Trong mỗi căn phòng đều bày biện vài món đồ sứ lớn, cùng một vài chậu hoa
cảnh, khiến ánh mắt Tô Vương thị và Tô Trần thị đờ đẫn cả đi.
Họ không nhịn được mà sờ sờ chỗ này, chạm chạm chỗ kia, nhìn thấy chiếc
giường lớn chạm khắc hoa văn cùng tấm chăn bông mềm mại, nhịn không được
nằm ngửa xuống đó, vui vẻ lăn qua lăn lại.
Nghĩ đến việc căn nhà này sắp sửa trở thành của nhà mình, trong lòng họ liền
sung sướng đến mức sủi bọt.
Dân làng giúp nhà Căn Điền dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, các phụ nhân bắt đầu
bận rộn chuẩn bị tiệc tùng, rửa nồi chà bát, mổ gà xẻ cá, bận rộn đến mức không
khí hừng hực.
Các nam nhân thì đi đến từng nhà mượn bàn ghế, bởi lẽ ở nông thôn thời cổ đại,
nhà nào mở tiệc cũng đều phải gom góp bàn ghế từ các nhà khác.
Không biết là thê tử nhà ai đang lúc bận rộn tranh thủ đi nhà xí, trông thấy Tô
Vương thị và Tô Trần thị đang lén lút quanh quẩn trong sương phòng nhà Căn
Điền, liền vội vàng gọi lớn:
“Nương tử nhà Căn Hữu, nương tử nhà Căn Trụ, các ngươi đang làm gì đấy?
Sao không mau ra phía trước giúp đỡ, sắp không xoay xở kịp rồi!”
Tô Vương thị và Tô Trần thị bị bắt gặp, trong lòng có chút xấu hổ, nhưng lại vô
cùng không cam tâm, đành phải miễn cưỡng đi ra sân trước.
Mọi người đang bận rộn ở sân trước, đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Ối chà, mọi người đều ở đây cả sao? Xem ta đến thật đúng lúc!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc như bà mối, phía
sau nàng ta là một tiểu tử tuấn tú, mày rậm mắt to, bên cạnh còn có một lão phụ
nhân hiền từ, trông qua là biết người có tu dưỡng tốt.
Mọi người xôn xao bàn tán:
“Đây là ai vậy?”
“Không quen biết, bà mối cũng đến rồi, là đến cầu hôn sao?”
“Cầu hôn ai? Là Uyển nhi chăng?”
“Rất có thể, tiểu tử này nhìn dáng dấp không tệ, dung mạo cũng thuộc hàng nhất
nhì đấy!”
“Haiz, đẹp mã thì có ích gì, ngươi xem nhà thông gia của Nghiên nhi đó, người ta
là con trai của chưởng quỹ tiệm thêu cơ đấy. Chậc chậc chậc. Là người trong trấn
đàng hoàng tử tế”
Tô Tiểu Noãn vừa thấy, vội vàng gọi nương và Tỷ tỷ nàng. Triệu thị thấy vậy,
gương mặt rạng rỡ hẳn lên, Hình Chiêu ca này là đến cầu hôn rồi!
cữu cữu, cữu mẫu nhìn thấy Hình Chiêu dẫn theo nương thân và bà mối đến,
cũng nở nụ cười hài lòng.
Họ vội vàng mời thân gia vào sảnh đường ngồi xuống.
Bà mối nhìn Tô Uyển đứng bên cạnh một lượt rồi mở lời:
“Ôi chao, Triệu gia muội muội khỏe chứ. Ta là bà mối nói mai nhiều nhất ở Thanh
Điền trấn chúng ta, mọi người đều gọi ta là Trần Bà Tử. Hôm nay ấy à, nếu không
phải lão tỷ tỷ ta đây cứ khẩn khoản nài nỉ ta nhất định phải đến, thì ta đã phải từ
chối mấy vụ đại sự mai mối rồi. Thấy đứa cháu rể lớn của ta nóng lòng như khỉ
thế kia, ta cứ nghĩ đối phương phải là tiên nữ giáng trần thế nào chứ, hôm nay
nhìn thấy, quả nhiên, hai đứa chúng nó quả là một cặp trời sinh, một đôi đất tạo
đấy! Hôm nay là ngày đại hỷ tân gia của thân gia, chúng ta thêm một cái hỷ nữa,
song hỷ lâm môn có được không?”
Hạt Dẻ Nhỏ
Triệu thị cũng vui mừng. Đại nữ nhi của ta đây đã đến tuổi định thân từ lâu rồi,
nếu không phải bị nhà họ Thái kia làm lỡ dở, thì cũng không phải đợi đến tận bây
giờ.
Nay thấy hai đứa trẻ đều có tình ý với nhau, thêm vào việc ta cũng yêu mến đứa
trẻ Hình Chiêu này, mối hôn sự này ta từ tận đáy lòng tán thành.
nương thân Hình Chiêu cũng cười nói:
“Ta mạo muội gọi một tiếng thân gia, ta chỉ có độc nhất đứa con trai này, ta vẫn
luôn mong có một cô con gái. Uyển nhi này ấy à, ta thích từ tận đáy lòng, cứ như
là con gái ruột của ta vậy. Ta thương yêu vô cùng. Thân gia cứ yên tâm giao Uyển
nhi cho ta, ta bảo đảm sẽ yêu thương nó hơn cả con gái ruột”
Tô Nghiên nhi trốn ở một bên lén nhìn, trong lòng tức giận vô cùng, đôi tay không
ngừng vặn xoắn chiếc khăn lụa trong tay.
tai/chuong-51.html]
Hình Chiêu này quả thực trông không tệ, hình như còn đẹp hơn Thái Hữu Điền.
Người cũng cao lớn uy vũ, Thái Hữu Điền so với hắn ta thì chẳng khác nào. một
con gà con gầy yếu.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Tô Uyển lại tìm được người tốt hơn! Hừ, có lẽ
Hình Chiêu này chỉ là tên nghèo kiết xác! Có lẽ nhà họ sắp không còn gạo nấu
cháo rồi!
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng ta mới dễ chịu hơn một chút, liền cúi đầu, tiếp tục
lén lút lắng nghe cuộc nói chuyện bên trong.
Chỉ thấy nương thân Hình Chiêu lấy ra một vật được bọc bằng vải đỏ căng phồng
từ trong lòng. Mở ra xem. tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Đó rõ ràng là mười thỏi bạc, mỗi thỏi mười lượng, cùng một đôi vòng ngọc nhìn
thôi đã thấy chất ngọc cực tốt.
“Thân gia, đây là sính lễ mà ta chuẩn bị theo quy củ cưới gả của Bình Nguyên
quận, không biết có chỗ nào thất lễ không, xin thân gia nhất định phải chỉ bảo cho
ta”
Triệu thị thì vẫn bình thản, dù sao thì sáu trăm lượng ta cũng đã từng thấy qua,
nên một trăm lượng này không quá gây chấn động.
Điều khiến ta cảm thấy quá đỗi là bởi vì nó quá nhiều. Theo những gì ta biết, cả
thôn Thượng Điền này, lập thê thường chỉ có ba đến năm lượng sính lễ, nhiều
nhất cũng chỉ là mười lượng.
Thế mà lần này là một trăm lượng cộng thêm một đôi vòng ngọc, quả thực quá đỗi
quý trọng!
cữu cữu, cữu mẫu thì thực sự bị kinh ngạc đến chết lặng, ngay cả Tôn Bảo Quý
đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
Chàng nghĩ đến tình cảnh nhà mình, bất giác cúi đầu xuống, ước chừng nhà
chàng không thể đưa ra sính lễ cao như vậy cho Noãn nhi.
Chàng ở trên có một ca ca, ở dưới có một đệ đệ, ca ca lập thê cũng chỉ tốn năm
lượng bạc, phụ mẫu chàng đều là những nông dân chất phác, quanh năm suốt
tháng cũng không tích góp được bao nhiêu tiền, đợi chàng lập thê xong, đệ đệ
còn phải cưới thê tử.
Tôn Bảo Quý bất giác nắm chặt tay thành quyền, chàng nhất định phải nỗ lực
kiếm tiền, tranh thủ cũng để Noãn nhi có thể gả về nhà chàng một cách vẻ vang.
Tô Nghiên nhi trốn ở một bên, phải cắn chặt chiếc khăn lụa trong miệng mới
không kêu lên thất thanh! Một. một trăm lượng sao?? Lại còn có một đôi vòng
ngọc??
Nghĩ đến việc mình định thân, nhà Thái Hữu Điền chỉ cho hai mươi lượng, lúc đó
mình đã đắc ý vô cùng, cho rằng đó là đứng đầu cả mười dặm tám thôn rồi!
Gia đình Hình Chiêu này làm nghề gì chứ, cưới một cô thê tử mà sính lễ tung ra
đã là một trăm lượng, số bạc đó có thể cưới mười cô thê tử rồi!!
Tô Nghiên nhi nghiến răng nghiến lợi vì căm hận, lòng ghen tị phát điên, Tô Uyển,
lại là Tô Uyển, tại sao ngươi cứ luôn đối đầu với ta, tại sao!?
Ngay cả dân làng đứng xem náo nhiệt bên cạnh cũng kinh ngạc, một trăm lượng
cộng thêm một đôi vòng ngọc ư?
Không chỉ mười dặm tám thôn không tìm thấy, mà e rằng cả Bình Nguyên quận
này cũng đếm trên đầu ngón tay, người ta cưới tú tài phu nhân cũng chưa chắc có
nhiều đến thế này!
Xem ra, nhà Căn Điền này thực sự đã phát đạt rồi!
Chỉ thấy trong sảnh đường, đại cữu cữu Triệu Văn Hải không nhịn được hỏi:
“Không biết thân gia làm nghề gì?”
cữu cữu chủ yếu nghĩ rằng lỡ đâu gia đình Hình Chiêu ca này không được giàu
có lắm, vì muốn cưới Uyển nhi mà phải đi vay mượn tiền bạc thì không hay. Vẫn
nên hỏi cho rõ ràng thì hơn.
nương thân Hình Chiêu khẽ cười, nụ cười mang theo chút cay đắng:
“Không sợ thân gia chê cười, chúng ta vốn là người kinh thành, nhưng không may
gia đạo sa sút, phải rời bỏ quê hương mà đến Thanh Điền trấn này. May mắn thay
lúc đó còn sót lại chút tổ sản, lại mua sắm thêm ít ruộng đất cửa hàng ở Bình
Nguyên quận này. Hình gia chúng ta tuy không phải nhà đại phú đại quý gì, nhưng
chúng ta có thể bảo đảm, tuyệt đối sẽ không để Uyển nhi chịu thiệt thòi, có chúng
ta một miếng ăn, sẽ có Uyển nhi một miếng ăn!”
Nói xong, Hình lão thái thái lộ ra vẻ bi thương, khiến Triệu thị thấy không đành
lòng, vội vàng giải thích:
“Đại tỷ, đừng buồn bã, nói ra thì cũng là Uyển nhi nhà chúng ta trèo cao. Nhưng
chỉ cần hai đứa trẻ đối đãi tốt với nhau, chúng ta đã mãn nguyện rồi. Lão tỷ tỷ,
mau đừng đau lòng nữa”