Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Long Ngạo Phi trên kênh chung, Hạ Tinh Lê liền
biết Sa Thành, nơi Diêu Thương và Long Ngạo Phi đang đứng, cũng rơi vào tình
cảnh tương tự Hàn Thành, bị xác sống xâm chiếm.
Tuy nhiên, tình hình của các đồng đội ở tám tòa thành phố còn lại có giống nhau
hay không thì vẫn chưa thể xác định, vì tạm thời chưa thấy ai phản hồi.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có thêm vài đồng đội lần lượt xuất hiện. Có lẽ họ
cũng vừa mới ổn định lại sau cơn hỗn loạn và tranh thủ thời gian để báo cáo.
【 Hạ Thanh Châu 】: Chỗ chúng tôi là Cảng Thành, trời đột nhiên tối sầm, ngay
cả ánh trăng cũng không có. Khắp phố phường nơi nào cũng treo lồng đèn giấy.
【 Dương Tĩnh 】: Trên đường phố đâu đâu cũng thấy những người cao hai mét
đội nón lá đi tuần tra, từng đội một, tay xách đèn lồng tỏa ánh sáng xanh lục.
【 Hạ Thanh Châu 】: Chân chúng không chạm đất, cũng không nhìn rõ mặt, tôi
nghi không phải người mà là truyền thuyết âm binh mượn đường.
【 Chung Tú 】: Tình hình chỗ tôi và Chương Mục cũng tương tự, hơn nữa vừa
rồi chúng tôi còn phát hiện quỷ ảnh gần khu dân cư.
Âm binh mượn đường, bách quỷ dạ hành, có lẽ những truyền thuyết dân gian đã
được chứng thực tại Bạch Thành và Cảng Thành.
【 Tần Hoài Vũ 】: Chỗ tôi và Viên tiểu thư vẫn là ban ngày, nhưng sương mù rất
dày, có tiếng gầm rú truyền đến, chúng tôi nghi là sinh vật lạ.
【 La Thất Hỉ 】: Nói thẳng ra là quái thú dị hình. Tôi và Huyên Thảo đang bị kẹt
trong tiệm net chưa ra ngoài được, bên ngoài có hai con nhện khổng lồ đang đi
tuần. Phiền mọi người cầu nguyện cho hai đứa tôi đừng để chưa kịp xuất quân đã
bỏ mạng.
【 Khổng Toàn 】: Trời ạ, các người gặp nhện sao? Chỗ tôi và Thư Ngọc là bạch
tuộc, loại bạch tuộc có thể bò trên mặt đất ấy!
【 Chung Thư Ngọc 】: Nó cao bằng tòa nhà hai tầng, chúng tôi đang nghiên cứu
cách vòng qua nó để đến cứ điểm mục tiêu.
【 Đồng Sân 】: Quý Thành gửi báo cáo khẩn. Xem ra mọi người đều gặp chuyện
huyền huyễn, còn bên tôi và Hoan Hoan thì rất hiện thực chủ nghĩa. Hiện tại trên
phố toàn là các băng đảng độc thủ đang đấu súng với nhau!
【 Vu Đào 】: Đúng thế người anh em, Ngu Thành cũng vậy. Cả thành phố đầy
những xe mô tô bọc thép, chia băng nhóm giếc người vô tội vạ. Hoàn toàn có lý
do để tin rằng hễ thò đầu ra là bị hạ trong một nốt nhạc.
【 Đào Hoan 】: Bọn họ đều có súng, có khi còn có cả bom. Chúng ta nên đi đâu
để tìm vũ khí nóng đây?
【 Trần Hòa Nguyệt 】: Thử tìm ở các bệnh viện hoặc trường học gần đó xem,
chúng tôi tìm thấy ở bệnh viện.
【 Vu Đào 】: Tìm thấy gì? Súng hả?
【 Trần Hòa Nguyệt 】: Đúng, còn có cả đạn và áo chống đạn nữa.
Khoảng mười mấy giây sau khi Trần Hòa Nguyệt gửi tin nhắn này, tất cả người
chơi đều phát hiện trên bản đồ khu vực Đào Thành, một biểu tượng lá cờ vàng
đại diện cho cứ điểm phát sóng đột ngột chuyển sang màu xám.
【 Tần Hoài Vũ 】: Tuyệt quá, cứ điểm ở Đào Thành đã bị phá hủy rồi sao?
【 Từ Tử Sam 】: Tất nhiên, đồng đội tôi vừa nói đấy thôi, chúng tôi tìm được
súng rồi. Các người cũng nhanh chân lên đi.
【 Trần Hòa Nguyệt 】: Thiết bị phát sóng đặt trong phòng, không khó để phá hủy,
ít nhất dùng súng bắn nổ nó rất đơn giản. Có điều sau khi phá hủy cảnh báo
sẽ vang lên, nhớ chuẩn bị sẵn đường lui trước.
Đến đây, báo cáo chiến thắng đầu tiên của chiến dịch đã xuất hiện.
Hạ Tinh Lê phản hồi một câu trên kênh chung, thông báo tình hình ở Hàn Thành.
Cô đã cơ bản hiểu rõ, hiện tại bản đồ được chia thành bốn khu vực, mỗi khu vực
người chơi đều đối mặt với những khốn cảnh khác nhau.
Khu vực Kinh Bắc, gồm Thiên Thành, Hải Thành, Chiếu Thành, đang bị quái thú dị
hình xâm chiếm.
Khu vực Kinh Đông, gồm Ngu Thành, Đào Thành, Quý Thành, đi theo lộ trình bạo
lực băng đảng, mưa bom bão đạn.
Khu vực Tây Kinh, gồm Hàn Thành, Sa Thành, xác sống vây thành.
Khu vực Kinh Nam, gồm Bạch Thành, Cảng Thành, tràn ngập linh dị quỷ quái.
Tạm thời ai cũng không giúp được ai, chỉ có thể nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ tại
khu vực của mình trước, sau đó mới tính cách chi viện cho đồng đội.
Hàn Ngọc cuối cùng cũng tìm thấy vị trí cầu dao điện. Cậu lách người vào, một
tay hất tung nắp bảo vệ, dùng sức gạt cầu dao xuống.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, tại cầu dao lóe lên tia lửa, ngay sau đó
ánh đèn toàn tầng lầu vụt tắt, chìm vào bóng tối dày đặc.
Hạ Tinh Lê tựa lưng vào tường, lắng tai nghe tiếng bước chân của xác sống từ
bốn phía, sau đó kéo tay Hàn Ngọc, ra hiệu cho cậu đi theo mình về phía hành
lang bên trái.
“Tại sao bên kia hình như vẫn có ánh sáng?”
Hàn Ngọc nheo mắt, cảnh giác xác nhận: “Đúng vậy”
Từ góc độ của hai người, có thể thấy ở chỗ rẽ thấp thoáng một chút ánh sáng
nhạt, dường như lọt ra từ khe cửa của một căn phòng nào đó đang đóng chặt.
Vốn dĩ nó rất mờ nhạt, nhưng khi cả tầng lầu đã tắt điện, điểm sáng này trở nên
vô cùng nổi bật.
han/chuong-159-bon-khu-vuchtml]
Hạ Tinh Lê hơi hiểu ra: “Mạch điện của máy phát sóng chắc là được thiết kế riêng
biệt. Tòa nhà mất điện cũng không ảnh hưởng đến nó”
Tòa nhà Lục Giác có tổng cộng ba mươi hai tầng, tám tầng dưới là trung tâm mua
sắm giải trí, hai mươi bốn tầng trên là văn phòng. Căn phòng đang sáng đèn kia
cũng chỉ là một văn phòng bình thường trong số đó.
Hai người lần mò đi tới, thấy cửa phòng không khóa. Khi đẩy cửa ra, ánh đèn bên
trong thậm chí còn làm họ chói mắt trong giây lát.
Hạ Tinh Lê thấp giọng nói: “Chính là chỗ này”
Cô nhìn thấy máy phát sóng mà Trần Hòa Nguyệt đã nhắc tới. Nó trông giống một
chiếc hộp đen kích thước bằng bàn phím, kết nối với một màn hình đang hiển thị
những dãy mã phức tạp mà cô không hiểu.
Trần Hòa Nguyệt nói dùng súng bắn nổ nó rất đơn giản, nhưng tiếc là hiện tại
trong tay cô không có súng, chỉ có một con dao lọc xương lấy từ hàng thịt lợn.
Cô trầm ngâm: “Trực tiếp cắt đứt mạch điện cũng được phải không?”
Hàn Ngọc móc từ trong túi ra một đôi găng tay cách điện và một chiếc kìm. Đây là
đồ cậu lấy được từ một cửa hàng kim khí trên đường đến hội hợp với cô, trực
giác mách bảo sẽ có ích nên cậu đã mang theo.
“Để tôi thử xem”
“Chờ đã, chúng ta phải tính đường lui trước, tránh để lát nữa cảnh báo vang lên,
xác sống kéo đến bịt kín lối ra”
Hàn Ngọc chỉ vào văn phòng đối diện: “Chị qua đó đợi tôi được không?”
Ý của cậu là cậu sẽ tự mình phá hủy máy phát sóng, còn cô trốn vào căn phòng
đối diện. Khi cảnh báo vang lên thì lập tức mở cửa cho cậu. Dù sao cũng chỉ có
căn phòng này có ánh sáng, xác sống rất có thể sẽ không chú ý đến căn phòng tối
tăm, lúc đó hai người có thể nhân cơ hội chạy thoát.
“Không vấn đề gì”
Hạ Tinh Lê nói xong, dứt khoát xoay người vào văn phòng đối diện, khép hờ cửa
để theo dõi động tĩnh.
Hàn Ngọc hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đeo găng tay, cầm chắc chiếc kìm cắt,
bắt đầu nghiên cứu hệ thống dây dợ phức tạp nối giữa máy phát và màn hình.
Cậu nhớ lại lời Tần Hoài Vũ nói, chỉ cần phá hủy được là được, phương thức
không quan trọng, có thể dùng mọi thủ đoạn bạo lực.
Thế là cậu cứ thế cắt loạn một hồi, cố gắng phá hoại triệt để, không để sót một
sợi dây nào nguyên vẹn. Những sợi dây đó cứng hơn cậu tưởng, khi cắt có thể
cảm nhận rõ sự cản trở cùng với những đợt tê rần của dòng điện suýt chút nữa
xuyên qua cả găng tay.
Khoảng nửa phút sau, biểu tượng lá cờ vàng tại vị trí này trên bản đồ đồng hồ
cuối cùng cũng chuyển sang màu xám. Cùng lúc đó, tiếng chuông cảnh báo sắc
nhọn, chói tai vang vọng khắp căn phòng.
Hàn Ngọc quay người chạy vụt ra cửa. Vừa ra đến hành lang, cậu đã bị Hạ Tinh
Lê từ phòng đối diện đưa tay nắm lấy cổ áo kéo vào trong. Hai người lập tức khóa
cửa, áp sát vào khe cửa quan sát bên ngoài.
Rất nhanh sau đó, hành lang vang lên tiếng chạy rầm rập và tiếng va đập, lẫn lộn
với những tiếng gầm gừ phát ra từ những cuống họng thối rữa. Rõ ràng đám xác
sống đã nghe động tĩnh kéo đến, chúng chen lấn xô đẩy nhau, loạng choạng tìm
kiếm con mồi.
Chúng như thể đều dồn hết vào căn phòng duy nhất có ánh sáng. Như vậy cũng
tốt, chúng sẽ giẫm nát chiếc máy phát sóng đã hỏng kia càng thêm triệt để.
Hàn Ngọc đang ngồi xổm ở đó chưa kịp nói gì thì cảm thấy Hạ Tinh Lê đang kéo
tay áo cậu lên, quấn thứ gì đó quanh tay, hình như là băng dính.
“Đừng cử động” Hạ Tinh Lê nhận ra vẻ thắc mắc của cậu, nhẹ giọng giải thích:
“Quấn băng dính dày một chút để bảo vệ cánh tay, lúc giáp lá cà sẽ giảm bớt
được tổn thương từ răng và móng vuốt của xác sống”
“Vâng”
Băng dính tất nhiên là thứ cô vừa tranh thủ tìm được trong ngăn kéo văn phòng.
Ngoài ra, cô còn tìm thấy một cây gậy đánh golf. Thứ này có tầm tấn công xa,
có vẻ thích hợp để đối phó với xác sống hơn là dao lọc xương.
Hai người chờ đợi khoảng năm phút, cho đến khi những tiếng động hỗn loạn bên
ngoài dần yếu đi, đoán rằng đám xác sống vừa tụ tập đã tản đi vì không tìm thấy
mục tiêu.
Hạ Tinh Lê mở cửa văn phòng một lần nữa. Sau khi xác định nguy cơ đã được
giải trừ, cô cùng Hàn Ngọc chuẩn bị rời đi bằng lối thoát hiểm cầu thang bộ.
“Chúng ta xuống hầm gửi xe xem có kiếm được chiếc ô tô nào không”
Nếu cứ đi bộ hoặc đạp xe đến các cứ điểm thì vừa tốn thể lực vừa không kịp thời
gian.
Ai ngờ hai người chưa đi được mấy chục mét thì cầu dao điện vừa bị ngắt lúc
nãy bỗng nhiên đóng lại. Trong nháy mắt, ánh đèn tầng mười hai bừng sáng, làm
lộ rõ bóng dáng hai người.
Đám xác sống đang lảng vảng ở hành lang lập tức phát hiện ra họ. Chúng nhe cái
mồm đầy máu gào rú điên cuồng, tranh nhau lao về phía này.
“Chạy!”
Hạ Tinh Lê nắm lấy tay Hàn Ngọc chạy như bay. Cô vung cây gậy golf, đập thẳng
vào đầu một con xác sống đang chặn đường, làm vỡ nát sọ não nó, máu mủ
văng tung tóe. Đồng thời, cô rút con dao lọc xương dắt ở thắt lưng, xoay tay
đâm một nhát dứt khoát vào huyệt thái dương của một con khác.
Cô đạp tung cửa thoát hiểm, thân hình nhanh nhẹn lao xuống cầu thang. Hàn
Ngọc theo sát phía sau, tiện tay nhặt một đoạn ống nước thải bị vứt bỏ trên mặt
đất chèn chặt cửa thông đạo, tạm thời chặn đứng tốc độ truy kích của đám xác
sống phía sau.
“Tại sao cầu dao điện lại tự đóng lại được?”
“Rất khó nói, dù sao ván này cơ chế rất đặc thù” Hạ Tinh Lê không quay đầu lại,
vừa chạy vừa nói: “Hơn nữa quân đội muốn chúng ta phá hủy máy phát sóng từ
bên trong, phía tổ chức ngoại cảnh sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Họ chắc
chắn sẽ tìm cách ngăn cản, muốn giải quyết chúng ta ngay trong trò chơi này”
Đây là chiến trường của họ, cũng là chiến trường đấu trí giữa hai thế lực. Vì vậy,
sự cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào, họ không thể lường trước mà chỉ có thể tùy cơ
ứng biến.