Chưa Từng Quên Nhau

Chương 77



Từ khi Giang Quan Thư biết nói và biết đi, con bé liền thay đổi hoàn toàn hình

tượng tiểu thư thục nữ trước đây, trở nên vô cùng hoạt bát, thậm chí có thể gọi là

“náo loạn”.

Điều này không thể hiện nhiều ở lời nói, mà là ở hành động, hệt như một con

ngựa hoang sổ lồng, suốt ngày chỉ biết chạy nhảy khắp nơi.

Tuy không đến mức leo cây, bắt sâu, moi trứng chim, nhưng cũng chẳng khác

mấy.

Ở độ tuổi này, trẻ con vừa mới bắt đầu chủ động tiếp xúc thế giới, tràn đầy tò mò

với mọi thứ xung quanh, với cả thiên nhiên rộng lớn.

Ở nhà, đống đồ chơi cao cấp mà Giang Nghiên mua cho đã sớm bị con bé chơi

đến chán, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài nghịch, lạch bạch đôi chân

ngắn trên đường, khi thì đuổi theo bướm, khi thì ngắt mấy bông hoa.

Bề ngoài tuy luôn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc, đứng yên thì chẳng khác

gì búp bê thủy tinh được chạm trổ tinh xảo trong tủ kính, nhưng hễ động lên thì

còn hiếu động hơn cả con trai, luôn làm cho búi tóc nhỏ do Giang Nghiên buộc

cho rối tung rối mù.

Tối nào về nhà, Giang Nghiên cũng bế con gái đặt lên bồn rửa tay, rửa sạch lớp

bụi bẩn trong lòng bàn tay, vừa rửa vừa thầm thắc mắc, cái tính này là giống ai?

Dung Mạn Uyển kể, hồi nhỏ anh ngoan lắm, cầm một khối rubik cũng có thể ngồi

lì ở phòng khách cả buổi chiều, chẳng dính dáng gì đến cái kiểu hiếu động như

Quan Thư.

Sau này, khi thấy Nhan Yểu và Giang Quan Thư toàn thân lấm lem bùn đất đứng

trước mặt mình, Giang Nghiên mới hiểu, tính này là giống mẹ!

Hôm đó, Nhan Yểu thấy trời đẹp, vốn định dẫn Quan Thư đi công viên thả diều.

Con bé trước đó đã nhìn đứa bé trai ở tầng trên cầm diều mà thèm thuồng lắm

rồi, không biết bao lần mè nheo đòi mẹ dẫn đi chơi. Nhan Yểu ban đầu thấy

chuyện đó trẻ con quá, nhưng nghĩ lại thì dạo này mình cũng rảnh, bèn quyết định

chiều con, đặt ngay trên mạng cho Quan Thư một con diều mà con bé hằng mong

ước.

Cậu nhóc kia cầm cái diều hình “Peppa Pig” ra oai trước mặt Quan Thư, mà Nhan

Yểu thì không biết “Peppa” là con gì, quay sang chọn luôn diều hình Tôn Ngộ

Không, tự cho rằng oai phong hơn con lợn kia nhiều.

Khỉ đánh heo, đạo lý hiển nhiên.

Vì là hàng xịn giá cao, con diều vừa to vừa đẹp, hợp hoàn hảo với gu thẩm mỹ kỳ

quái của hai mẹ con.

Hai mẹ con tưởng tượng viễn cảnh rất đẹp, nhưng lại quên mất một điều chí

mạng, thả diều cũng cần có kỹ năng.

Nhan Yểu hồi nhỏ chưa từng chơi, lớn lên càng không, cô chơi đùa tình cảm đàn

ông còn nhiều hơn chơi đồ chơi, còn Quan Thư thì mới ba tuổi, đến cầm diều còn

thấy nặng, nói gì thả.

Tới công viên, hai mẹ con mới nhận ra vấn đề, nhưng Nhan Yểu không muốn mất

mặt trước con gái, liền rút điện thoại ra xem video hướng dẫn của cửa hàng, định

ráp diều trước.

Quan Thư có khả năng làm việc tay chân rất tốt, đầu óc cũng cực kỳ lanh lợi, điều

này Nhan Yểu luôn cho là di truyền từ mình (tất nhiên chỉ là cô nghĩ thế).

Video hướng dẫn lại quay tăng tốc, Nhan Yểu xem hai ba lần vẫn chưa hiểu ra,

quay sang thì thấy con gái đã lắp xong gần hết.

Thế là Nhan Yểu thảnh thơi làm “bà chủ rảnh tay”, mồm thì nói đây là rèn luyện

khả năng của con.

Bước cuối cùng, Nhan Yểu buộc dây diều vào “Tôn Ngộ Không”, vậy là thành quả

cũng coi như có một nửa công của cô.

Trong công viên, người thả diều không ít, đa phần là bố mẹ dẫn con, xen kẽ vài

cặp đôi hẹn hò, hiếm khi thấy bạn bè rủ nhau đi chơi.

Bầu trời xanh thẳm, vài cánh diều như những hoa văn điểm xuyết, khiến nền trời

bớt đơn điệu mà thêm sức sống.

Nhan Yểu lặng lẽ quan sát động tác của những người xung quanh, lát sau bèn

xách con diều khổng lồ lao trên bãi cỏ, Quan Thư thấy vậy cũng vô cảm mà lạch

bạch đôi chân ngắn chạy theo.

Nhưng thả diều quả thực không dễ. Nhan Yểu bắt chước chạy mấy lần, nhưng

con diều vừa thả tay đã ngoan ngoãn tuân theo định luật Newton, rơi thẳng

xuống. Chạy gần muốn hụt hơi, mà diều vẫn không lên nổi ba mét.

Đã là Tôn Ngộ Không thì làm ơn nể mặt một chút được không?

Cúi đầu nhìn đôi mắt tròn xoe của Quan Thư, tưởng như trong sáng vô tội, nhưng

Nhan Yểu lại cảm giác mình đang bị con gái khinh bỉ.

Nhan Yểu: …

“Đợi chút, mẹ gọi viện binh” Nói xong, cô đảo mắt một vòng quanh công viên,

cuối cùng dừng lại ở hai chàng trai trẻ.

Cô vuốt lại mái tóc hơi rối vì chạy, móc từ túi ra một thỏi son mini, soi gương điện

thoại tô chút sắc môi, rồi sải đôi chân dài bước về phía họ.

Nhan Yểu nở nụ cười đủ khiến người ta “mất mạng”, trò chuyện vài câu, chưa đầy

hai phút, hai cậu trai đã đỏ mặt theo cô trở lại.

Có viện binh, tốc độ thành công nhanh hẳn, chỉ mất hai mươi phút, diều đã bay

cao trên trời, chỉ cần giữ dây và thỉnh thoảng giật nhẹ.

“Thật sự cảm ơn nhé”

Hai chàng trai mồ hôi nhễ nhại, thấy Nhan Yểu cười vui mừng, một người gãi đầu

ngượng ngùng: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi… À, có thể… tiện cho xin WeChat

không?”

Mắt Nhan Yểu khẽ lóe sáng, mỉm cười không đáp. Ngay sau đó, cậu còn lại nhìn

Quan Thư, liền hỏi: “Bé dễ thương quá, là em gái chị à?”

Lần này, Nhan Yểu đáp ngay: “Không phải, là con gái tôi”

Hai chàng trai: “…”

Cuối cùng, chuyện xin WeChat tan thành mây khói, hai cậu chàng rời đi vội vã,

bóng lưng có phần chật vật.

Nhan Yểu nhướng mày, cúi đầu nhìn Quan Thư, khẽ nhếch môi: “Thế nào? Mẹ

thả được rồi nhé?”

Quan Thư hoàn toàn không nhận ra hành vi “dùng nhan sắc đổi lợi” của mẹ mình

đáng xấu hổ thế nào, chỉ giơ đôi bàn tay nhỏ bé lên, giọng non nớt: “Con cũng

muốn thả”

Tất nhiên Nhan Yểu không dám đưa cả guồng dây cho con, đành ngồi xổm xuống,

cùng con kéo dây diều.

Đây là lần đầu tiên Quan Thư thả diều, cũng là lần đầu của Nhan Yểu. Hai mẹ con

ngẩng đầu nhìn Tôn Ngộ Không khổng lồ trên cao, đôi mắt mèo giống hệt nhau

đều ánh lên tia sáng.

Nhưng có lẽ vì Nhan Yểu quá đắc ý, lúc chuẩn bị thả diều lên cao hơn, dây không

biết sao lại đứt ngay giữa chừng…

“Chết cha?!”

Quan Thư hốt hoảng, theo phản xạ chìa tay nhỏ đuổi theo, như thể muốn bắt lại

Tôn Ngộ Không.

Thấy vậy, Nhan Yểu vội ném cuộn dây trong tay xuống đất, đang định chạy theo

Giang Quan Thư thì lại thấy con bé “bịch” một tiếng ngã xuống bãi cỏ. Nhan Yểu

mới bước được hai bước thì bàn chân phải cũng bị viên đá vướng lại, “bịch” một

tiếng ngã xuống bãi cỏ luôn.

Hôm qua vừa mới mưa, nên mới có cảnh tượng như trên.

Giang Nghiên thật sự không hiểu vì sao hai mẹ con chỉ thả cái diều thôi mà cũng

có thể làm mình nhếch nhác đến vậy, đành bất đắc dĩ mà chuẩn bị nước nóng cho

hai người tắm, rồi mang quần áo bẩn đi giặt.

Nhan Yểu không có tuổi thơ. Khi những đứa trẻ khác còn được bố mẹ nâng niu

trong lòng bàn tay, cô đã phải chấp nhận sự thật rằng mình là một gánh nặng, bị

ép buộc trở nên chín chắn.

Những ngày chơi đùa cùng Giang Quan Thư dường như đã khơi dậy bản tính

ham chơi bị chôn giấu sâu trong cô. Lấy cớ là “chơi cùng con”, cô vô thức bù đắp

cho khoảng trống màu xám của tuổi thơ mình, từng chút một nhuộm màu tươi

sáng.

Nhan Yểu không nhận ra điều đó, nhưng Giang Nghiên thì sớm đã để ý, nên cũng

thuận theo mà cùng cô và Giang Quan Thư quậy phá.

Dù trong lòng anh, với tư cách là cha, vẫn mong con gái mình có thể dịu dàng,

nền nã hơn một chút, chứ không phải suốt ngày nghịch ngợm như một con khỉ

con. Nhưng ngay cả như vậy, Giang Nghiên vẫn hy vọng Nhan Yểu sẽ thật vui, hy

vọng sự hiện diện của Giang Quan Thư sẽ khiến cô thêm yêu thế giới này.

Và đúng như dự đoán, là “cục cưng” của bố, Giang Quan Thư đã đem chuyện

“tấm lòng tốt” của hai anh chàng lúc thả diều kể tường tận cho Giang Nghiên

nghe, tất nhiên là không quên vụ xin WeChat.

Khi đang giúp con mặc quần áo, mặt Giang Nghiên thoáng cứng lại, nhưng lại sợ

dọa con gái nên chỉ cố gượng ra nụ cười, khóe môi cong lên nhưng ánh mắt lóe

lên tia u ám, trong lòng thì lặng lẽ chửi thề cả tràng.

Tối hôm đó, nằm trên giường, Giang Nghiên bắt đầu “tính sổ” với Nhan Yểu. Cô

không ngờ Giang Quan Thư lại “mách lẻo” nhanh đến vậy. Cú “phản bội” này đến

quá bất ngờ, khiến cô đành phải dốc hết mọi chiêu trò để dỗ dành cái bình giấm

vừa bị hất đổ, cuối cùng bị ép đặt ra ba điều ước pháp tam chương.

Không được chủ động bắt chuyện với đàn ông khác.

Không được cười với đàn ông khác.

Không được cho bất cứ người đàn ông nào WeChat.

Hôm sau, Nhan Yểu xoa cái lưng mỏi nhừ của mình, mới thật sự hiểu câu trên

mạng nói “đàn ông ba mươi sung sức như hổ” nghĩa là gì.

Trước đây anh đâu có như vậy, sao giờ lại thành ra chỉ mình cô cảm thấy mình

“già” đi thế này? Đều là người đã có con rồi, làm sao chịu nổi kiểu “cày bừa” hăng

say thế chứ?

Nhưng thực tế, tuy đã ngoài ba mươi, nhưng gương mặt Nhan Yểu vẫn chẳng

khác gì một cô gái đôi mươi. Dáng người càng khỏi phải nói, dù sinh con rồi vẫn

mảnh mai, vùng bụng phẳng lì không hề có một vết rạn, săn chắc đến mức chẳng

ai nghĩ cô từng mang bầu.

Nhan Yểu vẫn đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, đặc biệt là sau khi ở bên

Giang Quan Thư lâu ngày, cô còn vô thức mang theo vài phần nét ngây thơ, khiến

Giang Nghiên chỉ muốn ngày nào cũng ôm chặt cô trong lòng, chẳng cho ai nhìn

thấy.

Giang Nghiên yêu thương Giang Quan Thư thật, nhưng không chỉ vì đó là con gái

ruột của mình.

Mỗi lần nhìn vào đôi mắt giống hệt Nhan Yểu của con bé, anh lại tự hỏi, liệu hồi

nhỏ Nhan Yểu cũng đáng yêu như thế này không.

Những chuyện về quá khứ của Nhan Yểu, cô rất ít khi nhắc tới. Nhưng đôi khi,

trong những đêm không ngủ, Giang Nghiên lại thả trí tưởng tượng bay xa, nếu

mình có thể quay về mấy chục năm trước, trở lại tuổi thơ của cô, thì nhất định sẽ

tìm được cô trước bất cứ ai, ở bên cô, để cô không phải chịu bất cứ tổn thương

nào.

Giang Nghiên muốn nói với cô một điều: Dù cả thế giới này không cần em, anh

vẫn sẽ ở bên em, mãi mãi không rời.

Nhan Yểu dĩ nhiên không biết điều đó, chỉ nghĩ anh là một ông bố cuồng con gái.

Nhưng thực ra, người anh thiên vị nhất, từ đầu đến cuối vẫn luôn là người con gái

tên Nhan Yểu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.