Buổi tụ họp bạn học rốt cuộc kéo dài đến tận chín rưỡi tối mới chịu kết thúc.
Khi Tưởng Vũ vừa dìu cái thân xác mất sạch lý trí của Giang Nghiên ra khỏi
phòng bao, miệng đã bắt đầu chửi ông chửi bà, chỉ mong có thể xuyên về hai
ngày trước mà tát cho cái bản mặt nhiều chuyện của mình vài cái.
Phải biết rằng, bình thường Giang Nghiên là kiểu đàn ông nói không với rượu bia.
Những tật xấu mà đàn ông thường có, anh chẳng vướng một cái nào.
Vậy mà hôm nay thì sao, lại tự chuốc đến mức say như chết!
Trước khi Nhan Yểu gửi rượu đến, cả bàn đã cụng ly không dưới mười vòng. Đồ
ăn thì ê hề, thịt ngon rượu mạnh đủ cả, đến mức cái dạ dày cũng chẳng còn chỗ
trống để chứa thêm mấy chai quý giá này.
Ấy thế mà bốn chai rượu thượng hạng, một mình Giang Nghiên uống hết hai.
Thật lòng mà nói, Tưởng Vũ chưa từng thấy Giang Nghiên uống kiểu đó bao giờ.
Giống như lên cơn điên, cứ thế dốc thẳng vào bụng, như thể muốn trút hết bao
nhiêu oán niệm và bức bối suốt những năm qua chỉ trong một đêm.
Đám bạn cũ ngồi cùng thấy Giang Nghiên như vậy cũng lấy làm lạ, thi nhau tỏ ý
quan tâm hỏi han. Nhưng tất cả đều bị Tưởng Vũ đẩy ra, không cho lại gần.
Những người kia nghĩ gì, anh ấy hiểu quá rõ, chẳng qua cũng chỉ muốn nhìn
Giang Nghiên mất mặt.
Tưởng Vũ cũng chẳng ngờ Giang Nghiên lại mất kiểm soát đến mức đó. Chắc
chắn là lúc rượt theo cô đã có chuyện gì xảy ra, mới khiến một người luôn nghiêm
khắc với bản thân như anh bị phá vỡ phòng tuyến.
May mà Giang Nghiên dù có say cũng vẫn giữ nguyên cái tính lạnh lùng của
mình, không làm loạn không ồn ào. Nếu không, với chiều cao 1m88 của anh, thì
đến cái thân 1m8 của Tưởng Vũ cũng chưa chắc khống chế nổi anh khi lên cơn
say rượu.
Vất vả lắm mới đưa được Giang Nghiên về căn hộ, thấy anh vào nhà vệ sinh nôn
tới ba lần, Tưởng Vũ thân là anh em chí cốt cũng thấy không đành lòng nổi nữa.
Giang Nghiên không có nhiều bạn, Tưởng Vũ có thể xem như người duy nhất.
Bao năm qua, chỉ có anh ấy là biết chuyện tình cảm thời cấp ba của anh, một mối
tình đơn phương âm ỉ mà chẳng bao giờ thành kết, cũng chỉ có anh ấy hiểu rằng
cái vỏ ngoài lạnh lùng ấy, thật ra chỉ là cách anh dùng để giam hãm chính mình.
Dù lý trí hiểu rõ tất cả chuyện này chẳng liên quan gì đến Nhan Yểu, bởi đơn
phương thì vốn dĩ là chuyện của một người. Nhưng nhìn anh em mình bây giờ
thành ra thế này, đến một gã luật sư luôn theo đuổi chứng cứ và lý lẽ như Tưởng
Vũ cũng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh.
Anh ấy âm thầm mắng chửi cái “tổ tông cao ngất trời” kia một trận tơi bời, vừa
dọn dẹp chiến trường vừa lầm bầm: “Con mẹ nó, Nhan Yểu có gì hay ho cơ chứ?!
Ngần ấy năm trôi qua rồi mà vẫn bám riết lấy cậu!”
Giang Nghiên là người kiêu ngạo đến nhường nào, từ nhỏ đã là học sinh gương
mẫu trong mắt thầy cô, là đứa trẻ ngoan trong mắt phụ huynh, là thiên chi kiêu tử
mà ai cũng ngưỡng mộ.
Ai mà ngờ được, người như vậy lại ngã gục trước một cô gái tên là Nhan Yểu!
Cuối cùng cũng vật được gã say rượu trở về giường, Tưởng Vũ lau mồ hôi, chống
nạnh đứng đó, tức tối nói: “Giang Nghiên, cậu đừng có hành hạ bản thân nữa
được không? Mười năm rồi đấy! Người ta biết đâu đã lấy chồng sinh con rồi! Cậu
dằn vặt mình như vậy, người ta thì có biết gì đâu! Cậu đau, cũng chỉ có mỗi cậu
thấy! Mười năm rồi, đến lúc buông tha cho bản thân đi!”
Có những lời, chỉ có thể nói đến đây mà thôi.
Chuyện tình cảm, chỉ có người đang lún sâu mới hiểu được ngọt bùi đắng cay, và
cũng chỉ có người ấy mới có thể tự cứu lấy chính mình.
Tưởng Vũ thở dài, xoay người rời đi. Nhưng ngay lúc bước tới ngưỡng cửa, phía
sau lại vang lên một giọng nói khàn khàn: “Tôi đã buông rồi”
Tay đang nắm tay nắm cửa khựng lại một chút, Tưởng Vũ ngoái đầu, thấy người
đàn ông trên giường nằm ngửa, áo quần xộc xệch, cánh tay vắt ngang che đôi
mắt, giọng nói khàn đặc như thể vỡ vụn, lại lặp lại lần nữa: “Buông từ lâu rồi”
Tưởng Vũ bật cười, nhưng nụ cười ấy đầy chua chát. Anh ấy lắc đầu bất lực, sau
đó xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Trong không gian kín mít, mùi cồn thiu vẫn đang âm ỉ lan tỏa, người đàn ông vẫn
lẩm bẩm khe khẽ, không rõ là đang nói với ai:
“Buông rồi… tôi thật sự đã buông rồi…”
“Nhan Yểu, tôi không còn yêu em nữa…”
–
Trưa hôm sau, người đàn ông đang vật vã vì dư âm của cơn say mới chậm rãi
ngồi dậy khỏi giường.
Những ký ức điên rồ tối qua ùa về theo cơn đau đầu âm ỉ, khiến căn phòng tràn
ngập ánh nắng bỗng chốc lạnh ngắt như băng.
Không nói một lời, anh đi thẳng vào nhà tắm, mất nửa tiếng để chỉnh đốn lại bản
thân. Khi bước ra khỏi cửa, anh lại là “Giang Ma Đầu”, người mà bất cứ ai trong
trường Q cũng phải dè chừng. Chỉ là khuôn mặt tái nhợt kia vẫn là bằng chứng
duy nhất cho thấy anh từng uống rượu say.
Hôm nay là thứ Bảy, không có tiết dạy. Tuy vẫn còn vài dự án đang làm, nhưng
cũng chưa đến lúc gấp rút đẩy tiến độ.
Anh thong thả pha một ly trà mật ong giải rượu, bộ dạng bình thản như thể hôm
qua chưa từng xảy ra chuyện gì. Trong lòng âm thầm thêm rượu vào danh sách
cấm của mình lần nữa.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên. Giang Nghiên tay ấn nút ấm đun nước,
tay còn lại lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thấy tên người gọi hiển thị, lông mày
khẽ nhíu lại.
“Mẹ”
Đầu bên kia, bà Giang vừa nghe thấy giọng con liền quên béng mất mục đích ban
đầu của cuộc gọi: “Sao giọng con khàn vậy? Bị cảm rồi à?”
“Không có gì đâu ạ, tối qua bị gió lùa chút thôi”
“Thời tiết còn chưa ấm lên đâu, nhớ mặc thêm áo vào, bị cảm là phiền lắm đấy”
“Con biết rồi. Còn chuyện gì nữa không mẹ?”
Đúng lúc này, bà Giang mới sực nhớ ra lý do mình gọi điện, vội nói: “À đúng rồi, là
thế này, con gái của đồng nghiệp bố con vừa từ tỉnh B về, nghe nói là tiểu thư nhà
gia giáo, tính tình dịu dàng hiểu chuyện. Mẹ có WeChat của con bé đấy, hay là hai
đứa thử hẹn gặp một lần xem sao?”
Tình huống không ngoài dự đoán. Mấy năm gần đây, hai ông bà Giang vẫn luôn
tìm đủ mọi cách, đủ mọi lý do để sắp xếp mấy vụ “xem mắt” cho anh.
Chỉ là lần nào cũng bị Giang Nghiên tìm đủ cách từ chối khéo.
Trong ấm đun nước thủy tinh, những bọt khí nhỏ li ti bắt đầu nổi lên từ đáy. Anh
nhìn chăm chú vào đó, vừa định mở miệng từ chối thì bên kia, bà Giang đã đoán
trước được phản ứng của anh mà lên tiếng trước: “Lại định lấy cớ gì để thoái thác
nữa đây? Con nghĩ xem, con bao nhiêu tuổi rồi? 28 rồi đấy! Nếu những năm qua
con có yêu đương dăm ba mối thì mẹ đâu có lo đến thế!”
Không biết có phải bị cái thái độ dửng dưng của con trai chọc cho tức không mà
lần này bà Giang không còn nhẹ nhàng như mọi khi nữa, đổi luôn sang giọng
cứng rắn: “Không quan tâm, lần này mẹ bắt buộc con phải đi gặp người ta!”
Giang Nghiên mím chặt môi. Trong đầu bỗng dưng lại văng vẳng giọng nói ai đó
tối qua lúc anh còn đang mơ mơ hồ hồ: “Ngần ấy năm rồi, người ta chắc đã lấy
chồng sinh con rồi!”
Thấy con trai mãi vẫn không lên tiếng, bà Giang bắt đầu lăn tăn. Bà nhớ đến mấy
cái tin tức từng thấy gần đây, lại nghĩ đến lối sống sạch sẽ khép kín đến gần như
tu hành của thằng con mình, thế là không nhịn được hỏi: “Con trai, con nói thật
với mẹ đi, có phải con có chuyện khó nói không?”
“…” Bị hỏi đến mức á khẩu, lần đầu tiên Giang Nghiên nhận ra trí tưởng tượng
của mẹ mình phong phú đến mức đáng sợ, “Mẹ, mẹ suy diễn cái gì thế…”
“Hay là con thích đàn ông?”
“…”
Gì vậy? Sao càng nói càng sai trọng tâm thế?
Giang Nghiên: “Không có, con thích phụ nữ”
Đầu dây bên kia, bà Giang thở phào nhẹ nhõm, rồi như vô thức buột miệng hỏi:
“Vậy tại sao từng ấy năm rồi con vẫn không có động tĩnh gì hết vậy? Không gặp
được người khiến con rung động à?”
Ấm nước tự động ngắt điện, cả gian bếp thoáng chốc chìm vào tĩnh lặng kỳ lạ.
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống. Một lúc sau, anh cầm ấm nước, rót vào ly sứ
đã cho sẵn mật ong.
Hơi nước bốc lên mờ mịt, che mờ cả đường nét gương mặt anh, không thể nhìn
rõ tâm trạng lúc này.
“…Ừm”
“Dù sao thì mẹ cũng vừa gửi WeChat của cô bé đó cho con rồi đấy, ngày mai phải
hẹn người ta ra gặp, nghe rõ chưa?!” Bà Giang lập tức lấy thân phận phụ huynh
ra uy hiếp, giọng ra lệnh không cho cãi, “Biết đâu lần này gặp đúng người làm con
động lòng thì sao!”
Không đợi Giang Nghiên trả lời, bà cúp máy thẳng cánh, chưa đến một phút sau
đã gửi danh thiếp của cô gái kia qua, nhanh đến mức làm người ta phải ngạc
nhiên.
Anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đại diện kia một lúc lâu, đầu lại vang lên giọng
nói thân quen mà chói tai tối qua, cái chất giọng quá mức thân mật của cậu trai
trong sảnh khách sạn.
Một lúc sau, anh bấm vào danh thiếp, thêm bạn, gửi lời mời kết bạn.
.
Hôm sau trời trong xanh rạng rỡ. Sau chuỗi ngày âm u mưa gió, ánh nắng hôm
nay ấm áp dễ chịu đến lạ thường.
Nhan Yểu ngồi ở một góc quán cà phê, nhìn dòng người tấp nập ngoài cửa sổ, để
ánh nắng nhẹ rơi lên người, thoải mái đến mức nheo mắt lại như một chú mèo
lười.
Hôm kia cô mới hoàn thành buổi chụp hình cho tạp chí, hôm qua lại thức khuya
để chỉnh sửa loạt ảnh, hôm nay cuối cùng cũng được thảnh thơi một chút để tự
thưởng cho mình.
Quán cà phê này là tiệm mới mở trong nội thành, từ cách bài trí đến tay nghề
barista đều thuộc hàng đỉnh. Nhưng với tính cách thường ngày của Nhan Yểu, cô
vốn không mặn mà với mấy chỗ nhã nhặn như thế này, quán bar mới là sở trường
của cô.
Cũng phải thôi, nếu không phải vì quán này là do Triệu Tiểu Du đầu tư, chắc hôm
nay cô cũng không xuất hiện ở đây.
Gọi một ly cà phê, Nhan Yểu vừa nhấp một ngụm vừa cúi đầu nhắn tin chia sẻ
cảm nhận trải nghiệm người dùng cho Triệu Tiểu Du.
Bàn đối diện hình như là một buổi xem mặt. Dù chậu cây ở giữa chắn mất gần hết
tầm nhìn, nhưng với khoảng cách gần như vậy, âm thanh thì chẳng thể nào giấu
được.
Nhan Yểu không hề có sở thích nghe lén người khác xem mặt, nhưng chẳng thể
làm gì được khi hai bàn lại gần nhau đến thế. Cây có thể chắn người chứ không
chắn được tai.
Quan trọng hơn là giọng nói của người đàn ông kia, thật sự rất dễ nghe.
“Anh Giang dạy ở Đại học Q sao?”
“Ừ”
“Bình thường có sở thích gì không ạ?”
“Đọc sách”
“Nghe nói khoa Toán của Đại học Q thuộc top đầu toàn quốc, mà anh lại là giảng
viên của khoa Toán, thật sự khiến người ta cảm thấy mình kém cỏi”
“Cô cũng rất tốt”
…
Đoạn đối thoại ấy khiến khoé môi Nhan Yểu không nhịn được mà cong lên.
Anh chàng này đúng là thú vị thật. Lời nói không hề ngạo mạn hay qua loa lấy lệ,
nhưng lại là kiểu người miệng kín như bưng, đánh tám gậy cũng không bật ra
một câu dư.
Mà cô thì vốn chẳng ưa nổi kiểu đàn ông lạnh như băng. Từ trước đến nay, gu
bạn trai của cô toàn là kiểu dí dỏm hài hước, năng động hoạt bát.
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ mang một ly Americano đá đi tới.
Anh chàng này chắc mới vào làm, từng động tác đều có vẻ khúm núm cẩn trọng.
Nhưng càng căng thẳng lại càng dễ mắc lỗi.
Không biết thế nào mà chân anh ta trượt một phát, khay trên tay lảo đảo, ly cà
phê liền đổ nghiêng.
“Cẩn thận!”
Nhan Yểu đang cúi nhìn điện thoại, vừa nghe thấy tiếng hét liền theo phản xạ
ngẩng đầu dậy rồi bật người đứng lên. Dù tránh được cảnh bị cà phê dội thẳng
lên đầu, nhưng cả người cô, đặc biệt là bộ đồ trên người đã ướt sũng.
Tất cả ánh mắt trong quán đều đổ dồn về phía cô. Nhân viên phục vụ gây họa mặt
mày tái mét, như sắp khóc đến nơi.
“Xin lỗi! Xin lỗi chị! Em thật sự không cố ý ạ!”
Anh ta vội vàng đặt khay và ly xuống, rút lấy mấy tờ khăn giấy định lau giúp cô.
Nhưng khổ nỗi, ly cà phê kia lại hắt trúng ngay phần ngực trước của Nhan Yểu,
vị trí quá mức nhạy cảm khiến anh ta đứng chết trân tại chỗ, không biết phải
làm gì tiếp theo.
“Không sao” Nhan Yểu nhíu mày, nhưng chỉ trong tích tắc đã lấy lại vẻ bình thản
thường ngày.
Hôm nay cô mặc sơ mi trắng, cà phê ngấm vào vải thì có lau cách mấy cũng
chẳng cứu vãn nổi.
Vài giây sau, Nhan Yểu dứt khoát tự mình tháo cúc áo sơ mi. Trước ánh nhìn
sững sờ của anh phục vụ, cô cởi phăng áo ngoài ra, để lộ bên trong là áo hai dây
màu trắng ôm sát cơ thể.
Toàn bộ động tác dứt khoát gọn gàng, khiến không ít người trong quán kinh ngạc
thốt lên.
Nhưng đúng lúc cô đang định đưa tay ra nhận lấy khăn giấy từ cậu phục vụ, thì
một chiếc khăn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Ngay sau đó, chính là giọng nói “rất dễ nghe” ấy, vang lên ngay bên tai: “Dùng cái
này đi”