Chưa Từng Quên Nhau

Chương 19



Thời gian như thể khựng lại trong khoảnh khắc ấy. Giang Nghiên cũng như chợt

nhận ra điều gì đó, bàn tay đang cầm áo sơ mi siết chặt lại, động tác định che

hình xăm nơi ngực cũng khựng lại giữa không trung.

Bị phát hiện rồi.

Trái tim như rơi thẳng xuống đáy vực, cảm giác giống như góc khuất nhất trong

nội tâm bị ai đó bất ngờ vén lên, những tâm tư chôn giấu kỹ lưỡng phút chốc lộ

rõ, lớp ngụy trang mỏng manh chẳng còn che nổi lòng dạ riêng tư.

Ánh mắt nóng bỏng của đối phương như ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, khiến anh

đứng đó mà không biết phải giấu đi đâu.

Không biết bao lâu trôi qua, lâu đến mức cánh tay cầm máy sấy cũng bắt đầu mỏi

nhừ, vậy mà người phụ nữ trước mặt lại đột ngột thu lại ánh nhìn, đặt khăn tắm

và quần áo lên giá.

“Đồ tôi để ở đây nhé”

Nói xong, cô xoay người rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại, thái độ dửng dưng như

thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng tắm, một lần nữa chỉ còn lại mình Giang Nghiên.

Không gian kín bưng yên ắng đến khó chịu, anh đứng yên đó, mắt cụp xuống,

gương mặt bình tĩnh hờ hững không thể đoán nổi cảm xúc, còn chiếc áo sơ mi

vốn luôn được anh giữ phẳng phiu giờ lại nhăn nhúm chẳng ra sao, như chính

tâm trạng anh hiện tại.

Anh từ từ đặt máy sấy xuống, ngước tay, vô thức chạm lên hình xăm đó. Đó là bí

mật anh đã giấu suốt hơn mười năm.

Trái tim đang rối như tơ vò bỗng rơi tõm vào vực sâu, cảm giác mất trọng lực ập

đến cùng cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực.

Anh biết, cô đã thấy rồi.

Hàng loạt cảm xúc phức tạp quẩn quanh trong đầu, Giang Nghiên sợ cô sẽ hỏi,

bởi anh không biết nên trả lời thế nào, nhưng càng sợ hơn nếu cô chẳng hỏi gì

cả, cứ lặng lẽ mà bỏ qua như thể không có gì.

Tầm mắt rơi vào chiếc khăn tắm và quần áo trên giá, là chiếc sơ mi anh từng đưa

cô trong lần gặp ở quán cà phê.

Vòng vo một hồi, cuối cùng lại quay về tay anh.

Ngoài phòng khách, người phụ nữ đang ngồi lặng trên sofa, điếu thuốc mảnh

dẻ cháy hừng hực giữa những ngón tay thon dài.

Sắc mặt cô không hẳn là nghiêm trọng, nhưng lại mang theo một loại cảm giác

nặng nề khó nói thành lời.

Nhan Yểu không phải đứa ngốc, lúc này cũng không thể vờ như không biết.

“yanyao”

Chữ cái xếp theo thứ tự đó, dù là cô cũng không thể tự lừa mình là trùng hợp.

Trên người cô cũng có hình xăm, không rành nhưng cũng chẳng mù tịt. Chỉ cần

liếc qua một cái đã thấy, hình xăm trên ngực anh rõ ràng đã có từ lâu, chắc

chắn không phải hai tháng gần đây mới xăm lên.

Vì sao lại là tên cô?

Nghĩ lại thời trung học, ấn tượng của cô về Giang Nghiên là một cậu trai suốt

ngày mặc đồng phục cũ kỹ, đeo kính gọng đen, để tóc mái kiểu nồi úp, cả người

toát ra vẻ “học sinh gương mẫu” chính hiệu. Giờ đây, học sinh gương mẫu ngày

nào đã thành “giáo viên ưu tú”, ăn mặc chỉnh chu, chỉn chu đến từng nếp áo, điển

hình của kiểu người thành đạt.

Một người như vậy, lại không giống người sẽ đi xăm mình, nhất là còn xăm tên

cô.

Chân mày khẽ chau lại, cô đưa tay rít một hơi thuốc, làn khói trắng lượn lờ trong

lồng ngực rồi bị chậm rãi nhả ra ngoài.

Nicotine không làm tâm trạng cô bình ổn hơn chút nào, ngược lại, Nhan Yểu lần

đầu tiên nhận ra một cách rõ ràng: tình cảm của Giang Nghiên dành cho cô, e là

chẳng dừng lại ở mức “thích” đơn thuần… Tệ hơn là, tình cảm đó có lẽ đã bắt đầu

từ rất lâu rồi, lâu đến mức cô chẳng hề hay biết.

Từ mười năm trước, từ thuở cấp ba.

Cô không hề cảm thấy vui mừng, mà trái lại, trong lòng dâng lên một cảm giác

ngổn ngang, khó chịu.

Hình xăm là thứ gắn bó suốt đời, dù theo thời gian có thể mờ đi, nhưng dấu vết

để lại trên da thịt vẫn sẽ hằn sâu như cũ, dẫu xóa đi cũng để lại sẹo.

Giang Nghiên không giống người bốc đồng, nhưng lúc này đây, cô lại thầm mong

đó chỉ là một phút bốc đồng của anh.

Nhan Yểu thừa nhận, suy nghĩ đó có phần ngây thơ và ích kỷ.

Nhưng sự thật là tình cảm đó quá nặng nề với cô, cô không thể gánh, cũng chẳng

biết cách đáp lại.

Trong đầu bất chợt hiện lên chuyện anh vẫn chưa từng yêu ai, điếu thuốc trong

tay càng bị rít mạnh hơn.

Nói trắng ra, thứ cô không thể gánh, không phải là hình xăm ấy, mà là thứ ẩn sau

nó, một mối tình thầm lặng có lẽ đã kéo dài cả chục năm.

Đến khi điếu thuốc cháy đến tận đầu lọc, khói thuốc đã phủ kín căn phòng,

mùi hương lảng bảng khắp nơi, như chính sự rối ren trong lòng cô lúc này.

Không biết từ lúc nào, cánh cửa phòng tắm được mở ra, Giang Nghiên bước ra

ngoài, ananh yên lặng, không nói một lời. Áo sơ mi trên người anh đã được mặc

lại chỉnh tề, cổ áo cài tận nút cuối cùng, giấu kín hoàn toàn hình xăm kia.

Anh dừng lại ở khoảng cách cách sofa hai mét, không tiến thêm bước nào.

Ánh mắt anh lướt qua gạt tàn, nơi vốn trống trơn giờ đã đầy mẩu thuốc. Mười

mấy phút ngắn ngủi, cô đã hút ngần ấy. Ý thức được điều đó, khóe môi Giang

Nghiên khẽ giật, nhưng trong lòng thì trống rỗng.

Anh nghĩ, có lẽ việc cô phát hiện ra hình xăm ấy khiến cô rất phiền lòng. Cũng

như việc biết anh “thích cô”, cũng khiến cô không biết xử lý thế nào.

Cả hai đều rất ăn ý, không ai mở miệng. Giang Nghiên đứng im bất động, hai tay

siết chặt bên hông như đang chờ nhận bản án.

Trước mặt Nhan Yểu, anh rất hiếm khi có được dũng khí như lúc này.

Thời gian trôi chậm rãi, không gian trống trải khiến cả hai càng thêm nặng nề.

Cuối cùng, vẫn là Nhan Yểu mở lời, phá vỡ sự im lặng: “Anh thích tôi?”

Cô không ngẩng đầu, cũng chẳng nhìn vào mắt anh.

Giờ nghĩ lại, việc trong mắt anh luôn phản chiếu bóng dáng cô, cũng chẳng phải

chuyện ngẫu nhiên.

“Ừm”

Cuối cùng thì bí mật chôn giấu mười năm trời của anh cũng bị cô phát hiện.

“Từ bao giờ?”

“Không nhớ rõ”

Ánh mắt cô khựng lại, rồi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đứng đó.

Giang Nghiên cảm nhận được ánh nhìn của cô, bàn tay siết chặt thêm một lần

nữa.

Anh không nói dối. Việc anh thích cô là sau này mới chợt nhận ra, nhưng lúc đó,

anh đã không còn đường lui nữa rồi.

“Hồi cấp ba hình như… chúng ta cũng chẳng gặp nhau mấy lần”

“Lúc đó em đã giúp tôi, ở sân bóng rổ” Giang Nghiên nói, vẻ ngoài trông như bình

tĩnh tự nhiên, nhưng bên trong lại đang gào thét trong im lặng. “Sau giờ tan học, ở

sân bóng rổ gần cổng nam”

Nhan Yểu im lặng hai giây, rồi lạnh lùng buông ra một câu: “Tôi không nhớ nữa”

Câu trả lời đó vốn nằm trong dự liệu, vậy mà khoảnh khắc nghe được, tim anh

vẫn không khỏi nhói đau.

Khi đó, cô thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn anh lấy một lần, làm sao có thể nhớ

được?

Có lẽ với cô, buổi hoàng hôn hôm ấy chỉ là một lần tiện tay giúp đỡ vì nổi hứng

nhất thời, chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó sẽ in sâu vào lòng người khác.

Bao đêm dài không ngủ, Giang Nghiên từng tự hỏi, nếu hôm đó Nhan Yểu không

ra tay giúp đỡ, liệu mười năm qua anh có sống dễ chịu hơn không?

“Vậy nên, chỉ vì lần đó mà anh…”

Câu nói của Nhan Yểu còn chưa dứt, người đàn ông đứng cách đó không xa đã

đột ngột cắt lời cô: “Không phải”

Giang Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, không khí giữa họ bỗng

trở nên căng thẳng một cách khó tả.

“Nhan Yểu, tôi không phải thằng ngốc, biết phân biệt giữa cảm động và thích thật

sự”

Môi cô khẽ mở ra, nhưng chẳng thể thốt nên lời nào.

Vài giây sau, cô ngậm miệng lại, im lặng một lần nữa bao trùm cả hai người.

Từng cơn đau âm ỉ dội lên từ lồng ngực, Giang Nghiên biết rõ người phụ nữ trước

mặt không có tình cảm với anh. Thậm chí ngay cả những ký ức từng có với anh,

cô cũng chẳng buồn nhớ. Sự tồn tại của anh trong lòng cô, chỉ là một chương mờ

nhạt đã phai màu theo năm tháng.

Anh có thể chấp nhận bị quên lãng, dù sao thì mối tình đơn phương không có hồi

kết năm đó cũng chỉ là độc thoại của riêng anh. Nhưng anh không ngờ, tình cảm

mình từng dốc lòng trao đi lại bị nghi ngờ như vậy.

Có lẽ trong mắt cô, anh chỉ là một thằng mọt sách vô vị.

Cũng giống như mười năm trước, lần vô tình đi ngang qua con hẻm ngoài trường.

Khi ấy, anh nhìn thấy cô đang đứng cùng đám học sinh trường nghề, trò chuyện

rôm rả. Trong đám đông, có người chọc ghẹo: “Nè, hình như có người nói Giang

Nghiên thích cậu đấy?”

Cô gái đang rít thuốc chẳng mảy may phản ứng, thậm chí sắc mặt cũng không

đổi.

Người kia lại hỏi tiếp: “Thằng đó nổi tiếng lắm mà? Nghe nói thi lần nào cũng

đứng nhất lớp, cậu không thấy sao? Gặp dạng đó, chắc theo đuổi cũng dễ ợt ha?”

Ngay sau đó, anh nghe thấy cô gái khẽ mở miệng, thờ ơ buông một câu khiến anh

khổ sở suốt gần mười năm: “Giang Nghiên à? Thì cũng chỉ là học sinh ngoan

thôi”

Từ bé đến lớn, anh đã nghe không biết bao nhiêu lời khen, “học sinh ngoan” đáng

ra là một từ mang nghĩa tốt đẹp. Vậy mà từ miệng cô nói ra, nó lại chói tai đến

thế.

Giọng điệu của cô rất bình thản, như thể chỉ đang tùy tiện nhắc tới ai đó, nhưng

câu nói ấy lại lạnh lùng vạch ra ranh giới giữa hai người. Là ranh giới khi ấy anh

không dám vượt qua.

Có những cảm xúc thật sự không thể lý giải, đến tận bây giờ, trong những đêm

dài thao thức, Giang Nghiên vẫn hay nhớ lại khoảnh khắc ấy.

Anh từng tự hỏi, vì sao cô có thể yêu đương với biết bao người xung quanh, chỉ

riêng anh là không?

Cho dù chỉ là hứng thú nhất thời, hay chơi đùa qua đường, ít ra cũng hãy cho anh

một cơ hội để hy vọng.

Mỗi khi ý nghĩ đó nảy sinh, anh lại muốn tự tát mình một cái thật mạnh vì quá hèn

mọn.

Thế nhưng, cho dù thế nào, những ý nghĩ ấy vẫn như đám cỏ dại mọc tràn, lan

rộng khắp nơi, mười năm trôi qua vẫn âm ỉ sinh sôi, rồi kết tinh thành một con quỷ

xấu xí trong tim.

Giang Nghiên luôn biết rõ, họ chỉ là hai đường thẳng song song, có giao nhau

cũng chỉ là thoáng chốc, sau đó lại càng lúc càng xa.

Thế nhưng cuộc gặp gỡ trong quán cà phê hôm ấy lại khiến anh một lần nữa

không kìm được mà sinh ra ảo tưởng.

Anh chỉ muốn có một cơ hội, một cơ hội theo đuổi cô như bao người khác.

“Anh thích tôi ở điểm nào?”

Bất chợt, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa lại cử động. Cô ung dung cầm lấy hộp

thuốc lá trên bàn trà, châm một điếu trước mặt anh.

“Cạch” tiếng bật lửa vang lên.

Điếu thuốc bén lửa, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức bị làn khói mờ bao phủ.

Giang Nghiên chăm chú nhìn cô sau màn khói, nhưng không trả lời.

Vì ngay cả anh cũng không biết được đáp án.

Không nghe thấy câu trả lời, Nhan Yểu khẽ cong môi, nhưng chẳng mang theo nụ

cười. Đôi mắt híp lại, gương mặt lạnh lùng kia bỗng lộ ra vài phần cô đơn khó

nhận thấy.

“Giang Nghiên, hồi cấp ba anh chắc cũng nghe không ít lời đồn về tôi, đúng

không? Mấy lời đó đều là thật”

Giọng cô bình thản như đang kể chuyện của người khác: “Tôi không nghiêm túc

trong chuyện tình cảm, từng yêu rất nhiều người, tính cách thì chẳng ra sao, chưa

bao giờ nghĩ đến cảm xúc của người khác. Hút thuốc, uống rượu, trốn học… mấy

chuyện đó tôi đều từng làm. Kể cả chuyện lên giường với người ta”

Thời gian dường như đông cứng lại trong tích tắc.

Giang Nghiên khựng lại, hô hấp nghẹn cứng, ánh mắt tối sầm. Mu bàn tay anh nổi

đầy gân xanh, đủ thấy lúc này trong lòng anh đang cuộn trào dữ dội.

“Chúng ta không hợp nhau đâu”

Nhan Yểu nói, vừa giũ tàn thuốc, vừa buông lời phũ phàng: “Giống như tôi thích

hút thuốc, còn anh lại không chịu nổi mùi thuốc lá. Ngay lúc này đây, anh đứng

ở đây chẳng phải cũng thấy khó chịu sao? Tôi đã nói rồi, tôi không phải người biết

nhường nhịn. Nếu hai ta thật sự bên nhau, người chịu khổ sẽ là ai?”

Giang Nghiên không đáp, chỉ lặng lẽ lắng nghe bản cáo trạng mà cô dành cho

mình.

“Giang Nghiên, đừng thích tôi nữa”

Lồng ngực như bị bóp nghẹt vì khói thuốc, anh cố nhịn cơn ho đang dâng lên,

cất giọng nghèn nghẹn phản bác: “Em lấy gì để khẳng định chúng ta không hợp?

Chỉ dựa vào mấy lời em vừa nói? Nhan Yểu, chỉ bằng một câu của em mà tước

đoạt hết quyền theo đuổi em của tôi, vậy có công bằng với tôi không?”

“Công bằng?” Ánh mắt cô chợt sắc bén hẳn lên, xuyên qua làn khói mù chạm

thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của anh: “Trong tình cảm, công bằng là cái quái gì?”

“Tôi yêu đương là để bản thân vui, thích thế nào thì làm thế ấy. Thái độ của anh

bây giờ chẳng phải buồn cười lắm sao?”

Giang Nghiên đứng yên tại chỗ, im lặng.

Đúng lúc Nhan Yểu tưởng chuyện đến đây là kết thúc, thì anh đột ngột bước đến,

sải chân về phía cô…

Bước chân dứt khoát, mang theo chút bực bội. Nhan Yểu còn chưa kịp phản ứng,

điếu thuốc trong tay đã bị anh giật mất.

Ngón tay bỗng trống rỗng, cô trơ mắt nhìn anh cúi đầu, ngậm lấy điếu thuốc đã

cháy dở, rồi hít mạnh một hơi.

Một tràng ho dữ dội vang lên, kéo cô tỉnh lại. Sắc mặt cô biến đổi, lập tức nhào tới

giật lại điếu thuốc, dập tắt rồi mắng: “Anh điên rồi à?!”

Cổ họng đau rát, khói thuốc xộc vào khí quản khiến anh ho đến gập người,

nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào cô. Đôi mắt đỏ hoe, trong đó ánh lên sự cứng

đầu mà Nhan Yểu chưa từng thấy.

“Em nói tôi không chịu nổi mùi thuốc, đúng không?”

Nhan Yểu gần như muốn nổi điên, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

Người phụ nữ từ trước đến giờ luôn ung dung trong chuyện tình cảm, lần đầu tiên

gặp phải trở ngại ở Giang Nghiên.

“Anh chưa từng hút thuốc, giờ bày đặt mạnh miệng cái gì? Ho muốn tắt thở rồi

còn cứng đầu?!” Cô vừa nói vừa cảm thấy bản thân như đang dạy hư một học

sinh ngoan.

Phải biết rằng trong lời kể của Triệu Tiểu Du, Giang Nghiên luôn được ví như một

nhân vật thần tiên hạ phàm. Vậy mà giờ lại nào là xăm trổ, nào là hút thuốc, còn

đâu cái hình tượng “thầy Giang” ôn nhu nho nhã nữa?

“Luyện nhiều sẽ quen thôi” Người đàn ông vừa nói, giọng khàn khàn vì ho, ngữ

điệu nhẹ tênh nhưng lại thấp thoáng một sự cố chấp. Một tay anh thò ra, tiếp tục

với lấy hộp thuốc lá trên ghế sofa.

Nhan Yểu cau mày, nhanh tay cúi người giật lấy hộp thuốc, định ném thẳng vào

thùng rác. Nhưng đúng lúc đó, cổ tay cô đột nhiên bị siết lại. Còn chưa kịp phản

ứng, cả người đã bị anh kéo sát vào trước mặt.

Khoảng cách giữa hai người đột ngột bị rút ngắn. Trong phòng khách, bầu không

khí vốn nặng nề căng thẳng dường như bất giác đổi chiều.

Nhan Yểu đối mặt với gương mặt gần trong gang tấc kia, hơi thở khựng lại, tim

cũng vô thức lỡ một nhịp.

Người đàn ông chau mày, sắc mặt nghiêm túc, môi mím chặt, trong mắt lấp lánh

sự kiên định khiến cô bỗng chốc im bặt.

“Tôi nói rồi, tôi chịu được. Em không cần phải nhường tôi điều gì, bởi vì là tôi

thích em. Thế nên bất cứ chuyện gì em làm, tôi đều có thể chấp nhận. Cũng đừng

tự dìm mình thành ra đáng thương như thế”

Ánh mắt cô dừng trên yết hầu anh đang lên xuống nhẹ, môi khẽ mở rồi lại mím lại,

trong mắt đầy rối rắm như muốn nói gì đó.

Ngay lúc Nhan Yểu tưởng anh sắp thốt ra một câu thổ lộ vừa sến súa vừa ủy mị,

thì Giang Nghiên lại thả tay, nghiêng đầu, bình thản nói: “Như vậy sẽ khiến kẻ

thích em như tôi trông thật ngu ngốc”

Rồi anh dừng lại, nhẹ giọng bổ sung: “Mà tôi đã ngu ngốc suốt mười năm rồi”

Nhan Yểu: “……”

Gương mặt anh rất bình tĩnh, giọng điệu thì tự nhiên như thể đang nói về một

chuyện cỏn con, thế nhưng lại vô tình tựa lông vũ, khẽ khàng gảy qua tim cô, để

lại một cơn ngứa ngáy âm ỉ.

Thời gian như ngừng lại hai giây. Nhan Yểu thu lại tay, hộp thuốc lá rơi nhẹ vào

thùng rác.

“Tôi đưa anh về”

Ngoài trời vẫn đang mưa. Mặc dù không khí giữa hai người lúc này khá ngượng

ngập, nhưng Nhan Yểu cũng không đến nỗi tàn nhẫn đuổi anh ra ngoài rồi mặc

kệ.

Cô đi thẳng về phía cửa ra vào thay giày, Giang Nghiên vẫn đứng yên, liếc nhìn

hộp thuốc nằm trong thùng rác rồi lên tiếng: “Thật ra em không cần phải vứt đi”

“Yên tâm, bên trong rỗng rồi. Tôi chỉ đang dọn rác thôi, đừng suy diễn”

Nhan Yểu điềm nhiên thay giày, cầm lấy chìa khóa xe đặt trên tủ, cũng chẳng

buồn ngoái lại xem anh có đi theo hay không, cứ thế mở cửa bước ra.

Hơn một tiếng lái xe, hai người không ai mở miệng.

Điều bất ngờ là, không khí lại không hề nặng nề như tưởng tượng. Tiếng định vị

vang lên từng chặp giúp xoa dịu phần nào sự im lặng lúng túng.

Không biết từ khi nào, ngoài trời đã tạnh mưa. Sau tầng mây xám xịt lộ ra vài tia

nắng nhẹ. Trời về chiều, ánh hoàng hôn rực đỏ nhuộm cả bầu trời một màu dịu

say lạ kỳ.

Trước khu biệt thự, một chiếc Mercedes G-Class màu đen từ từ dừng lại ven

đường.

Đã đến nơi, lẽ ra nên nói lời tạm biệt, nhưng không hiểu sao cả hai đều im lặng

như có thỏa thuận ngầm, chẳng ai muốn phá vỡ sự yên bình lạ lùng ấy.

Khoảng ba phút sau, đúng lúc Nhan Yểu cảm thấy thái độ của mình hôm nay hình

như hơi kỳ lạ, thì người đàn ông bên cạnh lại mở lời trước: “Cảm ơn”

Nhan Yểu: “Không có gì”

Cuộc trò chuyện chấm dứt chóng vánh. Người đàn ông vẫn ngồi ở ghế phụ, mắt

cụp xuống, một lúc sau lại nói tiếp hai chữ: “Wechat”

Nhan Yểu: “?”

“Đừng xóa tôi”

Gương mặt cô hơi cứng lại. Cuối cùng cũng nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt

lộ ra sự phức tạp khó nói.

Thật ra lúc nãy trên đường, cô đã có ý định xóa kết bạn. Gặp phải kiểu người dây

dưa không dứt, cách xử lý dứt khoát nhất chính là cắt mọi liên hệ.

Chỉ cần rút lui gọn gàng, thì người kia có bám víu thế nào cũng vô ích. Nhưng

không ngờ chút tâm tư này lại bị anh bóc trần không sót chữ nào. Khiến cô nhất

thời không tiện ra tay.

Nhớ lại cuộc đối thoại lúc trước trong phòng khách, tư thế của người đàn ông ấy

thực sự không hề cao. Khiến người ta khó mà gắn anh với hình tượng “học thần”

hay “thầy Giang” như trong quá khứ.

“Tôi xuống trước đây”

Giang Nghiên biết mình ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, vừa mở cửa xe chuẩn bị

bước xuống thì chợt nghe giọng người ngồi ghế lái: “Đừng đụng vào thuốc lá,

cái đó không tốt”

Động tác anh khựng lại, không đáp lời. Một lúc sau, rốt cuộc anh xuống xe, rời đi.

Một lần vô tình, tấm màn mỏng giữa hai người bị xé toạc.

Từ đầu đến cuối, Nhan Yểu không hề đề cập đến hình xăm kia, cũng chẳng muốn

hỏi đến ý nghĩa đằng sau nó. Cô chỉ giả vờ như chẳng hề nhìn thấy.

Nhưng kể từ ngày hôm đó, cái avatar trước giờ vẫn “nằm vùng” trong danh bạ

Wechat của cô bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong danh sách tin nhắn.

Giang Nghiên đã nói “đừng xóa”, và quả thật cô cũng chưa từng xóa. Chỉ là bất kỳ

tin nhắn nào anh gửi đến, cô đều không hề trả lời.

Nhan Yểu luôn cho rằng kiểu nhiệt tình đơn phương thế này nhiều nhất cũng chỉ

duy trì được vài ngày. Nhưng không ngờ nó kéo dài đến tròn một tháng.

Tính chất công việc khiến cả hai rất hiếm khi gặp mặt, vô tình lại tạo ra cái cớ để

kéo giãn quan hệ. Mà tình cảm không được đáp lại mới là thứ khiến người ta mệt

mỏi nhất. Nhan Yểu vẫn luôn nghĩ, đạo lý “kịp thời dừng lỗ” ai cũng hiểu, huống

hồ người thông minh như Giang Nghiên, lại càng không thể không hiểu.

Nhưng cô quên mất rằng Giang Nghiên đã chịu đựng nỗi giày vò này suốt mười

năm, thậm chí đã trở thành thói quen in sâu vào tận xương tủy.

Đến cả người ngoài nghe chuyện cũng không nhịn được phải buông một câu:

“Thích bị ngược hả?”

Nhưng thực ra, Giang Nghiên vẫn đều đặn gửi tin nhắn mỗi ngày. Không quá

thường xuyên, không quá ồn ào.

Mỗi sáng đúng 8 giờ 30 sẽ nói “chào buổi sáng”, thỉnh thoảng nhắc nhở thời tiết.

“Trời trở lạnh rồi”

“Sắp mưa, nhớ mang ô”

“Ít hút thuốc thôi”

Anh luôn căn dặn một cách nhẹ nhàng vừa phải, không khiến người ta cảm thấy

phiền, cũng không mang lại áp lực gì.

Nhan Yểu nhớ lại những người từng theo đuổi mình trước kia, suốt ngày cứ phải

hiện diện trước mặt cô để khẳng định sự tồn tại của mình. Loại theo đuổi như vậy

mới đúng là phổ biến, càng mãnh liệt càng dễ khiến người ta say. Còn kiểu của

Giang Nghiên thỉnh thoảng mới xuất hiện để nhắc rằng mình vẫn còn ở đây, ngoài

chữ “ngốc” ra, cô thật sự nghĩ không ra từ nào khác để miêu tả.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cách làm của người đàn ông này cũng chẳng thể gọi là thất

bại, thậm chí còn có thể nói là một chiêu cao tay.

Ít nhất, khi đi làm bên ngoài, cô không còn vì trời mưa mà bị kẹt lại vì quên mang

ô. Và trong ngày trời trở lạnh, cô cũng sẽ nhớ mang thêm một chiếc áo khoác.

Trang cá nhân của anh cũng rất thú vị, chưa từng đăng mấy dòng văn bi lụy than

thở, cũng chẳng có lấy một lời oán trách vì suốt hơn một tháng qua bị cô phớt lờ.

Chỉ thỉnh thoảng chia sẻ một đường link, bấm vào mới thấy là tin mừng dự án anh

phụ trách vừa giành được giải thưởng.

Tài khoản chính thức của đại học Q thường xuyên cập nhật các thành tích học

thuật của giáo viên và đội nhóm, được xem như một phần để chiêu sinh. Còn cái

tên Giang Nghiên thì xuất hiện liên tục, có một bài đăng gần như chỉ nói riêng về

anh, tiêu đề là: “Giáo sư trẻ đẹp trai nhất đại học Q”.

Nhan Yểu thừa nhận, cô đã tò mò mà nhấn vào xem qua, cũng phải thừa nhận

những điều viết trong đó đều là sự thật. Nhưng không hiểu sao lại thấy việc Giang

Nghiên tự mình chia sẻ bài đó thật sự buồn cười.

Y như một con công đang xòe đuôi trong mùa giao phối.

Làm giảng viên đại học cũng chẳng dễ dàng gì. Nhan Yểu từng gặp nhiều người

ưu tú, nhưng kiểu người từ nhỏ đã luôn xuất sắc như Giang Nghiên thì lại vô cùng

hiếm.

Cũng chính vì thế, cô lại càng không đoán nổi.

Anh rốt cuộc là thích cô ở điểm nào?

Căn nhà ở Mỹ trước đó đã rao bán một thời gian dài, cuối cùng cũng có người

chịu mua, Nhan Yểu vì thế đặc biệt bay sang Mỹ để hoàn tất thủ tục.

Thời gian đầu lớp 12, là giai đoạn cô sống buông thả nhất.

Từ khi cái ông già chết tiệt kia đưa cô người yêu nhỏ là minh tinh về nhà, ngày

nào cũng chạy về biệt thự cũ. Trong mắt ông ta, Nhan Yểu chẳng khác gì người

đã chết, chỉ tồn tại để nhận một khoản tiền sinh hoạt mỗi tháng, ngoài ra thì

chẳng màng hỏi han bất cứ điều gì. Có lúc cô gây họa ở trường, ông ta chỉ sai trợ

lý đi giải quyết, sau đó quay về liền tặng cô một cái tát, lý do là làm mất mặt cái

danh “Tổng giám đốc Nhan” của ông ta.

Nhan Yểu biết rất rõ, sự tồn tại của mình vốn là một tai nạn. Năm đó, cái kẻ trăng

hoa kia cần có một đứa con để che mắt bố mẹ, còn mẹ ruột của cô thì dùng thủ

đoạn không mấy sạch sẽ để mang thai, sinh ra cô đúng là một gánh nặng đúng

nghĩa.

Còn ả minh tinh kia đúng là thủ đoạn đầy mình, từ trước đến nay chưa từng có

tình nhân nào được ông già kia đưa về nhà chính. Cô ta là người đầu tiên.

Cảnh hai người họ ân ái chẳng hề che giấu, đối với Nhan Yểu mà nói chẳng khác

nào một màn khiêu dâm buồn nôn. Hễ cao hứng thì lại thét lên đuổi cô đi.

Rất lâu sau đó, Nhan Yểu mới hiểu ra vì sao người đàn bà đó cứ nhất quyết bám

lấy căn biệt thự nhuốm đầy ký ức của người cũ. Cho đến một ngày, cô vô tình

thấy bà ta cầm một bức ảnh cũ, mặt đầy vẻ khinh khỉnh chế giễu, lúc ấy cô mới

ngộ ra, đó chẳng qua là trò chơi thắng bại và lòng hư vinh bẩn thỉu của con người

mà thôi.

Bức ảnh kia là tấm duy nhất trong biệt thự cũ, chụp người phụ nữ được gọi là mẹ

ruột của cô, cũng là người vợ duy nhất trong suốt hơn 60 năm cuộc đời của ông

già kia.

Sau đó, cô tát bà ta một cái. Kết quả là bị đánh một trận nhừ tử, rồi bị tống sang

Mỹ.

Nhan Yểu không hiểu nổi vì sao lúc đó mình lại bốc đồng như vậy. Dù gì thì cô

cũng chẳng có cảm tình gì với người phụ nữ gọi là mẹ kia. Nghĩ tới nghĩ lui, chắc

là đơn giản vì quá chướng mắt cái mặt của bà minh tinh thôi.

Cuộc sống ở Mỹ không dễ dàng gì. Cô không biết tiếng Anh, cũng chẳng biết nhìn

mặt mà sống, ở xứ người chịu không ít thiệt thòi.

Sang năm thứ hai, tiền sinh hoạt bị cắt đứt. Nghe nói ả minh tinh kia lúc đó đã có

chút tiếng tăm trong làng giải trí, còn cô thì triệt để bị vứt bỏ.

Thời gian đó đúng là khốn khó, nhưng ít nhất còn dễ thở hơn khi sống ở biệt thự

cũ.

Cô không phải kiểu người thích kể khổ, bao năm nay cũng chưa từng tâm sự

những chuyện này với ai, kể cả người đã chơi thân bao lâu như Triệu Tiểu Du

cũng không ngoại lệ.

Mà cô luôn cho rằng bản thân không phải người tốt lành gì. Đã từng ngụp lặn

trong vũng lầy dơ bẩn, thì làm sao có thể sạch sẽ được?

Có lúc nhìn mấy dòng tin nhắn mà Giang Nghiên gửi đến, cô thật sự cảm thấy

người này cái gì cũng tốt, chỉ là mắt nhìn người thì kém thật.

Sau khi hoàn tất thủ tục chuyển nhượng căn nhà, Nhan Yểu cũng xem như chấm

dứt triệt để quãng đời cũ ấy.

Trước khi lên máy bay, cô hiếm hoi hẹn Triệu Tiểu Du uống rượu, còn đăng một

bài trên Moments, định vị ở sân bay Los Angeles, status chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Về

nước”

Hai phút sau, “thầy Giang” đã bấm like. Một giây sau đó, để lại bình luận: “Đi

đường cẩn thận”

Nhan Yểu nhìn chằm chằm bốn chữ ấy rất lâu. Không hiểu vì sao, hiếm hoi mà

đáp lại bằng một chữ “Ừ” Sau đó mặt lạnh như tiền thu lại điện thoại.

Đó là lần duy nhất trong hơn một tháng qua họ có qua lại.

11 giờ rưỡi tối, quán bar Fox đông nghịt người.

Thời điểm này là lúc sôi động nhất.

Trên sân khấu, DJ nổi tiếng nằm trong top thế giới đang khuấy động âm thanh. Cả

không gian sục sôi, đảo mắt nhìn quanh đều là nam thanh nữ tú ăn mặc sành

điệu.

Fox thực chất là một club, bình thường đã đông, hôm nay còn tổ chức sự kiện

nên người kéo tới lại càng đông hơn.

Khách đến đây đa số là thiếu gia nhà giàu, cũng không thiếu những “bạch phú

mỹ”. Mở một bàn là tốn vài chục triệu, tiêu một đêm mười mấy đến vài chục triệu

là chuyện thường.

Nhan Yểu đến bar nhà mình uống rượu chưa bao giờ ngồi giữa sân. Cô không

thích chỗ đó, vì vừa ồn ào, lại vừa là chỗ đắt nhất. Dù sao tiền cũng rơi vào túi

mình, kiếm được thêm tí nào hay tí đó.

Hôm nay Triệu Tiểu Du ăn mặc đặc biệt gợi cảm, váy ngắn ôm sát, đi dạo một

vòng đã có năm sáu người xin wechat. Tuy đều quét mã thành công, nhưng đến

khi quay về ngồi cạnh Nhan Yểu thì chẳng chấp nhận ai.

Nhan Yểu nhấp rượu, nhàn nhạt liếc cô nàng một cái, rồi cong môi trêu: “Đổi tính

rồi hả?”

Triệu Tiểu Du đặt điện thoại xuống, uể oải đáp: “Chẳng có trai đẹp nào cả. Kết

bạn chỉ tốn bộ nhớ điện thoại”

Nhan Yểu không vạch trần lời nói dối của cô nàng, chỉ hơi nhướn mày, thu lại ánh

mắt rồi nâng ly uống thêm một ngụm.

“Đừng nói tớ, cậu thì sao?” Triệu Tiểu Du nghiêng người, giọng điệu đầy hóng

hớt, “Anh chàng Giang học thần nhà cậu còn đang nhắn tin cho cậu mỗi ngày à?”

Chuyện đó vốn dĩ Nhan Yểu không định kể với ai, nhưng lần trước đi chơi với

Triệu Tiểu Du, chẳng may bị cô nàng thấy được khung chat trên wechat. Bị tra hỏi

tới cùng, cô đành phải thuật lại một cách đơn giản.

Bàn tay cầm ly hơi khựng lại, Nhan Yểu không trả lời, nhưng phản ứng ấy cũng

xem như mặc định rồi.

“Ơ kìa, hơn một tháng rồi chứ mấy? Giang học thần kiên trì dữ vậy? Bảo sao hồi

còn đi học điểm lại cao thế. Ngày xưa nếu tớ có nửa sự kiên trì như ảnh theo đuổi

cậu, chắc giờ tớ học đâu đó ở 985 hay 211 rồi!”

Nhan Yểu liếc xéo cô nàng: “Người ta học giỏi là vì đầu óc thông minh. Còn cậu

có kiên trì cỡ nào cũng vô dụng”

“Ối giồi ôi, giờ bắt đầu khen người ta luôn rồi? Theo tớ á, cậu cứ nhận lời luôn đi.

Bông hoa lạnh lùng trên đỉnh núi người ta tự lết tới trước mặt cậu, còn đợi cậu hái

nữa, cậu còn nhịn được hả?”

Chưa đợi Nhan Yểu đáp lại, cô nàng lại bồi thêm: “Cho người ta một cơ hội công

bằng đi. Với cả quy tắc yêu đương của cậu, ảnh chắc cũng hiểu rõ rồi. Đã biết

trước mà vẫn còn tìm tới cậu, chứng tỏ người ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi”

Nhan Yểu nghe vậy thì khẽ bật cười: “Chuẩn bị gì cơ? Tự ngược à?”

“Không phải tớ nói chứ, cậu cũng tự tin ghê. Lỡ đâu là anh ấy ngược cậu thì

sao?”

Nụ cười trong mắt Nhan Yểu càng đậm, tay lắc nhẹ ly rượu trong tay, tiếng đá va

vào thành ly vang lên lách cách trong nền nhạc sôi động.

“Anh ấy ngược tớ? Cậu đùa à?”

“Ai mà biết được? Nhỡ đâu đang yêu lại phát hiện cậu không giống người mà anh

ấy tưởng tượng. Rồi nhận ra nốt chu sa trong tim mình thực ra chỉ là vết máu

muỗi, thế là rút lui luôn cũng không chừng”

Nghe đến đó, ánh mắt Nhan Yểu hơi tối lại, tay cô cũng dừng lắc ly rượu.

Thật ra lời của Triệu Tiểu Du cũng không hẳn vô lý. Giống như lời hát trong bài

“Hoa hồng đỏ” của Trần Dịch Tấn: “Thứ không có được thì mãi khiến người ta bồn

chồn” nhiều khi thứ khiến người ta canh cánh trong lòng, đến khi thực sự có được

rồi, lại trở nên vô vị.

Vậy Giang Nghiên, liệu có phải kiểu người như thế không?

Tâm trạng bỗng dưng trở nên cáu bẳn. Nhan Yểu uống rượu mà không nói gì

thêm.

Trong đầu cứ chớp qua vô số ký ức lặt vặt, những hình ảnh từng bị chôn vùi lại bị

lôi ra lần nữa.

Năm lớp 11, mỗi lần cô trở lại lớp, bàn học đều sạch sẽ bất thường. Đống sách

vở bừa bộn bị phân loại theo kích thước ngăn nắp như siêu thị. Lúc đó cũng có

người theo đuổi cô, cô còn tưởng là tên ngốc nào đó bày chiêu trò theo đuổi. Vì

thế mỗi lần đi về đều cố tình làm loạn thêm, vậy mà lần nào quay lại cũng sạch

tinh như cũ.

Mà nói đi cũng phải nói lại, sạch sẽ thì cũng có cái lợi, ít nhất lúc ngủ gục trên bàn

cũng đỡ vướng.

Cô còn nhớ có hôm trên bàn tự dưng xuất hiện hai cuốn sổ tay giống như ghi

chép gì đó. Cô tưởng ai đó để nhầm, liền tiện tay vứt lên bục giảng.

Còn mấy chuyện kỳ lạ khác nữa nhưng nhất thời chẳng nhớ ra nổi.

Cho nên những việc ngốc nghếch vụn vặt đó, là anh làm?

Nhan Yểu cảm thấy không phải không có khả năng.

Rượu trong ly bỗng nhiên vô vị. Không hiểu sao Triệu Tiểu Du cũng chán chường

hẳn, hai người liền quyết định về sớm, chưa đến mười hai giờ đêm đã rời bar.

Ra khỏi quán, Nhan Yểu đứng bên ngoài đợi xe Triệu Tiểu Du. Cô uống rượu rồi,

không thể tự lái, đành để cô bạn chưa uống giọt nào đưa về.

Trời đêm vẫn hơi lạnh. Nhan Yểu ăn mặc không nhiều, dù gì cũng là đến bar,

quấn kín quá lại mất hết không khí.

Cơn thèm thuốc âm ỉ trỗi dậy. Cô châm một điếu, lặng lẽ hút, mặc gió đêm kéo

dài làn khói mỏng manh.

Ngay lúc đó, một người đàn ông vừa bước đến cửa bar, bỗng dừng lại cạnh cô.

Trên mặt là nụ cười khách sáo: “Người đẹp đi một mình à? Vào uống với tôi vài ly

chứ? Tôi mời”

Nhan Yểu nhướng mày, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt

cũng khá điển trai. Trong đầu cô bất chợt hiện lên câu nói của Triệu Tiểu Du trong

quán rượu ban nãy.

Khóe môi cô cong lên một nụ cười mị hoặc, động tác thuần thục phả ra một vòng

khói: “Muốn xin WeChat?”

Đối phương ngẩn người hai giây, có vẻ không ngờ cô lại dễ dãi đến vậy.

“Phải đó người đẹp, cho tôi add một cái nha?”

Ý cười trong mắt cô càng rõ, nhưng chẳng có lấy một tia ấm áp. Cô khẽ nói, giọng

lười biếng mà gợi cảm, chỉ thốt hai từ: “Được thôi…”

Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, khóe mắt cô bỗng liếc thấy một điều gì đó.

Nhan Yểu hơi nghiêng đầu, cách đó tầm ba mét, người đàn ông đã biệt tăm hơn

một tháng đang đứng yên lặng nơi đó, không nói gì, mặc chiếc áo khoác cô từng

mua. Ánh mắt anh nhìn cô cũng sâu thăm thẳm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.