Sau khi trò chơi Âm Thành tạm dừng vận hành, hệ thống bên trong bị tê liệt trên
diện rộng. Dù có sửa chữa khẩn cấp thì ít nhất cũng cần ba tháng trở lên. Tuy
nhiên, thế lực ngoại cảnh rõ ràng đã không còn cơ hội thực hiện bất kỳ biện pháp
cứu vãn nào, bởi vì nhân viên do quân đội phái đến đã thâm nhập vào biên giới.
Việc tiêu diệt toàn bộ bọn chúng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Ngoài ra, quân đội cũng giải cứu được rất nhiều người chơi bị nhốt trong trò chơi,
bao gồm cả hai mươi thành viên tham gia trận chiến cuối cùng, và khẩn cấp đưa
họ đến bệnh viện địa phương để cứu trị. Vì hệ thống Âm Thành hoạt động theo
phương thức tương tự như hồn xuyên, thông qua tín hiệu sóng não để điều khiển
người chơi, nên với những người bị kẹt lâu ngày và chịu thương tổn nghiêm
trọng, thậm chí đã tử vong trong trò chơi, việc cứu trị ngoài đời thực là vô cùng
khó khăn.
Dù ván đấu cuối cùng có cơ chế đặc biệt, nhưng vì cả hai mươi thành viên đều đã
tử trận trong đó, nên thân thể và tinh thần của họ đều chịu sự tàn phá khá
nghiêm trọng. Trung bình họ phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt nửa tháng.
Ngay cả khi xuất viện cũng để lại ít nhiều di chứng như mất ngủ, gặp ác mộng,
thính giác và thị giác bị tổn thương, giảm trí nhớ hay thể lực suy yếu. Muốn hồi
phục hoàn toàn, có lẽ họ còn phải tĩnh dưỡng một thời gian dài nữa.
Vì thế, các bộ phận liên quan đã chi trả toàn bộ viện phí, cấp một khoản tiền bồi
thường khổng lồ, đồng thời hứa hẹn sau khi thu hồi toàn bộ quyền kiểm soát hệ
thống, cải tạo và khởi động lại, sẽ mời họ tiếp tục tham gia giám sát và thử
nghiệm dự án này. Suy cho cùng, họ chính là những dũng sĩ tiên phong đã có
đóng góp to lớn cho sự thành công của chiến dịch.
..
Tiết trời giữa hạ, đã nửa năm trôi qua kể từ khi hệ thống ngừng hoạt động. Các
người chơi dần hồi phục đã lần lượt trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường.
Tần Hoài Vũ đã tìm cách lấy được phương thức liên lạc của cả hai mươi thành
viên và lập một nhóm chat trên WeChat. Hiện tại trong nhóm mỗi ngày đều rất náo
nhiệt, luôn có người trò chuyện đủ thứ. Trải qua thử thách sinh tử, những người
trẻ tuổi vốn tình cờ gặp gỡ này giờ đây đã trở thành những người bạn thân thiết.
Dù ở khắp bốn phương trời, họ vẫn luôn quan tâm đến nhau.
Hạ Tinh Lê dùng số tiền bồi thường đổi bằng cả mạng sống của mình để mở một
cơ sở mật thất bỏ túi rộng hơn một nghìn mét vuông tại trung tâm Thiên Thành.
Cô dùng chủ đề kinh dị do chính mình thiết kế. Hiện tại cô hợp tác cùng ông chủ
cũ Dương Tĩnh, đôi bên cùng có lợi, việc kinh doanh vô cùng phát đạt.
Không chỉ vậy, mật thất của cô còn trở thành địa điểm check in đặc biệt của các
đồng đội. Bất cứ ai trong nhóm khi đến Thiên Thành du lịch đều mang quà ghé
thăm và tiện thể trải nghiệm trò chơi.
Hôm nay, khách hàng được đón tiếp là Tần Hoài Vũ cùng bạn trai của cô ấy, chính
là vị học trưởng từng chỉ tồn tại trong ký ức. Vị học trưởng này đúng như những
gì Tần Hoài Vũ từng kể. Ngũ quan thanh tú đoan chính, khí chất ôn hòa lịch thiệp,
vừa nhìn đã biết xuất thân từ danh môn và có giáo dưỡng tốt.
“Xứng đôi, quá xứng đôi”
Đó là câu đầu tiên Hạ Tinh Lê thốt ra khi nhìn thấy hai người. Cô thực lòng mừng
cho Tần Hoài Vũ, cuối cùng cũng khổ tận cam lai, có được kết cục viên mãn bên
người mình yêu.
Vị học trưởng dường như còn có việc chính sự, lần này tới chỉ để bày tỏ lòng cảm
ơn với Hạ Tinh Lê, nên ngồi chưa bao lâu, trò chuyện vài câu rồi cáo từ. Sau khi
anh ấy đi, Tần Hoài Vũ và Hạ Tinh Lê ngồi uống cà phê, không tránh khỏi một hồi
tám chuyện.
“Cô với Diêu Thương dạo này thế nào rồi? Định khi nào thì ra mắt gia đình?”
Hạ Tinh Lê cười nói: “Chuyện gặp phụ huynh thì sớm muộn cũng phải gặp thôi,
nhưng không vội một sớm một chiều. Anh ấy dạo này bận trang hoàng studio
riêng, tôi cũng đang phỏng vấn nhân viên mới cho quán, chắc để cuối năm đi”
“Cũng tốt, tranh thủ lúc trẻ nên tập trung cho sự nghiệp. Vậy còn anh trai cô?”
“Anh tôi vẫn mở quán bar ở Chiếu Thành. Nghe nói Đồng Sân và Hoan Hoan cũng
học đại học ở Chiếu Thành, ngày thường vẫn hay qua tiệm anh tôi tiêu xài” Hạ
Tinh Lê nghĩ ngợi rồi đột ngột hỏi: “Đúng rồi, trước đây cô nói bố của Viên Lâm là
phú thương nổi tiếng ở Hải Thành, tâm nguyện ban đầu của cô ấy khi tham gia
hành động là hủy diệt Viên gia, hiện tại tình hình thế nào rồi?”
“Đã sa lưới cả rồi, còn phán quyết cụ thể ra sao thì không thuộc phạm vi tìm hiểu
của tôi” Tần Hoài Vũ nói. “Tóm lại có thể khẳng định là những chứng cứ Viên
Lâm thu thập được đã phát huy tác dụng rất quan trọng”
“Vậy là tâm nguyện của cô ấy đã thành, tốt quá rồi”
Hạ Tinh Lê ngoài mặt nói về Viên Lâm, nhưng thực chất cũng là đang đồng cảm
với Diêu Thương, vì hoàn cảnh của anh không khác Viên Lâm là bao. Tính ra thì
Diêu Kiến Hùng chắc cũng đã sa lưới rồi. Cô nhận thấy vài manh mối qua cảm
xúc của Diêu Thương thời gian qua nhưng không hỏi nhiều. So với những lời an
ủi sáo rỗng, cô muốn để anh tự mình điều chỉnh tâm trạng hơn. Cái hố sâu này
sớm muộn cũng phải bước qua. Gió dừng mưa tạnh, tương lai sẽ là những ngày
nắng đẹp.
..
Hôm nay là cuối tuần, mật thất của Hạ Tinh Lê lạ thay lại treo biển tạm ngừng kinh
doanh, bởi vì hôm nay có khá nhiều khách quen đến chơi.
Dương Tĩnh giao việc cho nhân viên rồi tự mình đến ăn chực. Lý do là bánh ngọt
tự làm ở quán Hạ Tinh Lê rất ngon. Trung bình mỗi tháng anh ghé qua năm sáu
lần nên Hạ Tinh Lê cũng đã quen.
Chung Thư Ngọc vừa vặn đến Thiên Thành công tác nên bớt chút thời gian thăm
Hạ Tinh Lê, còn mang theo một đống đặc sản của Đào Thành.
Vu Đào và Triệu Tĩnh Tư thì đã chính thức công khai mối quan hệ với gia đình. Bố
Triệu Tĩnh Tư đã mất, mẹ còn chưa ra tù nên tạm không nhắc tới. Còn nhà Vu
Đào thì phản đối kịch liệt, tìm cách chia rẽ hai người. Vì vậy Vu Đào trực tiếp cắt
đứt liên lạc với người nhà, chuẩn bị cùng Triệu Tĩnh Tư đến Thiên Thành định cư.
Căn nhà họ thuê không xa chỗ Hạ Tinh Lê, sau này có thể thường xuyên tụ họp.
“Vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn ở cái nhà trọng nam khinh nữ đó nữa. Từ nhỏ tôi đã
chẳng được ăn miếng cơm nóng, đi học làm ba công việc bán thời gian vẫn phải
gửi tiền về tiếp tế, sau này tiền sính lễ của em trai họ cũng định trông chờ vào tôi.
Dựa vào cái gì chứ? Tôi không thể hy sinh hạnh phúc bản thân để nuôi đám
người hút máu đó cả đời được!”
Dương Tĩnh vừa ăn bánh vừa gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, trước hết phải sống vì
mình đã. Không sao, hai người cứ yên tâm phát triển ở Thiên Thành, ai dám gây
phiền phức thì tôi với Lê Lê sẽ ra mặt ngay”
“Hì, không cần phiền đến mọi người đâu. Hai đứa tôi rèn luyện một vòng trong Âm
Thành về, giờ một mình có thể đánh gục cả đám lưu manh cũng không thành
vấn đề, chẳng ai bắt nạt được đâu!” Vu Đào xua tay đầy phóng khoáng. “Tôi tính
cả rồi, đợi hai năm nữa mẹ Tĩnh Tư ra tù sẽ đón bà ấy về phụng dưỡng. Hai đứa
tôi đều rất biết kiếm tiền, cuộc sống kiểu gì cũng ổn thôi”
Triệu Tĩnh Tư bưng một ly Americano đá ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn Vu Đào đang
hào hứng nói chuyện. Gương mặt cô ấy nở nụ cười, đáy mắt tràn ngập ý xuân.
Cô ấy bỗng nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Chung Thư Ngọc: “Còn hai người
bạn kia của Chung tiểu thư thì sao?”
han/chuong-170-ngoai-truyenhtml]
Chung Thư Ngọc đoán cô ấy đang hỏi về Khổng Toàn và Long Ngạo Phi, mỉm
cười đáp: “Khổng Toàn có studio dạy nhảy riêng ở Hải Thành, thỉnh thoảng còn
gặp gỡ Tần Hoài Vũ tiểu thư. Long Ngạo Phi thì đang làm việc ở Bạch Thành,
nhưng nghe nói dạo này cậu ấy đang xin công ty điều chuyển về chi nhánh Hải
Thành”
Hạ Tinh Lê ngồi bên cạnh chậc một tiếng: “Thư Ngọc, cậu thấy hai người họ có gì
đó không? Dạo này tớ tán gẫu với Khổng Toàn, con bé đó cứ hở ra là lại chê bai
Long Ngạo Phi vài câu, tần suất cao quá, tớ thấy không bình thường chút nào”
“Thật lòng mà nói, tớ cũng thấy không bình thường. Nhưng trong trò chơi, di ngôn
của Long Ngạo Phi là muốn uống rượu mừng của Khổng Toàn, chuyện này”
Dương Tĩnh thẳng thắn xen vào: “Đã bảo đó là di ngôn mà, rõ ràng là lúc đó cậu
ta biết mình sắp chết nên không muốn Khổng Toàn phải gánh nặng tâm lý.
Không phải thực lòng yêu thì chẳng ai nói được câu đó đâu. Nhưng giờ không
phải là đang sống sờ sờ đó sao? Chỉ cần Khổng Toàn chưa có bạn trai, lại không
ghét cậu ta, thì sao không nỗ lực thêm chút nữa?”
“Mọi người xem, đầu óc ông chủ cũ của tớ tỉnh táo chưa kìa” Hạ Tinh Lê vỗ tay
nhẹ, rồi thì thầm với Chung Thư Ngọc: “Hèn chi tớ cứ thấy mạch não của anh ta
với Long Ngạo Phi giống nhau, mấy gã ngốc luôn hiểu nhau nhất mà”
Dương Tĩnh: “Anh nghe thấy đấy nhé Lê Lê”
..
Đầu tháng chín, La Thất Hỉ đến Thiên Thành vài ngày vì công việc trang điểm cho
một ngôi sao lớn. Bạch Huyên Thảo vừa hay được nghỉ phép nên cũng đi cùng.
Theo lệ thường, hai người cũng ghé quán Hạ Tinh Lê để check in như những
đồng đội khác, còn tặng cô một cây kim tiền cực kỳ xanh tốt. Để đáp lễ, tối đó Hạ
Tinh Lê mời hai người đi ăn lẩu hải sản nổi tiếng địa phương.
Giữa tháng, đoàn làm phim của Chương Mục đến Thiên Thành lấy cảnh. Nghe nói
lần này cậu ấy đóng vai nam thứ hai trong một dự án lớn, tài nguyên đang dần tốt
lên. Chung Tú vừa quay xong một bộ ảnh quảng cáo lớn ở Ngu Thành cũng bay
gấp đến Thiên Thành để thăm ban. Đợi Chương Mục xong việc, họ gọi cả Hạ Tinh
Lê và Diêu Thương đi ăn đồ nướng và uống rượu ở chợ đêm. Việc bốn người tụ
tập vô tình bị paparazzi chụp được và lên cả hot search là chuyện sau này, tạm
thời không nhắc tới.
Cuối tháng, Hạ Tinh Lê nhận được tin nhắn của Trần Hòa Nguyệt mời cô đến
Cảng Thành du lịch, bao toàn bộ chi phí. Hai người hẹn gặp nhau vào tháng mười
một. Đáng nhắc tới là mối quan hệ giữa Trần Hòa Nguyệt và Từ Tử Sam dường
như vẫn rất tốt. Cách đây không lâu Trần Hòa Nguyệt vừa ghé Sa Thành chơi nửa
tháng, Từ Tử Sam đã đồng hành suốt chuyến đi. Hai người còn gửi cho Hạ Tinh
Lê rất nhiều bưu thiếp và đặc sản.
Hạ Tinh Lê đôi khi có cảm giác mình như chủ một trạm dừng chân, là điểm trung
chuyển kết nối các đồng đội, chứng kiến tình nghĩa sâu sắc của họ sau khi cùng
nhau vào sinh ra tử. Đây quả thực là một trải nghiệm nhân sinh vô giá.
..
Hàn Ngọc nhận được tiền bồi thường, cuối cùng chọn quay lại trường cấp ba để
ôn thi lại một năm, và năm sau đã đỗ vào Đại học Công nghệ Thiên Thành. Ngày
cậu nhập học, Hạ Tinh Lê mang một bó hoa hướng dương đến chúc mừng, chúc
cậu mãi luôn tích cực, nhiệt huyết, hướng về phía mặt trời mà sống.
“Cậu lo mà học cho tốt, nếu ngày thường muốn làm thêm thì có thể qua mật thất
của tôi làm NPC, tiền lương trả theo ngày”
“Thật sao? Vậy tuần sau tôi đi luôn”
Hạ Tinh Lê tức đến bật cười: “Tuần sau? Cuộc sống đại học còn chưa quen mà
đã vội gì? Quán của tôi không đóng cửa sớm thế đâu”
“Vậy tháng sau đi” Hàn Ngọc nhìn cô, thấp giọng nói. “Ôn thi lại một năm, học
đến mụ cả người rồi, tôi muốn đổi không khí”
“Ồ, giờ cậu nói chuyện lưu loát hơn trước nhiều rồi đấy, tốt lắm”
“Cảm ơn”
Hạ Tinh Lê vỗ vai cậu, đưa lời mời: “Tối nay đi ăn một bữa không? Diêu Thương
và anh trai tôi đều ở đó, chắc gã Dương Tĩnh cũng sẽ tới”
“Được”
“Vậy quyết định thế nhé, cậu lên ký túc xá dọn đồ đi, tối tôi lái xe qua đón”
Cô trao bó hoa hướng dương vào tay cậu, xoay người định đi thì nghe thấy cậu
gọi giật lại.
“Lê tỷ”
“Hửm?”
Hàn Ngọc đứng tại chỗ, vài lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng ngập ngừng hỏi:
“Chị với Diêu Thương. sắp kết hôn rồi phải không?”
“Đúng vậy, hôn lễ định vào tháng ba năm sau, một ngày rất lành” Hạ Tinh Lê
nghiêm túc trả lời. “Đến lúc đó mọi người trong nhóm đều sẽ tới, cậu nhất định
phải có mặt đấy”
Cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Tôi sẽ tới”