Cô nhấp một ngụm, nhưng lại sảng khoái đến bất ngờ.
Vị của nó ít giống sữa hơn.
Vẫn ngon.
Tuy nhiên, Tô Uyển chẳng thấy thèm ăn chút nào. Cô càng lúc càng bối rối.
Anh biết không…
Lần đầu tiên của họ, anh chủ động. Từng bước một, anh xé toạc cơ thể cô ra
cho đến khi không còn một mảnh vải nào. Mỗi hơi thở và hơi thở sâu của anh
đều tràn ngập lời khen ngợi. Cô có thể thấy anh thích cơ thể cô đến mức ám
ảnh.
Trong cơn say, người anh nghĩ đến và nói đến chính là cô.
Là cô! Tô Uyển!
Mây mưa quá khứ va chạm với hiện thực, liên tục đánh vào dây thần kinh
của Tô Uyển.
Khi nhìn thấy Cảnh Thần trở về sau chuyến đi, nỗi băn khoăn của cô tan biến
ngay lập tức. Như thể đang bám víu vào một sợi dây thừng, cô hỏi.
– Em có biết tại sao lại không phải là ba năm không? Có phải vì em không?
Cô phải tìm ra lý do!
Suy đoán không rõ ràng là điều tồi tệ nhất!
– Không, là vì Bạch Liên đã trở lại. Tuy thời hạn ba năm chưa hết, nhưng anh
không thể chờ đợi thêm nữa. Nhưng đừng lo, anh có thể đền bù cho em.
Bạch Liên.
Cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Tô Uyển chỉ mới nghe đến hai lần.
Lần đầu tiên là khi họ kết hôn, Cảnh Thần đã thổ lộ rằng người anh thích là
Bạch Liên.
Lần thứ hai cũng là lần này.
Ra vậy.
Chẳng trách.
Tô Uyển trông như một con búp bê mất hồn. Cô cúi đầu ngơ ngác, bình tĩnh
gật đầu.
– Được.
Cảnh Thần dừng lại một chút rồi nói tiếp.
– Anh đã nói với em hai năm trước, em sẽ là người đề nghị với ông nội chuyện
ly hôn. Nói với ông rằng em đã có người mình thích rồi. Dù ông nội không đồng
ý, ông cũng sẽ không từ chối em đâu.
Tô Uyển không trả lời.
Cảnh Thần an ủi cô.
– Em muốn gì cũng được, miễn là đừng quá đáng, anh sẽ thỏa mãn em. Anh
cũng sẽ tuyên bố với mọi người rằng đây là một cuộc ly hôn trong hòa bình.
Tô Uyển mở hai tay ra, nắm chặt.
– Em hiểu rồi. Chỉ là. Có nhất thiết phải ly hôn không? Nếu em nói chúng ta có
con thì sao?
Vừa nói xong, Tô Uyển lập tức cảm thấy một luồng áp lực từ Cảnh Thần tỏa ra,
áp lực dần dần dày đặc, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Nhưng cô không thể kiềm chế được!
hon/chuong-2.html]
Cô muốn hỏi!
Nếu không, cô sẽ bị tra tấn đến mức không thở nổi.
Lời nói thốt ra từ miệng Cảnh Thần lạnh lùng.
– Tô Uyển, trên đời này không có chữ “nếu” nào cả. Anh luôn dùng biện pháp
tránh thai. Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để lại rủi ro.
Tim Tô Uyển đập thình thịch, dồn dập. Cô run giọng nói.
– Xin lỗi, em không nên dùng đứa bé để mặc cả với anh.
Cảnh Thần cau mày nhìn bụng cô. Nó vẫn phẳng lì như trước, săn chắc và thon
gọn.
– Em vẫn nghĩ anh sẽ ngủ với em sao?
– Em không biết.
Tô Uyển nhíu mày. Hai năm nay, Cảnh Thần chưa bao giờ nói chuyện với cô
bằng giọng điệu gay gắt như vậy.
Cô không chịu nổi nữa.
Cảnh Thần cười khẩy.
– Cũng không phải là không thể. Cứ phát điên lần cuối trước khi ly hôn cũng là
một ý hay.
Tô Uyển đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy chán ghét.
Cảnh Thần mà cô thích chắc chắn không phải như thế này!
Cô cười gượng gạo, giả vờ bình tĩnh.
– Cảnh Thần, anh không cần nói nữa. Em sẽ phối hợp làm thủ tục ly hôn. Em
không phải là người không giữ lời hứa.
– Em không cần phải lo lắng nhiều như vậy, anh cũng đâu có muốn níu kéo em
đâu.
Tô Uyển âm thầm buồn bã.
Tuy nhiên, trên mặt cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Chẳng cần nhìn cũng biết nụ
cười của cô xấu xí đến mức nào.
Cô không muốn từ bỏ. Hai năm bên anh chẳng để lại dấu ấn gì trong lòng
Cảnh Thần. Cô đúng là một kẻ thất bại.
Có lẽ cô không phải gu của Cảnh Thần.
– Được rồi, vậy thì thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng nhau ăn mừng kỷ niệm
ngày cưới. – Cảnh Thần lấy điện thoại ra ngồi xuống ghế sofa bên cạnh. Như
thường lệ, anh đợi cô ăn mặc chỉnh tề rồi cùng nhau ra ngoài, như thể chưa có
chuyện gì xảy ra.
Đồng tử Tô Uyển giãn ra vì sốc. Họ sắp ly hôn rồi, kỷ niệm ngày cưới nào mà
phải nói đến?
– Chúng ta ly hôn vào đúng ngày kỷ niệm sao?
“…”
Rõ ràng Cảnh Thần không ngờ cô sẽ nói vậy, nên anh dừng lại.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh nhướn mày và hỏi.
– Em nghĩ chúng ta đang ăn mừng cho chính mình sao?
– Ồ, chắc chắn rồi.
Chắc chắn rồi, vì các phóng viên, vì máy quay, vì cư dân mạng.
Chỉ là chuyện đó chẳng liên quan gì đến họ thôi…