Đoàn làm phim đã chuẩn bị chuông báo thức cho các vị khách, thời gian
chuông reo là 7 giờ 30 phút sáng.
Tô Thần Phi bị tiếng chuông đánh thức, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt
đáng yêu của Miên Miên.
Anh ta bị “đốn tim” không chịu nổi, liền ôm lấy mặt Miên Miên định thơm một
cái.
Miên Miên vội vàng đưa tay ra ngăn lại: “Hôi quá, chưa đánh răng, cháu mau
đi đánh răng đi”
Bị Miên Miên chê, Tô Thần Phi cũng không để bụng, vui vẻ cầm đồ đi đánh
răng.
Camera bên ngoài đã chờ sẵn, vừa mở cửa, anh ta lập tức lọt vào ống kính.
Tối qua Tô Thần Phi tự gội đầu, dù đã sấy khô nhưng sau một đêm ngủ, tóc
vẫn bù xù.
Dù tóc rối bời, làn da của anh ta vẫn đẹp không tì vết, trắng mịn, khuôn mặt
điển trai không góc chết, đúng chuẩn “chó con lông xù”.
Miên Miên cũng chưa chải tóc, bé không biết tự chải nên mái tóc cũng rối
tung.
Hai bà cháu cùng bước ra ngoài, điểm tương đồng này khiến khán giả “đứng
ngồi không yên” vì quá đáng yêu.
Vừa đi được vài bước, họ gặp một cặp đôi khác – Tần Đào và em trai Tần Hào.
Tần Hào thì không sao, trẻ con ngủ dậy mặt đỏ hồng hào. Nhưng mặt Tần Đào
trông thật đáng sợ, không biết có phải do tối qua ngủ không ngon không, da
mặt anh ta tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
Tô Thần Phi giật mình hỏi: “Đào ca, anh sao thế? Tối qua ngủ không ngon à?”
Tần Đào không biết mặt mình trông thảm hại, đáp: “Không có, tối qua mệt
quá nên tôi ngủ rất ngon”
Rồi anh ta cúi xuống nói với Miên Miên: “Chào buổi sáng, cô nội Miên Miên”
Nói xong, anh ta đưa tay định véo má Miên Miên.
Miên Miên nhìn thấy chuỗi hạt trên tay Tần Đào, lại nhớ đến chuyện con ma
nhỏ bị bỏ quên trong góc. Bé né tay Tần Đào, nhăn mặt.
Không chỉ nuôi ma đáng ghét, người Tần Đào còn rất hôi.
Tần Đào thấy Miên Miên tránh mình, trong lòng mừng thầm, bắt chước biểu
cảm khóc lóc của Tô Thần Phi hôm qua, giả vờ buồn bã: “Cô nội ghét cháu à?
Sao lại tránh cháu? Cháu làm gì sai sao?”
Vốn định bắt chước giọng trẻ con nên anh ta cố nói giọng the thé. Nhưng vừa
nói xong, Tần Đào đã biến sắc – giọng mình sao khàn đặc như vịt đực?
Ngay lập tức, anh ta hiểu ra nguyên nhân.
Tối qua nghi ngờ con ma nhỏ biến mất, anh ta bực bội hút thuốc cả đêm.
Đêm mất ngủ, cổ họng không khàn mới lạ.
Vậy là con ma thực sự có vấn đề?
Nếu không có vấn đề, dù anh ta thức cả đêm, giọng nói vẫn sẽ trầm ấm như
giọng nam thần, không thể như thế này.
Tần Đào suy nghĩ miên man, nhưng vẫn giữ vẻ mặt buồn bã, thở dài ho vài
tiếng: “Hừm, tối qua đi đường lâu quá, hình như bị cảm, cổ họng khàn rồi”
Vừa dứt lời, Tần Hào hắt xì một cái lớn.
Tần Đào cười: “Em trai tôi cũng bị cảm rồi. Thôi không trêu cô nội nữa, tôi đi
xin nhân viên thuốc cảm đây”
“Tôi đang thắc mắc sao giọng anh thế kia” Tô Thần Phi cũng quan tâm hỏi
thăm, “Mau đi đi, trẻ con bị cảm khó chăm lắm”
Giọng anh ta rõ ràng hay hơn Tần Đào nhiều.
Tần Đào ghen tị trong lòng nhưng vẫn cười: “Ừ, tôi đi đây”
yeu-chieu-bsfc/chuong-26-the-nhiem-vu-cuoi-cunghtml]
Miên Miên vẫn đứng nhìn hai anh em nhà Tần, vẻ mặt khó xử.
Tần Đào dùng ma nhỏ hại cháu bảy, là kẻ xấu, chịu quả báo là đúng. Nhưng
Tần Hào cũng là trẻ con như bé, chưa làm gì sai, không đáng phải chịu khổ
cùng Tần Đào.
Phải làm sao đây?
“Cô nội Miên Miên sao thế?” Tô Thần Phi thấy bé mặt mày ủ rũ, lo lắng hỏi, “Có
chuyện gì à?”
Miên Miên liếc nhìn camera, cười: “Không có gì đâu, cháu mau đi đánh răng
đi”
Chuyện này, cháu lớn đã dặn phải nói riêng với cháu bảy, không được nói trước
camera, như thế không tốt.
Sau khi tất cả khách mời vệ sinh cá nhân xong, Hồ đạo diễn mới thông báo
bữa sáng hôm nay phải bốc thẻ chọn nhiệm vụ buổi sáng xong mới được ăn.
Thẻ đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ mọi người bốc.
Dĩ nhiên, mỗi nhóm một lớn một nhỏ, người lớn bốc được, trẻ con bốc cũng
được.
Thứ tự bốc được quyết định bằng trò oẳn tù tì của người lớn.
Nghe nói phải dựa vào may mắn để bốc nhiệm vụ, Tô Thần Phi lập tức nhăn
mặt. Nếu không liên quan đến giải trí, vận may của anh ta còn tạm được,
nhưng một khi dính đến hoạt động nghệ thuật và cần may mắn, anh ta chắc
chắn sẽ nhận phần tồi tệ nhất.
Như lần tham gia chương trình ca nhạc, lần nào anh ta cũng bị nước đổ trúng,
suýt ngất xỉu.
Đang buồn bã, nhìn thấy cục bột nhỏ bên cạnh, Tô Thần Phi lại bật cười.
Bây giờ anh ta không phải Tô Thần Phi đơn độc nữa, anh ta có cô nội rồi. Cô
nội biết thuật huyền môn thần kỳ, bốc thẻ chắc chắn không thành vấn đề!
Ôi, có cô nội thật tốt biết bao.
Quá xúc động, Tô Thần Phi bế Miên Miên lên rồi mới đi oẳn tù tì với các khách
mời khác.
Khi chơi tập thể, anh ta khó thắng, lần nào cũng thua, cuối cùng còn thua cả
Sở Kỳ, trở thành người bốc thẻ cuối cùng.
Vốn định sau khi oẳn tù tì, nhờ Miên Miên bốc được thẻ tốt, giờ giấc mơ tan vỡ,
Tô Thần Phi mặt mày ủ rũ.
Bốc cuối cùng, người khác đã lấy hết thẻ tốt rồi, cô nội may mắn cỡ nào cũng
vô dụng.
Miên Miên thấy Tô Thần Phi sắp khóc, liền vỗ vỗ mặt anh ta: “Cháu sao thế?
Chỉ là thua trò chơi thôi mà, đừng khóc, cháu là người lớn rồi đó”
Một tràng an ủi nhưng Tô Thần Phi vẫn không vui.
Nghĩ đến cảnh trong chương trình trước, khách mời không nhận được nhiệm
vụ dễ, phải cùng trẻ con chịu khổ, Tô Thần Phi rất buồn.
“Cô nội, cháu không sao, chỉ sợ không may nhận nhiệm vụ khó, cô phải chịu
khổ cùng cháu”
Miên Miên nghe xong, lại nhớ đến con ma hút vận may.
Cháu bảy của bé thật đáng thương, bị con ma bắt nạt nhiều lần, giờ tự mình
cũng cảm thấy không may mắn. Thực ra cháu rất may mắn, lần đầu gặp bé
không phát hiện ra vấn đề, vì con ma chỉ xuất hiện khi cháu làm việc.
“Sẽ không có nhiệm vụ khó đâu” Miên Miên vui vẻ an ủi cháu trai, nói như
người lớn, “Cháu rất may mắn đó”
Tô Thần Phi không tin tí nào.
Anh ta lo lắng nhìn những tấm thẻ trên tay nhân viên, lần lượt bị các khách
mời khác lấy đi, đành nhận số phận, đi lấy tấm thẻ cuối cùng.
Sau khi phát hết thẻ, các khách mời công bố nhiệm vụ của mình cho khán giả
theo yêu cầu.