Chưa Từng Quên Nhau

Chương 41



“Ồ?”

Giọng hơi nhướng lên, vẻ ngạc nhiên thoáng lướt qua trong mắt, rồi lại hóa thành

một tia hứng thú. Trẻ con bây giờ, miệng lưỡi dẻo quẹo thật, mấy câu tình thoại

nói ra nghe cũng đáng yêu phết.

“Không hổ là học trò thầy giáo Giang dạy ra”

Trong lời người phụ nữ đầy ý trêu ghẹo, nếp nhăn giữa mày Giang Nghiên càng

hằn sâu, nhưng chốc sau lại trở về như thường, anh lạnh nhạt lia mắt qua cậu trai

vừa “nói năng ngông cuồng”: “Xin lỗi, tôi là giảng viên Đại học Q, chỉ dạy sinh viên

Đại học Q”

“Còn ba em đây, giờ này không ở trong lớp học mà chạy ra cổng trường tán tỉnh

con gái, nói thẳng ra thì e là chẳng có duyên với Đại học Q đâu”

Giọng Giang Nghiên không cao không thấp, nhưng lời lẽ sắc như dao, khiến ba

cậu học sinh trước mặt đỏ bừng cả mặt.

Không khí bắt đầu ngượng ngập, đúng lúc ấy, chú bảo vệ đang lim dim trong

phòng bảo vệ dường như cũng để ý thấy tình hình bên này, quát vọng ra với ba

cậu: “Này! Ba đứa làm gì đấy?! Không mau về lớp à?!”

Suy cho cùng vẫn là mấy cậu mười bảy mười tám, bị bảo vệ quát hai câu là chạy

biến như thỏ, sợ bị gọi lại hỏi lớp với tên.

Nhìn ba cái bóng lủi thủi ấy, khóe môi Giang Nghiên khẽ giật, cười nhạt một tiếng,

rồi nhấc chân đi ra khỏi cổng trường.

“Giang Nghiên”

Nhan Yểu phía sau bỗng gọi người đàn ông đang định rời đi, rồi móc từ túi ra một

tờ bản kiểm điểm, ngay khoảnh khắc anh quay đầu, cô đã mở toang, dí thẳng vào

trước mắt anh.

“Cái này anh viết à?”

Đồng tử Giang Nghiên co lại, chữ viết và giọng điệu quen thuộc đến không thể

quen hơn khiến sắc mặt anh trầm hẳn. Vừa giơ tay muốn giật lại thì Nhan Yểu đã

né, tiếp theo cô thong thả nhét bản kiểm điểm về túi.

“Đưa tôi” Anh nói.

Bàn tay trong túi khựng lại khẽ, Nhan Yểu nhìn vẻ nghiêm nghị trên mặt anh, cơn

bực bội lúc rời khỏi lễ đường bỗng bùng lên trở lại.

Cô rất hiếm khi thấy vẻ mặt này của anh, ít nhất là khi đối với cô thì chưa từng có.

Có lẽ vì đã quen với sự ôn hòa của anh, thành ra giờ nhìn Giang Nghiên trước

mắt, phản ứng đầu tiên của Nhan Yểu là không quen nổi, cái vị chua chua âm ấm

dâng lên trong lòng cũng khiến cô hết sức khó chịu.

“Đưa tôi” Anh lặp lại lần nữa.

“Nếu em bảo không đưa thì anh làm gì được em?” Nhan Yểu nói, nếp nhăn giữa

mày bỗng tan, cô khoanh tay trước ngực, nhìn anh với ánh mắt lẫn đôi phần bỡn

cợt.

“Là tôi viết”

“Nhưng trên đó là tên của em”

Vừa dứt lời, im lặng đã phủ kín cả hai.

Nhan Yểu nhìn thẳng mắt anh, trong đôi mắt ấy vẫn có bóng hình cô, chưa từng

phai đi nửa phần.

Ngày trước, Giang Nghiên luôn không né tránh chuyện anh yêu cô. Nếu là hồi còn

yêu nhau, với tính cách của anh, có lẽ giờ đã bước tới nắm tay cô, chậm rãi kể lại

những kỷ niệm ngày xưa.

Nhưng bây giờ, anh sẽ không.

Cũng phải, hai người đã chia tay, anh đâu cần làm những chuyện đó nữa.

Hồi lâu sau, Nhan Yểu thu mắt lại, bước đi, lúc lướt qua vai anh, cô vỗ bản kiểm

điểm vào vai anh: “Trong căn hộ còn đồ của anh, rảnh thì tới lấy”

Đúng lúc Nhan Yểu sắp rút tay về, người đàn ông đứng im nãy giờ bỗng động,

anh giơ tay níu cổ tay cô. Lòng bàn tay ấm áp áp lên làn da hơi lạnh, ở nơi Nhan

Yểu không thấy, ánh mắt người đàn ông đã nhuốm hai phần nóng rực.

“Vứt đi đi, cả bản kiểm điểm này nữa”

Mắt Nhan Yểu trầm xuống, ngay sau đó cô giật phắt tay lại, kéo theo tờ kiểm điểm

rơi loạt xoạt xuống đất.

“Muốn vứt thì tự vứt”

Bàn tay anh chợt trống trơn, xúc cảm mảnh mai biến mất ngay tức khắc.

Chẳng bao lâu, sau lưng vang lên tiếng gầm của xe mô tô. Giang Nghiên quay

người, vừa khéo bắt trọn bóng lưng của cô khi rời đi.

Môi mím chặt, lát sau anh cúi người nhặt tờ kiểm điểm, phủi nhẹ lớp bụi, rồi ung

dung gấp lại, nhét vào túi mình.

Người đàn ông đứng tại chỗ, mí mắt cụp xuống, đồng thời cố cất đi một nụ cười

khổ.

Bản kiểm điểm thấp kém thế này, sao có thể để cô mang ra được chứ…

Cách lễ kỷ niệm trường đúng tròn một tuần, mà suốt một tuần này, Nhan Yểu và

Giang Nghiên cứ như thật sự cắt đứt liên lạc.

Rõ ràng cả hai vẫn còn nằm trong danh sách WeChat của nhau, thế nhưng khung

chat dừng ở bảy ngày trước, dừng lại ở một buổi chiều như mọi ngày.

Không rõ do anh quá bận hay thế nào, chuyện đồ đạc trong căn hộ, Giang Nghiên

không liên hệ với cô, có lẽ anh quên, hoặc là thật muốn dứt sạch, đến chút vương

vấn này cũng cắt phăng.

Thực tế thì trong căn hộ của Giang Nghiên vẫn còn kha khá đồ của chính cô, kể

cả mấy món riêng tư như áo ngực, quần lót. Nhưng cô không nói, bên kia cũng

không nhắc, hai phía giữ một thế cân bằng kỳ dị, chẳng ai chủ động mở miệng

phá vỡ.

Cuộc chia tay này thật kỳ quặc, kéo theo cả một tuần sau chia tay cũng khiến

Nhan Yểu thấy… kỳ quặc nốt.

Lý trí bảo cô rằng cô với Giang Nghiên đã hết rồi, nhưng sâu trong đầu lại như bị

kéo bởi một sợi dây vô hình, buộc cô với anh vào nhau, mơ hồ cảm thấy chuyện

của họ vẫn còn tiếp.

Nhan Yểu không phải kiểu người bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Những ngày sau đó cô

vẫn làm việc như thường, cuộc sống dường như chẳng khác mấy, trừ cái cảm

giác không quen khi thiếu mất một người. Với cô thì cũng không hẳn là vấn đề to

tát.

Song, nhân viên trong studio thì lại là người đầu tiên nhận ra sự bất thường, nhất

là A Mỹ, người gần cô nhất, cảm thụ sâu sắc:

“Dạo này sếp bị sao thế? Làm tim nhỏ này ngày nào cũng thót lên tới cổ”

“Ai mà biết. Chẳng lẽ đến tháng nên mới xấu tính? Đếm đếm cũng phải một tuần

rồi đó nha”

“Tào lao, trước sếp không đến tháng chắc? Có thấy áp suất thấp như bây giờ

đâu…”

Trong studio, mấy nhân viên tụm đầu thì thào, A Mỹ đứng một bên thở dài thườn

thượt, vẻ buồn phiền như có nỗi khổ khó nói.

Về nguyên do vì sao dạo này sếp nhà mình khó ở, A Mỹ nghĩ mình chắc đoán ra

được phần nào, chỉ là lý do này quá khác với phong cách trước giờ của sếp, nên

cô ấy chẳng dám kết luận bừa, càng không dám nhiều mồm sau lưng.

Vị giáo sư Giang kia, nhìn thì hợp sếp lắm mà, sao lại chia tay rồi?

Những lời bàn tán bên dưới, Nhan Yểu không hề hay biết, cô cũng không ngờ

rằng thứ mà mình tưởng kiểm soát tốt đã sớm tuôn trào ra ngoài không sót chút

nào.

Trong văn phòng, Nhan Yểu ngồi trên ghế, tay cầm bút vẽ ngoằn ngoèo trên giấy,

phác thảo nội dung chụp những ngày tới.

Trang giấy trống chi chít đường nét tạp nham, chẳng theo quy tắc gì, chỉ toát lên

một chữ “loạn”.

Làm nhiếp ảnh, ít nhiều cũng dính dáng tới thiết kế, bố cục, phong cách, chủ đề

lẫn định vị của ảnh đều là điểm phải cân nhắc kỹ. Trên nền tảng kiến thức cơ bản,

phần còn lại phần nhiều dựa vào cảm hứng.

Cây bút mảnh lăn tròn trơn tru trong kẽ tay, thỉnh thoảng còn xoay vài cú “làm

màu”. Đó là “kỹ năng” cô tích được sau bao năm không chịu học hành, mải làm trò

trong giờ.

Chừng mười lăm phút sau, Nhan Yểu đặt bút xuống, không định phí thêm thời

gian.

Cô cầm điện thoại, lướt bừa mấy ứng dụng mạng xã hội, mở Weibo rồi theo thói

quen bấm vào bảng hot search. Mắt liếc qua các đề tài trên đó, tới khi chạm phải

“Giáo sư ĐH Q livestream” thì hơi khựng lại.

Ngón tay cái dừng trên màn hình khá lâu, nửa ngày sau vẫn mở hot search ấy.

Ngay sau đó, link livestream do Weibo chính thức của Đại học Q đăng tải bật lên.

Nhan Yểu bấm vào, vừa thấy gương mặt quen thuộc đến chẳng thể quen hơn,

ánh mắt cô khựng lại.

Khung hình chiếm trọn bởi PPT đặc nghẹt công thức và ký hiệu toán học, nhưng

ở góc dưới bên phải lại có khung nhỏ hiển thị mặt người phát sóng.

Trước ống kính, người đàn ông mặc sơ mi casual như mọi khi, cúc áo cài tận

đỉnh, toát lên vẻ lạnh nhạt nghiêm cẩn. Sống mũi anh gác một cặp kính gọng vàng

mảnh, tăng thêm vài phần thư sinh nho nhã. Có lẽ đây là lần đầu anh livestream

nên góc máy hơi lạ đời, nhưng cũng chẳng làm vơi đi nửa phần anh tuấn, giọng

trong mát vương chút từ tính, đến khi không biểu cảm cũng đủ níu mắt người ta.

Quả đúng như dự đoán, mục bình luận đã nổ tung.

【What the—?! Nhan sắc thầy giáo ở đại học Q? Giờ về ôn lại cấp 3 còn kịp

không trời?】

【Mamma mia! Góc chết cộng thêm không filter không làm đẹp mà còn đẹp trai

thế này, chẳng phải đè bẹp một mớ người trong showbiz à?】

【Hu hu hu, tuy tui chả hiểu ổng đang giảng cái quỷ gì, nhưng không cưỡng lại

được sức hút trai đẹp á!】

【Lần đầu biết thì ra toán học lại quyến rũ đến vậy ^ V^】

……

Nhan Yểu khẽ nhíu mày, nhìn đám netizen đang phát cuồng dưới phần bình luận,

nếp nhăn giữa mày càng hằn sâu. Sao cô không biết, giáo sư đại học Q giờ còn

kiêm nghề streamer nữa hả? Xôn xao dữ ta.

Khóe môi cô hơi nhếch, mà đáy mắt thì lạnh tanh. Trong khung hình, người đàn

ông vẫn chăm chú giảng nội dung trên PPT, mặt mũi không gợn sóng. Mà chính vì

anh càng điềm nhiên, lại càng chạm đúng cái “khẩu vị” lệch lạc của vài người, lời

lẽ dưới kia mỗi lúc một lả lơi.

Thực ra Nhan Yểu rất rõ, đa phần cư dân mạng chỉ khua mồm cho vui, dưới video

trai đẹp gọi “chồng ơi” nhan nhản, bình luận đẻ con đầy trời, thuộc họ… cua thì

càng nhiều, chân chẳng bao giờ khép nổi.

Cô biết hết chỉ là đùa thôi. Nhưng không hiểu sao, cứ nhìn thấy mấy câu kiểu đó,

trong lòng cô lại bực bội khó tả.

Cô với tay lấy hộp thuốc trên bàn, nhanh gọn ngậm một điếu châm lửa, rồi ngả

người ra ghế, một tay kẹp thuốc, một tay ôm điện thoại, im lặng không nói. Khói

trắng dần loang trong căn phòng vắng, cô chầm chậm phả vòng khói, mắt dán

chặt vào màn hình.

Trong livestream, anh nghiêm chỉnh đến vậy, từng câu từng chữ toàn mùi học

thuật, mà chỉ có Nhan Yểu biết, đêm đó trên giường anh chẳng “nghiêm chỉnh”

như bây giờ đâu.

Bình luận có người bảo muốn xé phăng áo sơ mi của Giang Nghiên.

Ánh mắt Nhan Yểu chợt sâu thêm, một lúc sau, khóe môi lại nhếch lên.

Ừ thì cô xé rồi, cũng ngắm “phong cảnh” dưới lớp sơ mi đó rồi, còn biết ngay nơi

ngực anh có một vệt mực xăm là tên của cô.

Cô rút điếu thuốc khỏi môi, thao tác lẹ như chớp: tải app livestream, nạp liền

một ít tiền. Khoảnh khắc kế tiếp, hiệu ứng tặng quà phủ kín khung chat, màn hình

chớp loạn đủ kiểu animation.

Quà tuôn liền mạch suốt năm phút, đến khi mấy câu tục tĩu bị dội sạch mới thôi.

【Ô hô, đại gia ở đâu rơi xuống à? Quẹt bao lâu rồi?】

【Đây đâu phải fandom idol, quẹt quà lắm làm gì?】

[Ô kìa, có rich sis ngắm trúng giáo sư Giang sao?】

【Vẫn đang quẹt kìa! Định quẹt tới khi nào? Lên mấy vạn rồi đấy nhỉ?】

【Hahahahaha cứu, bà chủ đất nào lạc chỗ à!】

Đúng lúc ấy, anh trong góc phải màn hình rốt cuộc cũng khẽ nhíu mày, ngưng

giảng PPT, giọng lạnh hẳn: “Bạn người dùng 82807, xin đừng tặng quà nữa. Ở

đây không cần ai tặng quà cả”

Nhưng ngay sau đó như cố tình cà khịa, màn hình bùng một cú “Lễ hội” lòe loẹt

chói lóa, nổ tung hiệu ứng khắp nơi.

Chưa kịp dứt, lại “Du thuyền siêu cấp”; rồi “Lâu đài mộng mơ”, cái này nối cái kia,

ánh sáng không có phút nào chịu nghỉ.

Anh nhìn mà mím chặt môi. Khi bình luận sững người ra xem trò vui, giọng Giang

Nghiên lại vang lên: “Hiệu ứng đang che PPT của tôi. Nếu bạn còn tiếp tục, tôi sẽ

chặn và mời bạn ra khỏi phòng”

Nghe đến đây, tay kẹp thuốc của Nhan Yểu khựng một nhịp, nụ cười vẫn còn,

mà mắt đã lạnh băng. Ghê ha, giờ cáu kỉnh dữ. Còn muốn đá cô khỏi phòng nữa

cơ?

“Tôi mong bạn hiểu đây là nơi các bạn học sinh học bài, không cần mấy trò màu

mè này”

“Hơ”

Một tiếng cười nhạt vang lên giữa văn phòng yên ắng, vương chút mỉa mai. Học

hả? Trong phòng này có mấy người đang học vậy? Hiệu ứng quà của cô thì thấy,

còn đống bình luận kia lại giả câm?

Được gọi “chồng ơi” thì vui quá hả, hay được đẻ con cho thì vui?

“Người dùng 82807, nghe rõ chưa?” Giọng anh khá nghiêm. Đúng lúc ai nấy

tưởng siêu đại gia kia sẽ tự ái out phòng, hoặc ném thêm một quả “Lễ hội” để

chọc tức, thì hiệu ứng trên màn hình cuối cùng cũng dừng lại.

Chốc sau, trong khung chat đang rôm rả, user 82807 bật một bong bóng sáng

muốn lóa mắt, lạnh lùng đáp đúng một chữ: Ừ.

“Tốt. Sau giờ học kết bạn với tôi, tôi hoàn tiền lại cho bạn”

“Giờ tiếp tục lên lớp”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.