Chưa Từng Quên Nhau

Chương 39



Ngày hôm sau, Nhan Yểu nằm trên giường, lờ mờ tỉnh dậy dưới ánh nắng.

Thắt lưng dưới truyền đến từng đợt ê mỏi. Cô chống người ngồi dậy, chăn trên

người tuột xuống, để lộ phần trên trần trụi. Trên làn da trắng như tuyết lấm tấm

những dấu hôn đỏ thẫm, đủ cho thấy đêm qua đã điên cuồng đến mức nào.

Nhan Yểu day trán, mái tóc dài như thác hơi rối xõa xuống lưng. Ký ức dâng lên

như thủy triều, cái lực gần như đâm thẳng vào tận linh hồn, thế công khiến

người ta khó lòng chống đỡ, cùng những lời người đàn ông ghé bên tai nói cứ lởn

vởn mãi trong đầu.

Sắc mặt cô chợt trầm xuống. Đảo mắt nhìn quanh: mọi thứ đã được dọn dẹp sạch

sẽ như mới, cứ như vài tiếng trước trận “loạn chiến” chưa hề xảy ra.

Đống quần áo rơi vãi trên đất được gấp gọn đặt lên chiếc sofa đơn, rác trong

thùng ở góc phòng cũng được mang đi cùng, bên trong còn có mấy chiếc bao đã

dùng, không chỉ hai ba cái.

Đêm qua anh càng “mạnh”, lúc rời đi lại càng chu tất.

Trên người cô sạch sẽ, sảng khoái, ngoài cảm giác khó chịu do vận động kịch liệt

để lại thì chẳng hề bết dính. Hẳn là lúc cô mệt ngủ thiếp đi, anh đã bế cô vào

phòng tắm lau rửa qua.

Dịch vụ hậu mãi này đúng là khỏi chê.

Nhan Yểu nhếch môi, lật chăn xuống giường, mặc quần lót, tùy tay khoác sơ mi

rồi đi về phía phòng tắm.

Trong gương, dưới vạt áo là những vệt hôn rải rác; hai dấu trên cổ càng nổi bần

bật, ngay cả hình xăm dưới xương quai xanh cũng bị “giày vò” đến méo dạng,

như đang trả đũa những gì cô từng làm.

Một tiếng cười khẩy vang lên trong phòng tắm tĩnh lặng. Nhan Yểu lạnh mặt nhìn

những dấu vết trên cổ, hàng loạt cảnh cuồng nhiệt lại hiện về, khiến cô bực bội

khó tả.

Quả là có bản lĩnh.

Không hổ là “học trò giỏi” do cô đích thân dạy, ra tay cũng đủ tàn.

Nghĩ lại, mấy cái “dịu dàng” trên giường trước đây của Giang Nghiên e rằng đều

là giả, từ trong cốt tủy, con người này chẳng dính dáng gì đến hai chữ “dịu dàng”.

Rửa mặt qua loa xong bước ra, cô cài cúc áo sơ mi, nhưng cổ áo để mở vẫn thấp

thoáng những đường nét lẳng lơ.

Cô đi đến bên sofa đơn, hất hết đống quần áo ai kia mới gấp xuống đất cho trống

chỗ, ngồi phịch xuống, chân dài vắt chéo, dáng dấp toát ra một vẻ phong tình khó

tả.

Vạt áo chỉ vừa đủ che phần không nên lộ, nếu nhìn kỹ còn thấy nơi sâu kín kia

cũng in dấu vết người đàn ông để lại.

Cô cầm hộp thuốc và bật lửa trên bàn trà, nhanh tay châm một điếu, kẹp giữa

ngón tay, nhả khói chậm rãi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mang một ý vị khó

đoán.

Cô không nghĩ Giang Nghiên sẽ chủ động nhắc chuyện chia tay. Rõ là mới trước

đó cô vẫn còn lưỡng lự liệu hai người có nên đi tiếp, vậy mà không ngờ lại là

Giang Nghiên ra quyết định trước.

Hôm nay là ngày 28, hạn cuối cô tự đặt ra vốn là ngày này, mà anh đã cho cô đáp

án từ hôm qua.

Nhan Yểu rít thuốc từng hơi, hừng hực hai phần bứt rứt.

Chia tay đối với cô như cơm bữa, chỉ là xưa nay đa phần cô là người nói trước, bị

đè trên giường rồi nói chia tay kiểu này thì đúng là lần đầu.

Cô không phải kiểu người thua không nổi. Bị đá thì đã sao? Lẽ ra cô chẳng thèm

care chuyện ấy. Trước đây cũng đâu thiếu người chịu không nổi sự lạnh lùng của

cô rồi chủ động đòi chia tay, đôi bên thanh thản, ai nấy vui, trong lòng cô chưa

từng gợn sóng.

Thế mà không hiểu sao, lúc này nỗi bực trong lòng lại như miếng cao dán phiền

chết đi được, gỡ mãi chẳng ra.

Vì sao đột nhiên nói chia tay?

Vì cô giả vờ không quen anh trong sảnh khách sạn? Hay vì cô đi cùng Tần Chiêu

nên anh ghen? Hoặc là anh thấy mình không “chơi” nổi nữa, trông thấy cô gái tên

Nhân Nhân kia bèn nghĩ cưới vợ cũng đâu tệ?

Khói thuốc loang dần trong phòng, ngoài cửa sổ nắng đẹp vô cùng, vậy mà thời

tiết đẹp đẽ thế lại khó hiểu khiến cô càng khó chịu.

Như thể đang tuyên cáo cuộc đời thoáng đãng của ai đó sau khi chia tay.

Toàn thân rã rời căng cứng. Dù mặt không lộ gì, Nhan Yểu thừa hiểu: suýt nữa cô

đã bị cái đồ Giang Nghiên kia “làm” đến rã rời.

Giọng anh khi nói “nháy chia tay” ngông cuồng quá mức, cái kiểu ngạo mạn và

lạnh lùng cô chưa từng thấy.

“Đm”

Đột nhiên, mày cô chau chặt, đôi môi mỏng phun ra một câu chửi thô tục.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đặt trên bàn trà rung lên. Nhan Yểu liếc một cái, rút

điếu thuốc khỏi môi, nhấc máy bấm nghe.

“A lô?”

“Chiều nay kỷ niệm thành lập trường đấy, chẳng phải cậu nói sẽ đi sao? Sắp trưa

đến nơi rồi mà sao vẫn chưa thấy động tĩnh?” Giọng Triệu Tiểu Du vang lên ở đầu

dây bên kia.

Nghe thế, hàng mày Nhan Yểu nhíu sâu hơn: “Không đi, đi cái rắm”

“Ai chọc cậu đấy? Sao gắt thế?” Triệu Tiểu Du theo phản xạ đưa máy ra xa, sợ

oán khí của Nhan Yểu lan sang mình. “Chiều nay Giang Nghiên còn lên sân khấu

phát biểu với tư cách cựu sinh viên tiêu biểu nữa kìa, cậu không định tới xem à?”

“Liên quan gì đến tớ?” Giọng cô lạnh ngắt, ẩn trong từng chữ là cơn gắt gỏng

hiếm thấy ở Nhan Yểu.

Đầu dây bên kia, Triệu Tiểu Du khựng lại. So với nghi hoặc, cô nàng còn thấy

ngạc nhiên hơn.

Không đến mức ấy chứ. Giang Nghiên rõ là yêu Nhan Yểu chết đi được, sao lại

chọc cô giận đến thế?

“Cãi nhau rồi à?”

Nhan Yểu kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, đưa lên môi rít một hơi, phun mạnh

một làn khói rồi mới chậm rãi mở lời: “Chia tay rồi”

Thời gian như đứng khựng. Cỡ hai giây sau, giọng Triệu Tiểu Du đột nhiên vút

cao bên tai, còn vương chút phấn khích: “Vãi chưởng? Thật á? Đừng nói là anh

ấy nói trước nhé?”

Quen biết Nhan Yểu nhiều năm, cô nàng thừa hiểu, nếu là Nhan Yểu chủ động đòi

chia tay, thái độ của cô tuyệt đối không như nuốt cả thùng thuốc súng giống

bây giờ.

Bàn tay kẹp thuốc của Nhan Yểu khựng lại khẽ khàng, vẻ lạnh lùng trên mặt

càng dày. Sự im lặng đã cho câu trả lời chắc nịch.

“Phì… hahahahahaha…”

Tiếng cười ở đầu dây kia vang vọng khắp căn phòng yên ắng, như đang hô “trời

cao có mắt”.

Răng hàm sau như ngứa ngáy, mặt Nhan Yểu đã đen như đáy nồi.

“Anh ấy nói kiểu gì? Có phải cậu lại làm gì bắt nạt người ta không? Không thì ai

tự dưng đòi chia tay chứ” Cỡ một phút sau, cười đã đủ, Triệu Tiểu Du lại hỏi,

“Nhìn cậu cáu đến thế, chẳng lẽ cậu thật sự để tâm đến anh ấy rồi?”

Điếu thuốc vừa cháy hết. Bàn tay Nhan Yểu khựng trong không trung, lát sau

cô mới dí tàn thuốc vào gạt tàn.

Im lặng dần bao trùm hai người. Cơn giận trong lòng Nhan Yểu cũng lặng lẽ tan

đi, chỉ còn lại đôi phần hoang mang và một nét trống rỗng.

“Tớ không giận, chỉ là hơi bất ngờ”

Rất lâu sau, Nhan Yểu cất tiếng.

Nghe vậy, Triệu Tiểu Du thu lại nụ cười.

Cô nàng không phải mừng trên nỗi buồn người khác, chỉ là cảm thấy, có lẽ thật sự

đã có một người có thể bước vào trái tim băng giá, lặng im của Nhan Yểu rồi.

“Nhan Yểu, mười năm tình cảm đâu phải nói bỏ là bỏ. Giang Nghiên là thích cậu”

Nghĩ rồi lại thấy chưa chuẩn, cô nàng sửa: “Không, là yêu cậu”

“Nếu cậu còn luyến tiếc anh ấy, thì chủ động tìm anh ấy hòa lại đi, không mất mặt

đâu”

Ánh mắt Nhan Yểu khẽ dao động, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây bị gió đẩy đến che khuất mặt trời đang cháy gắt, trời không còn trong sáng

như trước.

Một lúc lâu, cô hé môi đáp, mà nghe như lẩm bẩm với chính mình: “Cứ vậy đi,

cũng đến lúc kết thúc rồi”

Nói thì nói vậy, nhưng khi Nhan Yểu xuất hiện trước cổng Nhất Trung, cô lại

không tài nào hiểu nổi vì sao mình như bị ma xui quỷ khiến mà tới đây.

Chiếc mô-tô phân khối lớn đỗ ngoài cổng trường, Nhan Yểu tựa vào yên xe, nhìn

ngôi trường vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm trước mắt, miệng rít thuốc hết hơi

này đến hơi khác.

Có lẽ vì lễ kỷ niệm thành lập trường, đúng ra giờ lên lớp mà trong khuôn viên vẫn

thỉnh thoảng có vài học sinh đi qua, trông thấy Nhan Yểu đứng ở cổng, ai nấy đều

hớn hở, không kìm được thì thầm với bạn bên cạnh.

Bọn trẻ bây giờ tuy sớm già dặn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa lăn lộn xã hội, tầm mắt

cũng chẳng nhiều, nay bỗng chốc nhìn thấy một người phụ nữ như Nhan Yểu, dĩ

nhiên phải thấy lạ lẫm.

Bác bảo vệ ngồi trong phòng an ninh đã nhìn cô suốt một lúc, cứ ngờ ngợ cô đến

để kiếm chuyện. Dù cô gái nhỏ xinh thật đấy, nhưng chiếc xe phân khối lớn phía

sau và điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, kiểu gì cũng khó mà gắn với bốn chữ

“công dân gương mẫu”.

Cô gái đã đứng ở cổng đủ mười phút. Bác bảo vệ cứ tưởng cô nấn ná một lúc rồi

sẽ đi, nào ngờ cô cứ sừng sững ở đó chẳng động đậy, như thể muốn đứng đến

tận cùng trời đất.

“Cô ơi, đây là cổng trường. Nếu không có việc gì, làm ơn rời đi sớm một chút

được không?”

Một giọng không lấy gì làm hòa nhã bất chợt vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của

Nhan Yểu trở về. Đối diện đại mỹ nhân như thế mà bác bảo vệ vẫn không lay

chuyển, mặt lạnh tanh, như muốn dán chữ “chán ghét” ngay lên trán.

Ông chỉ vào trong trường rồi lại chỉ điếu thuốc trên tay cô, đường hoàng giáo

huấn: “Đây là trường cấp ba, đa phần là trẻ vị thành niên. Cô cứ phì phèo hết điếu

này đến điếu khác, bị học sinh trông thấy là không hay đâu, hiểu chứ?”

“Xin lỗi” Nhan Yểu búng tắt thuốc dứt khoát, động tác gọn gàng khiến sắc mặt

bác bảo vệ cũng dịu đi phần nào.

“Tôi đến dự lễ kỷ niệm trường”

Trong mắt bác bảo vệ thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, cái nhìn hướng về Nhan Yểu

đầy nghi hoặc.

Nhất Trung là trường trọng điểm có tiếng ở thành phố H, học sinh ra trường phần

nhiều sau này đều là tinh anh xã hội. Tất nhiên cũng không thiếu người không

thích học, ví như Nhan Yểu thuở ấy, mà đã không thích học thì thường cũng

chẳng ưa trường lớp, bởi vậy hiếm khi quay lại dự kỷ niệm kiểu này.

“Có thư mời không? Bản điện tử cũng được”

Chuyện kỷ niệm, nhà trường đương nhiên không gửi thư mời cho tất cả cựu sinh

viên, kiểu cựu sinh viên suốt ngày gây chuyện như Nhan Yểu thì khỏi nói. Còn

dạng như Giang Nghiên với Tưởng Vũ mới là đối tượng Nhất Trung hoan nghênh

nhất.

Nhan Yểu móc ra thư mời mà Triệu Tiểu Du “mượn” từ chỗ Tưởng Vũ trước đó,

giơ cho bác bảo vệ xem.

Buổi trưa còn từ chối lời rủ cùng đến trường của Triệu Tiểu Du, không ngờ lúc này

lại đi mượn thư mời của bạn trai cô nàng, một mình mò đến đây.

“Được rồi, đem xe đi gửi cho ngay ngắn rồi vào” Bác vừa nói vừa chỉ vào dãy xe

điện muôn màu sặc sỡ không xa.

Nhan Yểu: ……

Tác phong của trường trọng điểm lúc nào cũng mộc mạc đến không thể mộc mạc

hơn, những dãy xe điện kia đúng là “chạm đất” theo nghĩa đen.

Ngay ở cổng, Nhan Yểu đã thấy màn hình lớn trước tòa giảng đường, trên ấy viết:

“Nhiệt liệt chào mừng cựu sinh viên ưu tú, Giáo sư khoa Toán trường đại học Q,

Giang Nghiên về thăm trường!”

Mười năm trước trường còn chưa có màn hình lớn, nhưng cái tên “Giang Nghiên”

đã được in trên băng-rôn treo ngay cổng. Với nhà trường, anh luôn là niềm kiêu

hãnh có thể mang ra khoe.

Hơn nửa tháng trước, Giang Nghiên đã được mời về diễn thuyết, thời gian là hai

giờ chiều nay, địa điểm tại đại giảng đường của trường. Những chi tiết lắt nhắt

này Triệu Tiểu Du đã dò hỏi giúp cô từ sớm.

Giờ đã hai giờ mười lăm. Lần theo ký ức lờ mờ, Nhan Yểu tới trước đại giảng

đường, đẩy cánh cửa nặng nề, vừa ngẩng đầu đã thấy Giang Nghiên đứng chính

giữa sân khấu.

Người đàn ông đêm qua còn cuồng nhiệt là thế, lúc này đứng dưới ánh đèn rọi lại

trở về dáng vẻ lạnh nhạt kiêu quý thường ngày.

Bộ vest trên người anh càng thêm vài phần cấm dục, giọng trầm ổn qua micro

vang khắp hội trường. Phong thái bất phàm là sự ung dung từ trong xương, còn

những vinh quang phía sau lưng khiến tất cả có mặt đều sinh lòng kính phục.

Nhan Yểu lặng lẽ đứng trong góc, bóng tối che giấu hơi thở của cô, cũng cho

phép cô đường đường chính chính quan sát người bạn trai cũ này.

Phải nói, Giang Nghiên rất xuất sắc.

Bất kể là tài năng, diện mạo hay khí chất, đều khó mà bắt bẻ. Trước đêm qua,

thỉnh thoảng Nhan Yểu còn thấy khuyết điểm duy nhất của Giang Nghiên là quá

dè dặt, nhưng nghĩ lại, e là anh chỉ chưa từng phô bày mặt “hoang dã” trước mặt

cô mà thôi… Cái lưng vẫn còn ê đây là minh chứng hùng hồn.

Con người Giang Nghiên như con sói đội lốt cừu, đến cả người tự nhận mắt nhìn

không tệ như cô cũng bị lừa.

Từ không xa, đôi lúc vọng đến tiếng xì xào của học sinh: có giọng nam ngưỡng

mộ, ganh tị, cũng có giọng nữ thẹn thùng, phấn khích.

Khóe môi Nhan Yểu khẽ nhướng, ánh nhìn dành cho người trên sân khấu trở nên

sâu xa.

Đúng là kiểu như Giang Nghiên rất biết “câu người”, thậm chí có chút hương vị

nam chính ngôn tình Hàn Quốc.

Cô xem như thể nghiệm sâu sắc rồi, cả lớp vỏ bên ngoài lẫn thứ ẩn sâu trong cốt

tủy, cô đều đã nếm trải trọn vẹn.

Bài diễn thuyết đi đến phần kết. Nói xong mấy lời khích lệ, người đàn ông trên

sân khấu lại tiếp: “Cuối cùng, tôi mong các em hãy dũng cảm tiến về phía trước

khi vẫn còn ở tuổi được phép mắc sai lầm, đừng để lại bất kỳ hối tiếc nào”

Tiếng vỗ tay như sấm rền bật lên ngay khi lời vừa dứt, dội khắp hội trường rộng

lớn. Nhan Yểu nhìn Giang Nghiên ở xa, thầm lặp đi lặp lại hai chữ “hối tiếc” nơi

đầu lưỡi.

Nỗi tiếc nuối thời phổ thông của anh là gì?

Nhan Yểu biết, nhất định có liên quan đến cô.

Quả đúng như vậy. Đến phần đặt câu hỏi, có một học sinh hào hứng hỏi: “Vậy hồi

cấp ba, thầy Giang có để lại điều gì tiếc nuối không ạ?”

“Có” Người đàn ông trên sân khấu đáp không chút do dự.

“Có thể nói cho bọn em nghe được không ạ?”

Giang Nghiên dừng một nhịp, rồi thản nhiên cất tiếng: “Lúc ấy điều tiếc nuối lớn

nhất của thầy là đã không tỏ tình với một cô gái”

“Wow!”

Tiếng ồ bùng nổ khắp hội trường, không khí bỗng náo nhiệt hẳn.

Nhan Yểu hơi nhướng mày. Rõ ràng là câu trả lời đã nằm trong dự liệu, nhưng có

lẽ bị bọn nhóc tràn trề sức sống kia lây nhiễm, nên trong mắt cô thoáng nhiều

thêm chút ý cười.

“Nhưng thầy không cổ vũ yêu sớm đâu, trừ khi các em làm được như thầy: mỗi kỳ

thi đều giữ vững hạng nhất, đồng thời ôm trọn giải Nhất quốc gia ba môn Toán,

Hóa, Sinh”

Bên dưới lại vang lên một tràng cười rộ.

Ý cười trong mắt Nhan Yểu càng đậm, trước đây cô thật chưa phát hiện người

đàn ông này nhìn “đáng ăn đòn” đến thế.

Sau đó, lại có mấy học sinh hỏi về chuyện học tập và quy hoạch tương lai, người

đàn ông trên sân khấu đều rất nghiêm túc trả lời từng câu một.

Sắp hết phần giao lưu, một nữ sinh giành được quyền đặt câu hỏi, háo hức nhận

micro, đưa ra một câu khiến cả hội trường, đặc biệt là các bạn nữ đều phấn khích:

“Giáo sư Giang! Em muốn hỏi, thầy đẹp trai như vậy, bây giờ có bạn gái chưa?”

Bầu không khí lập tức bùng nổ, tiếng hét và tiếng hò reo của bọn trẻ dội từng đợt

bên tai Nhan Yểu.

Giữa ồn ào, Nhan Yểu lại thấy người đàn ông trên sân khấu bỗng đưa mắt nhìn

về phía mình, cách nhau mấy chục mét, ánh nhìn của hai người bất ngờ va vào

nhau.

Khoảnh khắc sau, anh cầm micro, dõi theo cô, điềm tĩnh đáp: “Không, tôi độc

thân”

Trong tràng hoan hô còn náo nhiệt hơn, ánh mắt của Nhan Yểu dần lạnh đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.