Quái thú ở Thiên Thành phổ biến có sức chiến đấu mạnh mẽ, vị trí cứ điểm lại
phần lớn rất hiểm hóc, nên thời gian đầu, hành động của Bạch Huyên Thảo và La
Thất Hỉ gặp rất nhiều khó khăn. Mãi đến khi Đồng Sân và Đào Hoan gia nhập, cặp
đôi trẻ này mang theo một lượng lớn vũ khí súng ống có thể sử dụng tại đây,
mới giúp hai người như được tiêm một liều thuốc trợ tim.
Bạch Huyên Thảo giỏi cận chiến, thể lực tốt, phụ trách điều khiển vật cưỡi hiện tại
của đội là một con tê giác sừng vàng. La Thất Hỉ đầu óc linh hoạt, phụ trách thiết
kế lộ trình và vạch ra sách lược. Đồng Sân bắn súng chuẩn, phụ trách tiêu diệt
những con quái thú sợ đạn. Đào Hoan có tư duy không gian ưu tú, chuyên phụ
trách xác định những vị trí cứ điểm bị hệ thống nhắc nhở mơ hồ trên bản đồ.
Tiểu đội bốn người tuy là lần đầu hợp tác nhưng lại phối hợp rất ăn ý. Ai làm việc
nấy, cùng nhau vượt qua nhiều lần khủng hoảng một cách kịch tính.
Mãi đến trưa ngày thứ sáu, Thiên Thành chỉ còn lại một máy phát tín hiệu cuối
cùng chưa bị phá hủy. Đào Hoan vốn đã đối chiếu bản đồ để xác định vị trí cụ thể,
nhưng chưa kịp chạy đến nơi thì đồng hồ rung lên, hệ thống gửi tới thông báo.
【 Cảnh báo: Đợt nhảy dù sẽ bắt đầu sau hai giờ nữa. Thiên Thành, Ngu Thành,
Hàn Thành, Cảng Thành là mục tiêu lần này, yêu cầu người chơi rời khỏi các
thành phố trên trong thời hạn quy định. 】
Cái gọi là nhảy dù có nghĩa là hai giờ sau, bốn thành phố bị điểm tên, bao gồm tất
cả NPC và người chơi bên trong, đều sẽ bị san phẳng thành bình địa trong nháy
mắt. Rõ ràng, đây lại là một ván cờ mới. Thế lực ngoại cảnh lại một lần nữa sửa
đổi cơ chế bên trong phó bản. Có lẽ quân đội cũng đã nỗ lực ngăn chặn hết mức,
nếu không số thành phố bị ném bom không chỉ dừng lại ở con số bốn mà có lẽ là
mười.
Nhóm ba người Vu Đào, Triệu Tĩnh Tư và Từ Tử Sam đã hoàn thành nhiệm vụ ở
Ngu Thành từ sáng, hiện tại xác suất lớn là đang trên đường đến Hải Thành viện
trợ. Hàn Thành từ sớm đã không còn ai. Còn nhóm bốn người Hạ Tinh Lê từng
kẹt lại Cảng Thành nay cũng đã thuận lợi đến Bạch Thành, hội hợp cùng Chương
Mục và Chung Tú.
Trong bốn thành phố đó, ba thành phố có thể từ bỏ, chỉ duy nhất Thiên Thành là
họ vẫn chưa rời đi.
Đào Hoan nhìn chằm chằm thông báo trên đồng hồ hồi lâu, bỗng ngẩng đầu nhìn
La Thất Hỉ.
“Nếu thành phố thực sự bị phá hủy, vậy máy phát tín hiệu còn tồn tại không?”
“Vẫn còn” La Thất Hỉ gật đầu. “Thiết lập của ván này là trừ khi chúng ta tự tay
phá hủy máy phát, nếu không mọi cơ chế trong phó bản đều không thể ảnh
hưởng đến nó. Dù thành phố bị san phẳng, nó vẫn sẽ tồn tại”
Nói cách khác, họ bắt buộc phải phá hủy cứ điểm cuối cùng ở Thiên Thành trong
vòng hai giờ này. Nếu không, khi đợt nhảy dù bắt đầu và nơi này bị phong tỏa,
nhiệm vụ của ván này coi như trực tiếp tuyên bố thất bại. Họ không còn lựa chọn
nào khác.
“Không sao, cứ điểm ngay gần đây thôi, vẫn kịp” Bạch Huyên Thảo thần sắc bình
tĩnh, cô vỗ vai Đào Hoan, ôn tồn an ủi. “Chuyện này để mình tôi đi làm là được,
hai người đưa Thất Hỉ lập tức đến ga tàu, đi Hải Thành hoặc Chiếu Thành viện
trợ, thời gian vẫn đủ”
“Em đang nói sảng gì thế? Đây là trách nhiệm chung của chúng ta mà” La Thất Hỉ
bất đắc dĩ nhìn cô. “Làm ơn đi Huyên Thảo, em có thể nghi ngờ thực lực của anh,
nhưng đừng coi thường quyết tâm của anh được không? Ngay từ trước khi tới
đây anh đã thề rồi, dù nhiệm vụ có thành công hay không, anh nhất định sẽ cùng
tiến cùng lui với em”
“Anh tin em đi, một mình em có thể hoàn thành”
“Em có thể độc lập hoàn thành nhiệm vụ và việc anh muốn đi cùng em không hề
mâu thuẫn nhau” La Thất Hỉ nói xong, dứt khoát ném ba lô của mình cho Đồng
Sân, cười bảo. “Tôi không cần cái này nữa, hai người mang đi đi. Cả con tê giác
này nữa, cưỡi nó ra ga sẽ nhanh hơn, chúc hai người may mắn”
Đồng Sân tất nhiên hiểu ở lại nghĩa là gì. Trước sự lựa chọn sinh tử, mọi ngôn từ
đều trở nên nhạt nhẽo, và cậu thực sự cũng không có thời gian để đau buồn. Cậu
lên tiếng, giọng như sắp khóc nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nhịn xuống, xoay
người đỡ Hoan Hoan lên lưng tê giác sừng vàng.
“Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thành công”
“Rất tốt”
La Thất Hỉ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, rồi thản nhiên nắm
lấy tay Bạch Huyên Thảo.
“Hai đứa mình quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
“ 12 năm. ”
“12 năm, lâu thật đấy. ”Anh thở dài lẩm bẩm. “Chú dì cứ luôn cảm thấy anh không
đáng tin, không yên tâm gả em cho anh. Ban đầu anh còn định xách hai bình rượu
ngon qua uống với chú mấy ly, nỗ lực thể hiện thêm chút nữa, ai dè hai đứa mình
lại vướng vào chuyện này”
han/chuong-167-nhay-duhtml]
Bạch Huyên Thảo mím môi cười.
“Thực ra bố mẹ em rất thích anh, chỉ là muốn thử thách anh thêm một thời gian
thôi. Tiếc là sau này sợ không còn cơ hội nữa”
La Thất Hỉ định nói không sao đâu, nhưng lại không tài nào thốt nên lời. Cô gái
anh yêu nhất đang đứng ngay trước mặt, nhưng cái chết đang cận kề, anh
không thể đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn nào nữa. Cảm giác áy náy mãnh liệt va đập
vào tim, người vốn luôn bất cần đời như anh cuối cùng cũng không nhịn được mà
đỏ hoe hốc mắt.
“Huyên Thảo, anh”
Lời chưa dứt, Bạch Huyên Thảo đã tiến lên một bước, dịu dàng đặt một nụ hôn
lên trán anh.
“Không sao đâu, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, đúng không?”
“Đúng, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau”
Hai người mỉm cười nhìn nhau, cuối cùng rảo bước chạy về hướng cứ điểm mục
tiêu. Dưới bầu trời âm u, vô số quái thú đang nuốt chửng thành phố này, bụi bặm
từ những tòa nhà sụp đổ bay mù mịt trong gió, cho đến khi hoàn toàn che lấp
bóng dáng của họ.
【 Vu Đào 】: Xin lỗi các đồng đội ở Hải Thành, vốn dĩ định đến viện trợ nhưng
hiện tại chắc ba chúng tôi không ra khỏi chuyến tàu này được rồi.
【 Từ Tử Sam 】: Tạm biệt mọi người. Thực ra tôi thấy chiến tích của mình cũng
khá ổn rồi, có thể yên tâm đi chết.
【 Triệu Tĩnh Tư 】: Tạm biệt.
Theo tiến trình nhiệm vụ, cơ chế săn giếc trong phó bản ngày càng tàn khốc, và
nguy hiểm khi sử dụng phương tiện giao thông cũng tăng lên gấp bội. Chuyến tàu
hướng về Hải Thành lần này hội tụ đủ mọi hiệu ứng tiêu cực của cả khu vực Kinh
Bắc và Kinh Đông. Bảy toa đầu đầy rẫy những tay súng côn đồ, bảy toa sau bò
lổm ngổm những hung thú đang ngủ say.
Họ vốn định học theo kinh nghiệm của nhóm Hạ Tinh Lê trước đó là trốn trong nhà
vệ sinh cho đến khi tàu vào trạm. Nhưng mới trốn được nửa giờ, bên ngoài đã
vang lên tiếng súng và tiếng đánh nhau kịch liệt. Đám quái thú đều đã tỉnh
giấc, chúng đang lùng sục thức ăn và nổ ra cuộc chiến đẫm máu với đám côn đồ
kia.
Trong cuộc chiến này, họ không thể đứng ngoài cuộc vì cánh cửa nhà vệ sinh đã
lung lay sắp đổ, chỉ chưa đầy nửa phút nữa là sụp hoàn toàn. Lúc đó, họ sẽ phải
trực diện đối mặt với thảm họa. Vì vậy, họ tận dụng thời khắc cuối cùng để gửi
những lời trên lên kênh chung.
“Cũng tốt, ván này tôi gặp được toàn đồng đội tốt” Từ Tử Sam nhanh chóng nạp
đạn cho khẩu súng ngắn, cô thấp giọng nói. “Lát nữa tôi xung phong, giếc
được đứa nào hay đứa đó, hai người tùy nghi di tản”
“Không cần tùy nghi đâu” Triệu Tĩnh Tư rút ra hai quả lựu đạn, bình tĩnh đề nghị.
“Cho nổ tung luôn đi”
Vu Đào lập tức đồng ý.
“Được, như vậy ba đứa mình ra đi cũng thanh thản hơn, đỡ phải bị đám sinh vật
không ra chó chẳng ra sói kia gặm nhấm, ghê tởm chết đi được”
Trong khoảnh khắc đó, Từ Tử Sam nhớ đến Trần Hòa Nguyệt. Cuối cùng, để yểm
hộ cho cô, Trần Hòa Nguyệt cũng đã cầm lựu đạn đồng quy vu tận với đám
NPC. Đây có lẽ cũng coi như là một kiểu trở về cùng một cội nguồn nhỉ?
Cô mỉm cười, vui vẻ gật đầu.
“Được, nghe hai người”
Thế là ba người không nói thêm gì nữa, chỉ cùng chen chúc trong không gian chật
hẹp, lưng tựa vào vách tường, lặng lẽ chờ đợi giây phút cuối cùng tìm đến. Khi
cánh cửa đổ sầm xuống, tất cả quái thú ở lối đi gào thét, bộ mặt dữ tợn chảy
máu loãng, tranh nhau xông vào.
Một khung cảnh thật hoang đường.
Vu Đào và Triệu Tĩnh Tư đồng thời ném lựu đạn ra ngoài. Giây tiếp theo, tiếng
nổ vang rền, toa tàu rung chuyển dữ dội như thể một màn pháo hoa lộng lẫy vừa
được thắp lên. Hai người họ ôm chặt lấy nhau, cho đến chết cũng không buông
tay.