mà quên mất nàng.
Bùi Tiểu Nha xách thùng gỗ lên, bề mặt gỗ thô ráp cọ vào lòng bàn tay khó
chịu. Nàng nhấn chìm thùng xuống sông, dùng sức nhấc lên khi nước đã đầy
khoảng bảy phần, rồi lại luồn đòn gánh vào.
Sức nặng của hai thùng nước khiến thân hình nhỏ bé chao đảo, cơn đau truyền
đến từ bả vai khiến nàng bất giác cắn chặt môi dưới, làm vết nứt trên môi rỉ
máu.
Dòng sông vẫn róc rách chảy, phát ra tiếng ào ào vui tai. Nàng ngoái nhìn lại
lần nữa, đôi mắt phản chiếu trên mặt nước ánh lên vẻ không phục.
Cùng là mang thai mười tháng sinh ra, tại sao số mệnh lại bất công chỉ vì
giới tính?
Dựa vào cái gì?
Bùi Tiểu Nha còn nhớ rõ bài 《Kinh Thi》 mà thầy đồ từng giảng. Tại sao “nãi
sinh nam tử” (sinh con trai) thì “tái lộng chi chương” (được chơi với ngọc
chương), còn “nãi sinh nữ tử” (sinh con gái) lại là “tái lộng chi ngói” (chỉ được
chơi với gạch ngói)?
Ngọc Chương và Gạch Ngói?
Cơn đau trên vai dường như lặn mất, nhường chỗ cho những ý niệm cuộn trào
khó tả trong lòng. Nàng không cam lòng chịu sự phân biệt đối xử như vậy.
“Nhìn con bé Tiểu Nha nhà cô kìa, thật đúng là hiểu chuyện. Khuôn mặt nhỏ
nhắn này càng lớn càng giống hai vợ chồng, xinh đáo để”
Trong nhà có một người đàn bà lạ mặt đang ngồi. Bà ta trạc bốn năm mươi
tuổi, dáng vẻ có vẻ phúc hậu, đang ngồi bóc vỏ đậu phộng sống trên bàn gỗ,
vỏ vứt rải rác khắp mặt bàn. Bên cạnh, nương của nàng đang nhìn người đàn
bà mập mạp kia với vẻ khúm núm.
Bùi Tiểu Nha ngọt ngào chào một tiếng “Bác ạ”, sau đó xách hai thùng nước đi
về phía lu nước trong phòng củi. Nàng kê chiếc ghế gỗ nhỏ, trèo lên rồi đổ
nước vào lu.
Làm xong việc, vẻ mặt nàng có chút bất an, ngẩng đầu nhìn ra sân qua khe
cửa phòng củi.
Người đàn bà mập mạp kia dường như không phải người trong thôn. Nương
nàng lại còn mang cả đậu phộng – thứ vốn được cất kỹ trong nhà – ra mời.
Quần áo bà ta mặc cũng không phải vải bố thô, mà là loại vải bông có độ bóng,
nhìn qua đã thấy mềm mại, hoàn toàn khác biệt với đồ nhà nàng mặc.
Ánh mắt bà ta đánh giá nàng khiến Bùi Tiểu Nha thấy khó chịu, như thể đang
xem xét một món hàng.
Nhưng nàng không dám lại gần nghe lén. Đám gà nuôi bên ngoài cứ kêu quang
quác tạo thành một mớ âm thanh ồn ào, dù có áp tai vào cửa cũng chẳng
nghe rõ được gì. Nếu cứ nán lại đây lâu, nương sẽ sinh nghi.
Nàng bước ra ngoài thì thấy người đàn bà kia chuẩn bị rời đi. Nương nàng cười
nói vui vẻ tiễn khách, sau đó quay người lại nhìn Bùi Tiểu Nha, trong mắt
thoáng hiện lên những toan tính khó hiểu.
Cô bé mới bốn tuổi, chưa từng được học hành đàng hoàng, cũng chẳng được
dạy dỗ nhiều. Dù thông tuệ hơn những đứa trẻ khác, nhưng lúc này nàng cũng
không thể đoán được nương đang nghĩ gì. Nàng chỉ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên,
cười với mẹ:
“Nương, con đổ đầy nước vào lu rồi”
Trương Hoa vừa quay người lại liền nhìn thấy con gái mình. Bộ dáng con bé
thật ngoan ngoãn, vừa gánh nước về, trên trán lấm tấm mồ hôi, lớp áo vải vụn
trên vai bị đòn gánh đè đến nhăn nhúm, nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn
bà.
Trương Hoa thoáng thấy chột dạ, nhưng cảm giác ấy rất nhanh tan biến. Bà ta
tự nhủ, mình là đang tìm một tiền đồ tốt cho Tiểu Nha, có gì mà phải chột dạ
chứ.