Chưa Từng Quên Nhau

Chương 65



Sẵn sàng

Giấy đăng ký kết hôn đối với Giang Nghiên mà nói, chính là một sự đảm bảo vững

chắc.

Có lẽ là vì có một mối ràng buộc sâu sắc hơn, vừa có thể giữ chân cô lại, ngăn

bước cô rời đi, lại vừa có thể khiến cả hai danh chính ngôn thuận mà ràng buộc

lấy nhau.

Khi cầm trên tay tờ giấy đăng ký kết hôn bước ra khỏi Cục dân chính, trái tim lơ

lửng giữa không trung của Giang Nghiên rốt cuộc cũng hạ xuống, đầu ngón tay

vuốt nhẹ tấm ảnh hai người họ sóng vai cười tươi rạng rỡ, rồi lướt qua hoa văn

của dấu giáp lai đóng trên đó, nhất thời có một cảm giác như đã trải qua mấy đời

mấy kiếp.

Từ rất lâu về trước, Giang Nghiên từng nhiều lần mơ thấy dáng vẻ cô mặc váy

cưới, nhưng trong mỗi giấc mơ, anh đều chỉ đứng nhìn bóng lưng cô ngày một xa

dần, nhìn cô không quay đầu lại mà bước về phía người đàn ông khác…

Đó không nghi ngờ gì chính là hình thức lăng trì tàn khốc nhất đối với anh, đến

khi giật mình tỉnh giấc, nỗi đau nghẹn thở ấy vẫn còn đọng lại, khiến người ta

rùng mình ớn lạnh.

Trước khi tái ngộ với Nhan Yểu, anh chưa từng dám mơ đến chuyện có thể cùng

cô bước vào lễ đường; còn sau khi ở bên cô, Giang Nghiên mới bắt đầu táo bạo

mộng tưởng về tương lai của họ, nhưng những viễn cảnh ấy anh chỉ dám lặng lẽ

cất giữ trong lòng, không dám thổ lộ.

Anh biết trên đời này có một cụm từ gọi là si tình mù quáng, nhưng hôm nay anh

bỗng ngộ ra, thật ra còn có một cụm từ khác gọi là: mộng đẹp thành thật.

Chưa kịp đi tới bãi đỗ xe, Giang Nghiên đã giơ hai quyển giấy đăng ký kết hôn lên

chụp một tấm ảnh, bắt chước cách làm của bao cặp đôi khác vừa bước ra khỏi

Cục dân chính, đăng lên vòng bạn bè một dòng trạng thái: Kết hôn.

Hai chữ đơn giản rõ ràng, hơi giống một lời thông báo, nhưng biểu tượng trái tim

phía sau lại âm thầm tiết lộ niềm hân hoan đang dâng trào trong anh.

Đúng vậy, là vô cùng hân hoan.

Nhan Yểu đứng bên nhìn trọn từng hành động của anh, thấy anh chụp xong ảnh

còn cẩn thận chồng hai quyển sổ lại với nhau, rồi hết sức trịnh trọng nhét vào túi

trong áo khoác ngoài, sau khi nhét xong còn vỗ nhẹ hai cái, như thể muốn xác

nhận chắc chắn nó sẽ không có chút sơ sẩy nào.

“Quyển của em, anh không định đưa à?” Nhan Yểu chìa tay ra, nửa cười nửa

giễu.

Giang Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, bắt gặp ánh mắt trêu chọc ấy, liền nghiêm túc

nắm lấy bàn tay cô đang vươn tới, đan chặt mười ngón tay.

“Anh giữ hộ em”

Giấy kết hôn quan trọng thế này, đương nhiên phải cất vào két sắt cao cấp mới

yên tâm.

Nghĩ tới đây, Giang Nghiên khẽ thở ra một hơi, tim vẫn còn đập thình thịch không

ngừng, trong gió lạnh lồng lộng, sau lưng là một lớp mồ hôi mỏng bám dính,

dopamine kích thích khiến toàn thân anh rạo rực, dù mấy ngày liền không ngủ

ngon cũng vẫn tinh thần phấn chấn, rạng rỡ như mặt trời mùa xuân, tươi sáng

rạng ngời, hoàn toàn chẳng thấy dáng vẻ lãnh đạm thường ngày đâu nữa.

“Anh ra mồ hôi tay nhiều quá đấy”

Nhan Yểu cảm nhận lớp mồ hôi dính nhớp trong lòng bàn tay, ý cười trong mắt

càng sâu, giả vờ muốn rút tay về.

Thấy thế, Giang Nghiên lại càng siết tay cô chặt hơn: “Hơi hồi hộp”

Nhan Yểu khựng lại, nhìn biểu cảm bình tĩnh của anh, nhướng mày.

Đây gọi là “hơi” à?

Ngay sau đó, ánh mắt Giang Nghiên chuyển đến cô, đôi mắt đen thẳm mang theo

chút trách móc, như thể bất mãn vì cô dám “chê bai” mình.

“Hay là chúng ta thảo luận một chút, người đàn ông mà vừa nãy gặp trong sảnh

chính là…”

Nhan Yểu lập tức căng thẳng, vội giơ tay kia lên, ngón trỏ khẽ đặt lên môi anh,

ngăn không cho anh nói tiếp.

Chỉ thấy cô tươi cười rạng rỡ nhìn Giang Nghiên, trong mắt thoáng hiện chút tinh

ranh: “Suỵt, chồng ơi, mình nên về nhà rồi”

Tim lỡ một nhịp.

Giang Nghiên nghĩ, đời anh tiêu rồi.

Sau khi lĩnh giấy chứng nhận, Giang Nghiên mới bắt đầu rầm rộ chuẩn bị nhẫn

cưới và lễ cưới.

Nhan Yểu thì không vội vã gì, chỉ mong mọi thứ giản đơn, nhưng trong mấy

chuyện này, Giang Nghiên luôn có nguyên tắc riêng, nhất định cái gì cũng phải tốt

nhất. Chỉ riêng nhẫn cưới thôi mà anh đã bỏ tiền lớn thuê người làm riêng, nghe

nói còn là nhà thiết kế nổi danh trong giới trang sức.

Trước đây, cô từng nghe Triệu Tiểu Du nói qua, Giang Nghiên không đơn giản chỉ

là giáo sư đại học, sau này lúc gần Tết, sự việc của Hồng Xu Mẫn cũng khiến

Nhan Yểu lờ mờ đoán ra điều gì đó. Nhưng đến khi kết hôn rồi, bố mẹ Giang lại

một cách hết sức tự nhiên mở lời muốn tặng cô cổ phần của Tập đoàn Hải Dược,

Nhan Yểu vẫn bị sốc đến ngẩn người.

Tuy rằng người làm nghiên cứu thường thanh cao, không màng tiền tài, nhất là

với người như bố mẹ Giang, cả đời cống hiến cho học thuật. Nhưng Nhan Yểu

thật sự chưa từng thấy ai có thể thoải mái tặng đi cổ phần công ty kiểu “trò

chuyện vui vẻ rồi tiện tay trao luôn” như thế, huống hồ đó còn là cổ phần của Hải

Dược!

Ai cũng biết, Tập đoàn Hải Dược là một trong những doanh nghiệp hàng đầu

trong nước, lĩnh vực bao phủ mọi mặt đời sống, đến cả Tập đoàn Tần thị so với

Hải Dược cũng phải xếp sau một bậc.

Mấy chục năm trước, ông nội Giang Nghiên sáng lập nên Tập đoàn Giang thị, sau

đó khi niêm yết tại thị trường nội địa thì đổi tên thành Hải Dược, từng bước lớn

mạnh thành quy mô hiện tại.

Bố anh – Giang Tiều là con cả nhà họ Giang, vốn là người thừa kế hợp lý nhất để

tiếp quản Hải Dược, nhưng từ nhỏ ông đã chỉ một lòng học hành, sau lại dấn thân

vào nghiên cứu, hoàn toàn không có hứng thú cũng chẳng có năng lực kinh

doanh, thế nên gánh nặng này liền được chuyển sang cho người em thứ, còn ông

thì hằng năm nhận cổ tức, sống như một giáo sư thoát ly trần tục.

Ban đầu ông nội Giang từng thất vọng vì con trai không như kỳ vọng, nhưng dù gì

cũng là con mình, sau lại thấy ông cưới được một người môn đăng hộ đối là Dung

Mạn Uyển thì không còn lời gì để nói, đến lúc cháu trai cưng Giang Nghiên ra đời,

cụ ông thậm chí còn hạ bút tặng luôn 5% cổ phần trong tay cho cháu.

Sau khi trưởng thành, Giang Tiều lại thấy việc tham dự hội đồng cổ đông phiền

phức, bèn chuyển hết cổ phần mình có sang cho con trai.

Kể từ đó, Giang Nghiên chính thức trở thành cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn

Hải Dược, mỗi năm không cần làm gì cũng có tiền rót về đầy tài khoản. Ngày

thường ai cũng chỉ thấy anh giảng dạy tại trường, chẳng ai ngờ anh thực ra là một

đại gia tiền tỷ chính hiệu.

Còn Nhan Yểu, cô càng không ngờ người chồng mới cưới đưa tới tận cửa lại

không hề tầm thường chút nào.

Lúc mẹ Giang mở lời muốn tặng cổ phần cho cô, Nhan Yểu vẫn từ chối khéo ý tốt

của họ.

Nhan Yểu không thiếu tiền. Ngoài việc điều hành Fox, cô còn có nhiều khoản đầu

tư lớn nhỏ, dự án hợp tác với Tần thị bên khu Tây cũng đã khởi công. Tuy không

thể so với quy mô của Hải Dược, nhưng xét về giá trị vốn cá nhân, cô cũng chẳng

kém cạnh gì Giang Nghiên.

Đám cưới của Tưởng Vũ và Triệu Tiểu Du đang đến gần, gần đây Giang Nghiên

cũng bị kéo theo giúp đỡ. Danh nghĩa là hỗ trợ, thực ra là tranh thủ “học lỏm” kinh

nghiệm, để sau này có thể dùng hết vào lễ cưới của mình.

Nhan Yểu thấy anh ngoài việc dạy học ở trường ra, thì ngày nào cũng bận rộn tới

mức xoay như chong chóng vì chuyện hôn lễ của Tưởng Vũ – Triệu Tiểu Du,

không khỏi thấy kỳ quặc.

Tuy miệng chẳng nói gì, nhưng trong lòng đôi lúc cũng thầm trách Tưởng Vũ, sao

cứ kéo chồng cô đi làm việc không công mãi thế.

Cô thật không ngờ, chồng mình lại là người nhiệt tình giúp đỡ đến vậy.

Một đêm nọ, tầm khoảng mười giờ, cánh cửa căn hộ mới bị người bên ngoài mở

ra.

Người đàn ông vừa về đến nhà, trên người còn vương bụi đường, nhẹ nhàng

khép cửa, ngoảnh lại mới phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, mà Nhan Yểu thì

đang ngồi trên sofa, tay mân mê chiếc máy ảnh, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn

anh đang thay giày ở huyền quan.

“Trời lạnh thế, sao em không khoác thêm áo?”

Giang Nghiên thay dép xong, cất bước đi về phía sofa.

Nhan Yểu vừa tắm xong, trên người chỉ khoác một chiếc áo ngủ lụa mỏng, mái

tóc đã được sấy khô buông xõa sau lưng, ngồi đó tinh chỉnh máy ảnh, động tác

không hề thay đổi. Dù đã nghe thấy lời của Giang Nghiên, cô vẫn thản nhiên như

thể chưa từng nghe thấy gì, hoàn toàn không phản ứng.

Bước chân Giang Nghiên khựng lại giữa chừng, ánh mắt rơi lên gương mặt bình

tĩnh như thường của Nhan Yểu, nhưng lại lập tức cảm nhận được điều gì đó là lạ.

Tim anh chợt chùng xuống, trong đầu lập tức điên cuồng tua lại mọi hành vi của

mình những ngày qua, nhưng càng cố nghĩ, anh càng không tìm ra mình đã làm

sai chỗ nào. Càng không có lòng tin, yết hầu Giang Nghiên cũng không kìm được

mà trượt lên trượt xuống, nuốt nước bọt cái ực.

“Máy ảnh mới à?” Anh cố giữ giọng tự nhiên, lại nhấc chân tiến đến gần, vừa đặt

áo khoác và cặp tài liệu xuống, chuẩn bị cúi người xen vào một góc thì…

Người phụ nữ đang ngồi trên sofa bỗng có động tác.

Chiếc cà vạt nơi cổ bị bất ngờ kéo mạnh một cái, Giang Nghiên không dám phản

kháng, thuận theo lực kéo mà ngồi phịch xuống sofa. Tầm nhìn tối sầm lại, chưa

kịp định thần thì đùi đã nặng trĩu, mũi anh thoáng ngửi thấy một mùi hương quen

thuộc.

Là hương sữa tắm và dầu gội đặt trên kệ trong phòng tắm.

Giang Nghiên giơ tay đỡ lấy vòng eo mềm mại của Nhan Yểu để tránh xảy ra

chuyện gì bất trắc, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi hẳn lên đùi mình, đối

diện đôi mắt lạnh lùng cao ngạo kia, cổ họng anh chợt căng chặt, cả thân thể sau

một ngày bôn ba mệt mỏi bỗng nhiên lại thầm rạo rực.

Nhan Yểu không trang điểm, nhưng ngũ quan vẫn sắc nét. Ánh mắt hờ hững cao

ngạo khi cúi đầu nhìn anh luôn khiến tim người ta ngứa ngáy.

Dưới ánh đèn vàng dịu ấm, cổ áo người phụ nữ hơi xẻ xuống, để lộ xương quai

xanh mảnh mai cùng khe ngực lấp ló, làn da trắng mịn ánh lên một tầng sáng

mềm mại, so với hồ ly tinh trong sách còn biết giày vò lòng người hơn mấy phần.

Giang Nghiên nhìn cô, ánh mắt như phát nhiệt, yết hầu lại chuyển động thêm một

lần nữa, trong lòng thầm nghĩ: Không lẽ anh đoán sai rồi? Vợ đang thấy gần đây

anh vất vả nên chuẩn bị thưởng cho anh chút “phúc lợi”?

“Giúp em thử thử nhé?” Nhan Yểu vừa nói, vừa xoắn lấy chiếc cà vạt được thắt

chỉnh tề của anh, khẽ xoay xoay giữa ngón tay.

Vòng eo như vô tình chuyển động, khiến Giang Nghiên lập tức hít mạnh một hơi.

Khóe môi anh khẽ mím, gương mặt vẫn giữ nét trầm ổn thường ngày, chỉ là hai

cánh tay bỗng siết chặt hơn, kéo Nhan Yểu lùi về sau một chút.

Cấn quá, không thoải mái.

“Thử thế nào?”

Giọng anh khàn đặc, dày đặc dục vọng.

Nhan Yểu nhìn hàng mi hơi run run của anh, im lặng một lát rồi khẽ bật cười, tay

cầm máy ảnh vẫn không nhúc nhích, chỉ có bàn tay đang nắm cà vạt là dịch

xuống cổ áo anh, sau đó, trước mặt anh…

Lần lượt mở từng chiếc nút.

Từng chiếc một.

Sau đó, cô lại kéo vạt áo sơ mi ra ngoài, cho đến khi cởi hết tất cả các nút áo mới

dừng tay.

Chiếc cà vạt bị rút xuống, sợi cà vạt màu lam đậm dệt vân kim tuyến vắt ngang

sống mũi Giang Nghiên, che khuất tầm mắt anh.

Anh hơi ngẩng đầu, sống mũi cao thẳng khiến cho dù chỉ đơn giản đặt cà vạt lên

cũng không bị trượt, ngược lại còn toát lên cảm giác đang mặc cho người ta

muốn làm gì thì làm.

“Đừng động”

Giang Nghiên vừa định giơ tay gỡ cà vạt xuống thì nghe Nhan Yểu đột nhiên lên

tiếng. Cánh tay đang lửng lơ giữa không trung bỗng khựng lại, rồi chậm rãi hạ

xuống, buông ra xa.

Ngay sau đó, tiếng tách tách vang lên từng đợt.

Khi thị giác bị tước đoạt, các giác quan khác lại càng nhạy bén.

Vòng eo mảnh khảnh trong lòng bàn tay, sự cọ xát từ những động tác điều chỉnh

để chụp ảnh, mùi hương cỏ đuôi chuột nhàn nhạt trong không khí, cùng trái tim

đang đập loạn trong lồng ngực…

Giang Nghiên bỗng hiểu ra, đây đâu phải phúc lợi gì.

Rõ ràng là trừng phạt.

Một kiểu trừng phạt khiến anh nguyện bị dắt mũi đến chết.

Không biết đã bao lâu trôi qua, lâu đến mức cổ và trán anh đều lấm tấm mồ hôi

thì Nhan Yểu cuối cùng cũng buông tha cho anh.

Gần như đúng lúc cô đặt máy ảnh xuống, Giang Nghiên đã cảm nhận được điều

đó, lập tức gỡ ngay chiếc cà vạt chết tiệt trước mắt, ôm lấy sau gáy cô mà trao

cho một nụ hôn sâu đến nghẹt thở.

Không khí trong phòng khách dần nóng lên, mà “họa sĩ Giang” cũng chính thức

online, mở gói giấy tuyên, bắt đầu tô điểm những đóa mai lác đác trên tấm nền

trắng nõn.

Tay nghề của anh là học từ danh sư, quen dùng đầu ngón tay cảm nhận bề mặt

giấy trước, rồi mới dùng sống mũi chấm mực phác thảo đường nét, từng chút

từng chút tô màu.

Phòng khách rộng lớn đã biến thành phòng vẽ của Giang Nghiên, mà chiếc cà vạt

từng bịt mắt anh lúc trước thì giờ rơi trên lưng Nhan Yểu, làm nền cho làn da cô

thêm phần trắng ngần.

Giang Nghiên lật tờ tuyên thứ hai, tiếp tục vẽ hoa, dường như nhất quyết phải

khiến mỗi tờ giấy tốt đều vấy mực mới chịu dừng tay.

Giữa cơn mơ màng, bàn tay chống trên sofa của Nhan Yểu bị anh phủ lên, lúc cô

cau mày lại, một chiếc nhẫn đã được đeo khớp vào ngón áp út của cô, vừa vặn

đến không thể vừa hơn.

Ngay khoảnh khắc đó, môi Giang Nghiên áp sát tai cô, cắn nhẹ và khàn giọng thì

thầm: “Vợ ơi, anh yêu em lắm”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.