Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều

Chương 327: Chỉ Muốn Biết Cháu Thích Gì



Sẵn sàng

Miên Miên đã nói như vậy, Cố U U liền nhận lấy con búp bê, cười tươi cảm ơn

Miên Miên rồi đưa cho mẹ cô bé.

Sau khi đưa búp bê xong, Cố U U nép vào tai mẹ thì thầm: “Mẹ ơi, con đã muốn

con búp bê này từ lâu lắm rồi, Miên Miên tặng con, con cũng muốn tặng lại

quà cho Miên Miên, được không ạ?”

Lưu Huệ nghe con gái chủ động nói muốn tặng quà lại, mỉm cười gật đầu, cũng

cúi xuống tai con gái: “Tất nhiên là được, tiền mừng tuổi của con mẹ không

phải đã để con tự quản lý rồi sao? Con có thể tìm hiểu xem bạn thích gì, rồi

tặng bạn ấy”

Lưu Huệ thực ra nghĩ rằng, để con gái tự nhiên phát hiện ra sở thích của bạn

trong quá trình chơi cùng. Nhưng nghĩ lại, việc này đối với một đứa trẻ 4 tuổi

quá khó, đành để mặc tự nhiên.

Việc tặng quà, người lớn hỏi nhau sẽ mất đi sự bất ngờ, nhưng trẻ con hỏi

thẳng cũng chẳng sao.

“Được rồi, hoạt động cuối cùng hôm nay là thủ công gia đình, các phụ huynh

hãy cùng các bé làm tranh in bàn tay. Chúng tôi sẽ treo chúng ở khu trưng bày

phía sau lớp, sau này còn dán cả ảnh chụp chung của phụ huynh và các bé, để

tập thể lớp Trung 3 của chúng ta thêm gắn kết”

Cố U U vốn định hỏi thẳng Miên Miên thích gì, nghe cô giáo nói đến hoạt động

tiếp theo, đành ngoan ngoãn nghe theo.

Cô bé kéo ghế định ngồi cạnh Miên Miên, nhưng phát hiện Tư Đồ Cha cũng kéo

ghế lại gần.

Cố U U tròn mắt nhìn Tư Đồ Cha, dùng giọng điệu hung dữ nhất: “Chỗ cạnh

Miên Miên là của tớ”

Tư Đồ Cha nhìn chằm chằm Cố U U.

Miên Miên sợ Tư Đồ Cha lại hù dọa bạn, liền chèn đầu vào giữa hai người, quay

lại nhìn Tư Đồ Cha.

Tư Đồ Cha đúng là định hù Cố U U, nhưng vừa làm xong vẻ mặt dữ tợn thì một

cái đầu trọc lốc xuất hiện trước mặt. Hắn nhìn vào đôi mắt đen láy của Miên

Miên vài giây, “xì” một tiếng, kéo ghế ngồi đối diện Miên Miên.

Mọi người ngồi quanh bàn, cô giáo phát vật liệu vẽ tranh và làm mẫu in bàn

tay. Để các bé có sáng tạo riêng, ngoài việc bắt buộc in hình bàn tay, phần

trang trí còn lại để các bé tự do.

Miên Miên chăm chú nghe hướng dẫn, nghe xong còn hỏi Tô Thần Cẩn ngồi

bên cạnh: “Cháu đại hiểu chưa? Nếu cháu không hiểu, cô nội có thể dạy cháu

đó”

Tô Thần Cẩn cầm tờ giấy trắng lên: “Cháu đại hiểu rồi”

Miên Miên yên tâm, bảo Tô Thần Cẩn in bàn tay lớn của anh lên giấy trước, rồi

mới in bàn tay nhỏ của mình. Có hình bàn tay rồi, vẽ tranh dễ hơn nhiều.

Cô bé cũng giao nhiệm vụ trang trí bàn tay cho Tô Thần Cẩn, sau đó lấy rất

nhiều đồ trang trí lấp lánh trong hộp, dán lên bàn tay.

Lưu Huệ thấy vậy, chỉ cho con gái xem: “U U, nhìn kìa, Miên Miên có vẻ thích

đồ lấp lánh đó”

Cố U U được mẹ hướng dẫn, bắt đầu quan sát Miên Miên.

Phát hiện Miên Miên dùng rất nhiều đồ lấp lánh màu xanh, cô bé nghiêng đầu,

nói nhỏ với mẹ: “Mẹ ơi, giúp con ghi lại, Miên Miên thích đồ lấp lánh màu

xanh”

Lưu Huệ lấy điện thoại ra, ghi chú mấy chữ này cho con gái xem: “Nè, mẹ đã

ghi giúp con rồi”

Cố U U yên tâm.

Miên Miên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Cố U U và Lưu Huệ.

Cô bé ngẩng đầu hỏi Cố U U: “Tại sao bạn phải ghi lại Miên Miên thích đồ lấp

lánh màu xanh vậy?”

Cố U U lập tức đáp: “Bởi vì, bởi vì tớ muốn tặng bạn”

Nói được một nửa, Cố U U chợt nhớ có lần bố chuẩn bị đồ lấp lánh màu trắng ở

nhà, dặn cô bé không được nói với mẹ, bảo đó là quà bất ngờ, nếu nói ra mẹ sẽ

không vui khi nhận quà nữa.

Lần đó cô bé giữ bí mật giúp bố, mẹ nhìn thấy quà đã vui mừng hôn bố mấy

cái!

Nếu lần này cô bé không nói với Miên Miên, liệu Miên Miên nhận quà có hôn

cô bé mấy cái không?

Cố U U đang nghĩ chuyện này, nói dở câu rồi im bặt.

Miên Miên cứ nhìn Cố U U chằm chằm, chờ cô bé nói tiếp.

“Không có gì đâu, tớ chỉ muốn biết bạn thích gì thôi” Đã quyết định không nói,

Cố U U đỏ mặt, lấy cho Miên Miên rất nhiều đồ lấp lánh màu xanh, “Như vậy U

U có thể lấy giúp bạn nè, tặng hết cho bạn”

yeu-chieu-bsfc/chuong-327-chi-muon-biet-chau-thich-gihtml]

“Cảm ơn bạn” Miên Miên nhận lấy đồ lấp lánh từ tay bạn, cũng lấy những đồ

trang trí gần mình đưa cho Cố U U.

Cô bé cũng nhận ra, Cố U U thích màu hồng.

Tư Đồ Cha ngồi đối diện hai người, thỉnh thoảng liếc nhìn hai cô bé, tay nhặt

hết đồ trang trí màu đen trong khay, còn lấy nhiều bút sáp màu đen.

Mẹ Tư Đồ Cha thấy con trai như vậy, ánh mắt đầy bất lực.

Không hiểu sao, con trai bà rất thích màu đen, màu vẽ dùng nhiều nhất cũng là

màu đen.

Sở thích của trẻ con là tự do, nhưng bức tranh toàn màu đen quả thật khiến

người ta khó chịu. Điều này, dù là mẹ, bà cũng phải thừa nhận.

Bà chỉ có thể tôn trọng sở thích của con, không nói gì thêm.

Vừa nghĩ, mẹ Tư Đồ Cha vừa phối hợp với con trai tô thêm một số màu sắc phù

hợp với màu đen lên bức tranh.

Một bàn có bốn người lớn, ba người đang cùng trẻ con trang trí tranh, chỉ có

mẹ Phan Lập tâm trạng phức tạp. Con trai bôi bẩn bức tranh cũng chẳng buồn

quan tâm, vẫn đang nghĩ về lời Miên Miên nói.

Con từ bụng mẹ ra, sao có thể không giống mẹ?

Tại sao? Tại sao lại không tìm thấy một điểm nào giống mình?

Mẹ Phan Lập nghĩ ngợi, còn lấy điện thoại ra, mở ảnh thời nhỏ của mình và

ảnh con trai, ghép lại để so sánh.

Nhìn đi nhìn lại, vẫn thấy không giống.

Bà lại tìm kiếm thông tin về Tiểu Cô Nãi Nãi nhà họ Tô, xác nhận một lần nữa

mọi người đều nói Tiểu Cô Nãi Nãi bói toán rất chuẩn, cuối cùng quyết tâm

giật một sợi tóc của con trai.

Phan Lập đang nguệch ngoạc trên giấy, bị giật tóc cũng chẳng cảm thấy gì.

Tô Thần Cẩn liếc nhìn mẹ Phan Lập, cúi đầu tiếp tục phối hợp với Miên Miên

trang trí tác phẩm.

Nửa tiếng sau, tranh in bàn tay của tất cả các bé đã hoàn thành.

Cô Liêu theo thứ tự hoàn thành để dán tranh, tranh của Miên Miên ở chính

giữa, cùng với tranh của Cố U U và Tư Đồ Cha.

Hoạt động gia đình buổi sáng ở trường mẫu giáo kết thúc, phụ huynh phải tạm

biệt các bé, đến 4 giờ 30 chiều đón con về.

Tô Thần Cẩn quỳ xuống tạm biệt Miên Miên.

“Tiểu Cô Nãi Nãi, cháu đại phải đi làm rồi”

Miên Miên gật đầu, chợt nghĩ đến chuyện về nhà, liền hỏi: “Tối nay Miên Miên

tự về nhà sao?”

Tô Thần Cẩn mỉm cười: “Không, là bố mẹ cháu đến đón Ngài”

“Vậy ổn, cháu đại tạm biệt~”

Cục cưng nhỏ vẫy tay.

Tô Thần Cẩn quay người rời đi, lấy điện thoại xem tin nhắn.

Vừa vặn, Kim Thái báo cáo: “Tổng giám đốc, công ty nhà họ Phan đã bị Cục

Quản lý Công thương điều tra”

Tô Thần Cẩn nhướng mày, lạnh lùng trả lời: “Ừ, ta về công ty ngay, ngươi chuẩn

bị họp, chủ đề: Kế hoạch đón tiếp đối tác”

Đối tác người Mỹ đã hẹn gặp Miên Miên sẽ đến Long Quốc trong ba ngày tới,

đúng vào cuối tuần.

Sau khi bàn phương án xong, cháu đại này còn phải báo cáo lại với Tiểu Cô Nãi

Nãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.