Theo hình thức phân nhóm, nhóm Hạ Tinh Lê tiếp tục trải qua thêm năm ván
game nữa. Dù quá trình đầy mạo hiểm, nhưng may mắn thay tất cả đều thuận lợi
thông quan.
Trong khoảng thời gian đó, không biết thế giới hiện thực bên ngoài đã trôi qua
bao lâu. Theo lời Tần Hoài Vũ, khi sự thâm nhập của hai bên thế lực ngày càng
sâu, các hacker hàng đầu của cả hai phe đều đang nỗ lực sửa đổi chương trình
bên trong hệ thống. Vì vậy, các số liệu trong trò chơi cũng thay đổi liên tục, không
còn giá trị tham khảo chính xác nào nữa.
Thực tế, các người chơi trong quá trình tham gia cũng ít nhiều nhận ra điều này.
Vì cuộc đấu trí giữa hai bên không thể không để lại dấu vết, thỉnh thoảng họ cảm
thấy cơ chế trò chơi đang bảo vệ mình, nhưng lúc khác lại thấy nó phát triển theo
hướng phi lý và chệch đường ray. Tóm lại là thay đổi thất thường, hoàn toàn khó
lòng dự đoán.
Hạ Tinh Lê có một dự cảm rằng ngày hai bên chính thức ngửa bài đã đến gần, dù
cô không chắc trận đại chiến cuối cùng này sẽ bùng nổ theo hình thức nào.
Cho đến một ngày nọ, suy đoán của cô đã trở thành sự thật.
Cô vừa lấy bát cơm gà hầm nấm hương từ lò vi sóng ra, giây tiếp theo đã thấy
Diêu Thương đẩy cửa bếp bước vào, sắc mặt ngưng trọng ra hiệu cho cô.
“A Lê, Hoài Vũ gửi tin nhắn tới rồi”
Cuối cùng cũng đến.
Tần Hoài Vũ gửi tin nhắn thông qua hòm thư hệ thống. Có lẽ lo lắng bị chặn giữa
đường nên nội dung rất ngắn gọn, đính kèm một đường link lạ.
【 12 giờ sau, cuộc truy tung toàn bản đồ bắt đầu, nhân lực thiếu hụt. 】
Cụ thể là truy tung cái gì, Tần Hoài Vũ không đề cập, nhưng có thể khẳng định
rằng cô hiện tại chỉ còn mười hai giờ để chuẩn bị.
Hạ Tinh Lê nhấn vào đường link. Link này dường như được gửi định hướng, chỉ
có tài khoản của cô mới có thể mở và sử dụng. Đường link hiển thị sẽ hết hạn sau
mười phút, và trong mười phút này, cô có quyền gửi thư cho toàn bộ người chơi
trong hệ thống.
Đây là cơ hội mà Tần Hoài Vũ đã tranh thủ giành lấy cho cô, cũng chính là điều
đã nói trước đó, để cô dốc hết sức mình lôi kéo thêm nhiều người chơi gia nhập
vào kế hoạch phá hủy hệ thống này.
“Hoài Vũ có lẽ không kịp triệu tập thêm người, giờ chỉ có thể dựa vào em, tập hợp
được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vấn đề là em nên nói gì đây?” Cảm giác sứ mệnh
đột ngột ập đến khiến người vốn dĩ khéo ăn nói như cô cũng phải ngẩn ngơ một
thoáng. “Chẳng lẽ em nên viết một bức thư động viên?”
Diêu Thương vỗ vai khích lệ cô: “Em cứ viết tùy ý đi, viết gì cũng được. Người
hiểu tự khắc sẽ hiểu, còn người không muốn gia nhập thì em có viết hùng hồn thế
nào cũng vô dụng”
“Vâng, vậy em thử xem”
Hạ Tinh Lê dùng tám phút để cân nhắc từ ngữ, sau đó vào phút cuối cùng, cô
trịnh trọng nhấn nút gửi.
Thế là, bao gồm cả Diêu Thương, tất cả các người chơi đang bị nhốt trong hệ
thống Âm Thành đều nhận được thư của cô cùng một lúc.
【 Gửi các vị người chơi:
Chào mọi người, tôi là Hạ Tinh Lê. Dù bạn có quen thuộc với cái tên này hay
không cũng không quan trọng, hôm nay tôi chỉ lấy thân phận một tình nguyện viên
để chân thành và khẩn thiết gửi lời mời tới các bạn.
Bấy lâu nay, chúng ta bị nhốt trong hệ thống Âm Thành, sống trong sợ hãi liên tục,
tàn sát lẫn nhau, mất đi người thân bạn bè, không thể thoát khỏi gông cùm và
không nhìn thấy hy vọng. Mỗi một ván game trôi qua đều như tiến thêm một bước
gần kề cái chết, không biết khi nào mới là điểm dừng, cho đến hôm nay, từ thế
giới thực đã truyền đến tin tốt. Với sự hậu thuẫn từ các thế lực liên quan, chúng
ta đã chờ được cơ hội để cùng nhau lật đổ hệ thống này, và đây có lẽ là cơ hội
duy nhất.
Mười hai giờ sau, lối vào trận chiến cuối cùng sẽ mở ra. Tôi không thể hứa với
các bạn rằng ván này chúng ta sẽ đối mặt với điều gì, là giông bão hay là thảm
họa diệt vong. Tôi thậm chí không thể xác định nhiệm vụ và mục tiêu cụ thể, tất cả
đều là ẩn số. Đó là bài toán khó mà chúng ta cần cùng nhau giải quyết.
Trên con đường phản kháng luôn cần có những người mở đường chấp nhận đổ
máu và hy sinh, và tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế hy sinh. Tôi không ép buộc mọi
hết vốn liếng để đặt cược một phen, tôi hy vọng các bạn có thể gia nhập. Chúng
ta không có lựa chọn nào tốt hơn, chỉ có thể đoàn kết lại, dùng hết khả năng để
mở ra một con đường máu.
Hãy tin rằng, trước khi mất đi nhiều hơn nữa, chúng ta cuối cùng sẽ tìm thấy sự
sống trong cái chết, giành lại tự do. 】
Hạ Tinh Lê đứng tại chỗ, thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hồi lâu sau
mới quay đầu hỏi Diêu Thương: “Anh nói xem, chuyện này rõ ràng không có gì
đảm bảo, cứ như đi nộp mạng vậy, lại còn giống như bán hàng đa cấp nữa, liệu
có ai đến thật không?”
“Không biết” Diêu Thương suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu cười nói: “Nhưng anh
cảm thấy, dù kế hoạch này nghe có vẻ không đáng tin cho lắm, vẫn sẽ có người vì
tin tưởng em mà chọn tham gia”
“Em còn có sức hút đó sao?”
“Tất nhiên rồi. Những người chơi khác tạm thời không bàn tới, ít nhất hiện tại
chúng ta đã có một đội bảy người bắt đầu, và là một đội bảy người lấy em làm
trung tâm hoàn toàn”
Lời còn chưa dứt, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa liên tiếp, các đồng đội ở những
nơi ở liên thông lần lượt bước vào phòng khách.
“Lê Lê không đi làm diễn thuyết gia thì thật là uổng phí tài năng văn chương”
Dương Tĩnh tay cầm nửa lon Coca chưa uống hết, thản nhiên ngồi xuống sofa.
“Lời lẽ mạnh mẽ quá, làm tôi cũng thấy nhiệt huyết sục sôi”
Chung Thư Ngọc tương đối cẩn trọng, riêng mình xác nhận lại một chút: “Tinh Lê,
trong thư cậu gửi có kèm lựa chọn Có và Không, chỉ cần tôi chọn Có là đồng
nghĩa mười hai giờ sau có thể tiến vào ván cuối cùng đúng không?”
“Đúng vậy” Hạ Tinh Lê khựng lại vài giây, rồi bất đắc dĩ bổ sung: “Thực ra cũng
chưa chắc đã là ván cuối cùng, vạn nhất thất bại mà hệ thống vẫn vận hành, có lẽ
chúng ta…”
“Không sao đâu” Chung Thư Ngọc mỉm cười xua tay: “Tôi không đặt ra giả thiết
đó. Thành công thì tốt nhất, vạn nhất thất bại, biết đâu tôi tử trận trên sa trường,
cũng coi như không phải chịu cái khổ này nữa”
“Ái chà!” Dương Tĩnh khâm phục giơ ngón tay cái: “Tâm lý tốt đấy lớp trưởng
Chung. Thật ra tôi cũng nghĩ vậy, không thành công thì thành nhân, tóm lại tôi
cũng chịu đủ lắm rồi!”
“Quá khen”
Khổng Toàn vừa ngậm kẹo mút vừa hỏi mơ hồ: “Đây là lần đầu tôi tham gia đại
cảnh tượng thế này, chưa có kinh nghiệm, cần chuẩn bị gì không?”
“Thông thường thì không mang được gì vào trò chơi đâu, cậu cứ thay một bộ
quần áo nhẹ nhàng, thoải mái nhất là được. Cả giày nữa, nhất định phải chọn loại
hợp để chạy đường dài, tôi đoán ván này sẽ phải vận động nhiều đấy”
“Ôi thế thì tôi phải đi tìm ngay mới được” Long Ngạo Phi nghe vậy vội vàng chạy
về phòng, lầm bầm một mình: “Nhớ là có đôi ủng leo núi mấy ngàn tệ, đi êm chân
lắm mà cứ quên bẵng đi”
Hạ Tinh Lê quay đầu lại, phát hiện Hàn Ngọc đang đứng ở cửa thư phòng nhìn
mình. Cô khẽ nhướng mày, vẫy tay ra hiệu với cậu.
“Tôi thấy cậu cũng chẳng có gì cần chuẩn bị. Tranh thủ thời gian về ngủ bù một
giấc đi, vào trong đó rồi sợ là không có cơ hội nghỉ ngơi đâu”
Hàn Ngọc gật đầu, bình tĩnh đáp: “Vâng”
Ban đầu Hạ Tinh Lê chỉ mong đợi có bảy người tham gia hành động lần này, cô
thậm chí đã về phòng ngủ bù, nhưng giấc ngủ này chẳng hề yên ổn.
Không ngờ trong vài giờ tiếp theo, nhà cô khách khứa nườm nượp không ngớt.
Chẳng biết Tần Hoài Vũ thiết lập đường link đó thế nào mà các người chơi đồng ý
lời mời lại có thể xuyên qua vài cánh cửa, náo nhiệt liên thông hết vào phòng
khách của cô.
Đúng như lời Diêu Thương nói, những người chơi này vốn chẳng rõ chuyện gì
đang xảy ra hay sắp xảy ra, họ thuần túy thấy tên Hạ Tinh Lê, biết hành động này
do Hạ Tinh Lê khởi xướng nên mới quyết định nhận lời triệu tập.
Họ đều là những đồng đội từng cùng Hạ Tinh Lê trải qua các ván game. Có người
từng được Hạ Tinh Lê giúp đỡ, có người từng hợp tác quan trọng với cô. Tóm lại,
họ đến đây vì sự tin tưởng và nghĩa khí.
Có thể trải qua bao nhiêu ván game mà vẫn kiên trì sống đến giờ, ai mà chẳng có
chút nhiệt huyết và bản lĩnh cơ chứ?
Đến sớm nhất là hai cô gái mặc đồ đôi kiểu giản dị. Người bên trái có mái tóc đỏ
rực rỡ, ngũ quan xinh đẹp nhưng không kém phần anh khí. Người bên phải cắt
tóc ngắn, khí chất thanh lãnh, đứng bên cạnh ít nói. Hai người chính là Vu Đào và
Triệu Tĩnh Tư, những người đã nương tựa vào nhau để sống sót đến cuối cùng
trong ván Quái Đàm Thôn Sơn.
Vu Đào vừa vào phòng khách đã nhận ra Diêu Thương ngay, gọi chính xác tên
anh: “Diêu Thương đúng không? Anh cũng còn sống à, tốt quá”
Diêu Thương cạn lời: “Trong nhận thức của cô thì tôi đáng lẽ phải chết từ lâu rồi
sao?”
“Không không, không phải thế” Vu Đào vội vã xua tay lảng sang chuyện khác:
“Xem ra hai người gương vỡ lại lành rồi hả? Chúc mừng chúc mừng nhé”
Diêu Thương liếc nhìn Triệu Tĩnh Tư bên cạnh, bình thản gật đầu: “Xem ra hai cô
cũng tu thành chính quả rồi, chúc phúc nhé”
Triệu Tĩnh Tư khẽ cong môi, không nói gì.
han/chuong-156-tap-kethtml]
Nửa giờ sau, lại có một người chị tóc xoăn xuất hiện, trang điểm quyến rũ, ăn
mặc giống hệt nhân vật Lara trong Lăng Mộ Kẻ Cướp. Lúc đó Hạ Tinh Lê đang trò
chuyện với nhóm Vu Đào, vừa thấy người này thì ngẩn ra một thoáng mới nhớ ra
là ai.
“À, cô là ván Xác Sống Vây Thành, hai chúng ta từng đổi xe cho nhau đúng
không? Lúc đó cô còn giếc gã bạn trai ngoại tình của mình nữa?”
May mắn là trí nhớ của cô rất tốt, dù chỉ là những giao điểm ngắn ngủi cũng cơ
bản đều có ấn tượng.
Vu Đào bên cạnh kêu lên kinh ngạc: “Trời ạ, nói giếc là giếc luôn, người chị
này ngầu dữ vậy sao?”
“Bởi vì hắn đáng chết. Một gã đàn ông vừa không trung thành lại vừa mất đi giá
trị thì không cần thiết phải tồn tại” Người phụ nữ tóc xoăn khẽ mỉm cười, chìa tay
về phía Hạ Tinh Lê. “Hai chúng ta chưa từng trao đổi tên họ, tôi vốn định tham gia
cho vui thôi, ai ngờ lại là cô. Vậy thì làm quen chút đi, Hạ tiểu thư Tinh Lê, tôi là
Từ Tử Sam”
Hạ Tinh Lê thân thiện bắt tay cô ấy: “Chào mừng cô gia nhập. Cô muốn uống gì
không? Để bạn trai tôi pha cho cô một ly”
“Cà phê, cà phê gì cũng được, cảm ơn”
Phòng khách ngày càng náo nhiệt. Sau đó, những đồng đội đang ngủ bù trong
phòng cũng tỉnh giấc. Hàn Ngọc, Dương Tĩnh và Chung Thư Ngọc chỉ ra nhìn một
cái, thấy không có tình huống gì đặc biệt lại ngái ngủ đi vào. Chỉ có Long Ngạo
Phi và Khổng Toàn là hiếu khách nhất, hào hứng tham gia vào cuộc xã giao này.
Hơn một giờ sau, lại có thêm hai người chơi nữ đến. Lần này là Trần Hòa Nguyệt
và Viên tiểu thư Lâm từng tham gia ván Nghệ Nhân Rối Trong Cổ Lâu. Viên Lâm
lần này không mặc đồ cosplay mà mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình để mặt mộc tới,
Hạ Tinh Lê suýt nữa không nhận ra.
Cô ấy nhận ly nước chanh từ tay Hạ Tinh Lê, tò mò nhìn quanh một lượt, cuối
cùng nhìn về phía Trần Hòa Nguyệt vừa bước vào từ cửa hông khác, mỉm cười
chào hỏi.
“Hi, cô cũng tới à, còn nhớ tôi không?”
“Nhớ chứ” Trần Hòa Nguyệt luôn mang lại cảm giác thanh lãnh mà lãng mạn. Cô
ấy mặc một bộ sườn xám màu xám nhạt, thanh nhã đứng đó, đưa một chậu trúc
văn cho Hạ Tinh Lê. “Tôi tự trồng đấy, coi như một món quà nhỏ”
Hạ Tinh Lê vội vàng nhận lấy: “Cái này quý quá, tôi còn chưa chuẩn bị quà đáp lễ
nữa. Kìa, Diêu Thương, anh vào ngăn kéo tủ lấy chiếc trâm cài tóc bằng đồng
tráng men ra đây. Đó là món đồ em mua để sưu tầm, em diện không hợp nhưng
rất xứng với Trần tiểu thư”
Diêu Thương đáp lời rồi vào phòng.
Nghe thấy Từ Tử Sam thản nhiên nói: “Trong đội chúng ta rõ ràng tỷ lệ nữ nhiều
hơn nam nhỉ, quả nhiên phụ nữ có tinh thần hy sinh cao hơn”
“Cũng không thể vơ đũa cả nắm như vậy được” Long Ngạo Phi tích cực minh oan
cho mình và đồng đội. “Cũng có những chàng trai gan dạ sẵn sàng hy sinh mà, ví
dụ như tôi, như Diêu Thương, còn hai người nữa đang trong phòng ngủ kìa”
“Ừ, tướng mạo của anh nhìn đúng là rất có tướng hy sinh đấy”
“Nghe có gì đó sai sai. Khổng Toàn, em phân tích xem, chị ấy đang khen hay đang
mỉa mai anh vậy?”
Khổng Toàn tiện tay nhét miếng socola vào miệng anh ta: “Nghỉ ngơi chút đi, anh
cứ ngồi đây thì ai mà nhịn nổi không mỉa mai anh chứ?”
“???”
Trong khi mọi người đang tranh luận về chủ đề nam hay nữ có tinh thần hy sinh
hơn, thì nhanh chóng có thêm hai cặp đôi gia nhập đội ngũ. Đó là Đồng Sân và
Đào Hoan từng xuất hiện trong ván chủ đề Nhà Tù, cùng với Chương Mục và
Chung Tú, một diễn viên và một người mẫu từng quen biết Diêu Thương từ ván
chủ đề Bệnh Viện Nhân Hòa.
Cặp đôi sinh viên Đồng Sân và Đào Hoan lúc nào cũng tươi cười hớn hở, khí chất
sạch sẽ lương thiện, vừa gặp mặt đã vội vã chào hỏi mọi người.
“Đông người quá đi!” Biểu cảm của Đào Hoan trông rất hớn hở, cô ấy ngẩng đầu
nhìn Đồng Sân. “Em cứ tưởng chỉ có hai đứa mình dám tham gia, sợ thiếu nhân
thủ cơ”
Đồng Sân vỗ đầu cô ấy, rồi chân thành nói với Hạ Tinh Lê: “Hạ tiểu thư, Hoan
Hoan về có kể với tôi, trận ở nhà tù cô đã luôn không buông tay cô ấy, giữa
đường còn nhắc nhở nhiệm vụ và cổ vũ cô ấy nữa. Tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn
cô”
Hạ Tinh Lê khách sáo xua tay: “Tôi chẳng qua chỉ làm tròn nghĩa vụ thông báo
thôi, Hoan Hoan thông quan được chủ yếu là nhờ sự dũng cảm của cô ấy. Cô ấy
rất tuyệt vời”
Đây không hoàn toàn là lời khách sáo, vì lúc đó Đào Hoan đã dùng kéo cắt đứt
một ngón tay của mình mà vẫn có thể nhịn đau không kêu thành tiếng để tiếp tục
chạy về phía trước. Cô gái này bề ngoài văn nhã yếu đuối nhưng thực chất dũng
khí và sức chịu đựng không hề tầm thường. Hơn nữa, khoảng cách từ ván Nhà
Tù đến giờ đã lâu, hai người không thể chỉ dựa vào may mắn mà sống sót, chắc
chắn phải có bản lĩnh thật sự.
Phía bên kia, Chương Mục và Chung Tú đang túm lấy Diêu Thương để hỏi han,
đúng hơn là hóng hớt.
“Cậu và Hạ Tinh Lê đã xác nhận lại quan hệ chưa?”
“Cô ấy cuối cùng đã thừa nhận danh phận của cậu chưa?”
Diêu Thương hạ thấp giọng ừ một tiếng. Trong phòng khách quá đông người,
công khai nhắc đến chuyện này khiến ngay cả anh cũng cảm thấy không tự nhiên.
“Hai người có thể quan tâm đến chính sự một chút được không? Sắp tới nơi cửu
tử nhất sinh rồi mà vẫn còn tâm trí lo cho chuyện tình cảm của người khác”
Chương Mục lý sự: “Chính vì sắp khai chiến nên mới phải tranh thủ hóng hớt một
chút chứ, nếu không sau này làm gì còn thời gian?”
Chung Tú cười tủm tỉm nói: “Chúng tôi đều tự nguyện gia nhập đội cảm tử, nghĩa
khí như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng được nghe cậu kể vài câu sao?”
…
“Mau kể vài câu đi”
Hạ Tinh Lê vừa lúc đi ngang qua, một mặt ứng phó với các đồng đội khác, một
mặt cúi xuống, thản nhiên thì thầm với Chung Tú: “Đừng hỏi anh ấy, chi bằng trực
tiếp hỏi tôi này”
“Vậy hai người là…”
“Gương vỡ lại lành rồi, tôi đề nghị đấy”
Nói xong cô ngồi xuống bên cạnh Diêu Thương, tiện tay cấu nhẹ vào hông anh
một cái trêu đùa. Diêu Thương ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng thực chất đã nắm
lấy tay cô từ phía sau.
Giữa căn phòng đầy tiếng ồn ào, hai người tự nhiên tựa vào nhau.
Hiện tại đội ngũ đã tập hợp được mười sáu người, một lúc lâu sau vẫn chưa có
thêm người mới. Ngay khi Hạ Tinh Lê nghĩ rằng con số dừng lại ở đây, thì khi
đồng hồ đếm ngược còn lại nửa giờ, cửa phòng khách lại một lần nữa bị đẩy ra,
một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào.
Cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa cao cá tính, đôi lông mày đậm và ánh mắt sắc sảo,
trông rất khỏe khoắn và tràn đầy năng lượng. Phong cách ăn mặc của chàng trai
thì lòe loẹt hơn nhiều. Tóc ngắn nhuộm nhiều màu, sơ mi hoa hồng phối với quần
jeans tua rua, lại còn đi đôi giày đính đinh tán sáng loáng.
Hai người này là đồng đội từ ván Khách Sạn Tượng Sáp Hoàng Hôn, vận động
viên Judo Bạch Huyên Thảo, cùng chuyên viên trang điểm kiêm hacker nghề tay
trái La Thất Hỉ.
“Ngại quá, hai chúng tôi vừa mới ngủ dậy nên mới thấy thư của cô” La Thất Hỉ
cười nói: “Thú thật là tôi đã đợi ngày này từ lâu rồi, chỉ thiếu người đứng ra tổ
chức thôi. Hạ tiểu thư, xem ra cô cũng là người được quân đội lựa chọn nhỉ?”
Trước câu hỏi đi thẳng vào vấn đề của anh ta, Hạ Tinh Lê không cảm thấy ngạc
nhiên. Trước đây trong trò chơi cô đã biết anh ta là một hacker vô cùng xuất sắc.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ quân đội cũng sớm nhận ra điều đó nên mới đưa anh ta
vào trò chơi. Không chỉ anh ta, sợ rằng Bạch Huyên Thảo cũng thuộc diện tương
tự.
Cô nâng ly ra hiệu: “Coi như là vậy đi. Tôi có dự cảm năng lực của anh La trong
ván này chắc chắn sẽ có đất dụng võ lớn”
“Thế thì tốt nhất, dù sao tôi cũng bị kìm nén lâu quá rồi, đang lo không có cơ hội
làm một trận ra trò đây”
Bạch Huyên Thảo và La Thất Hỉ liếc nhau, mỉm cười gật đầu: “Tôi cũng vậy”
Chiến đấu vì tự do, nghĩ thế nào cũng thấy thật sục sôi nhiệt huyết.
Đến đây, tiểu đội mười tám người đã tập hợp đầy đủ.
Trên màn hình TV phòng khách, đồng hồ đếm ngược kết thúc.