Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn]

Chương 29: Tiệm Tiền Giấy



Trước khi nhích người đi tìm kiếm địa điểm mục tiêu trong thôn, mọi người trước

tiên nghỉ ngơi và chỉnh đốn tạm thời trong phòng của mình. Trong lúc đó, Vu Đào

và Chu Nghiên còn dư thừa tinh lực, hợp lực thông bếp trong tiểu lâu, bắc nồi lớn

nấu một nồi cháo gạo lứt sền sệt, múc cho mỗi người một bát.

Theo lời Chu Nghiên, trước đây khi cô ấy cùng Ngô Chính đi làm nhiệm vụ ở thôn

Đông, để nấu cháo cho lão hán nhà họ Lý, cô ấy đã theo chỉ thị đến một hộ gia

đình mượn lương thực.

Cô ấy còn nhớ địa chỉ nhà đó, vừa rồi cố ý ra ngoài một chuyến, trộm nửa túi từ

sân sau của họ.

Trong trò chơi, tư duy linh hoạt một chút là rất quan trọng. Dù sao uống một chén

cháo nóng hổi, tổng sướng hơn nhiều so với nhai màn thầu dưa muối.

Chu Nghiên cuối cùng vét đáy nồi, tốt bụng múc cho Tống Thiên Hằng một bát

cháo. Cô ấy đi đến trước mặt Tống Thiên Hằng, thấy cậu ta vẫn ôm thi thể

Tống Thiên Thư, trầm giọng khuyên giải an ủi.

“Cầm lấy đi. Trò chơi còn chưa kết thúc, cậu tốt nhất vẫn nên tỉnh táo lại, bổ sung

chút thể lực”

Tống Thiên Hằng oán hận trừng mắt nhìn cô ấy một cái. Không thể không nói,

hiện tại cậu ta oán hận mọi người, đã nghe không lọt bất cứ lời nào.

“Cút đi, ai cần cô giả nhân giả nghĩa!”

Khóe môi Chu Nghiên khẽ mím lại gần như không thấy. Vẻ nhút nhát sợ sệt trên

mặt cô ấy rút đi, ánh mắt nhìn đối phương dần dần trở nên lãnh đạm.

Cô ấy gật đầu: “Được, cậu quả nhiên sẽ không có kết cục tốt hơn”

Cô ấy tiện tay hắt bát cháo gạo lứt xuống đất, xoay người rời khỏi phòng.

..

Bên kia, trong phòng ở lầu hai, Diêu Thương rốt cuộc được hưởng đãi ngộ nằm

trên giường.

Anh ta cố gắng giao tiếp với Hạ Tinh Lê: “Kỳ thật hai chúng ta cùng nhau nằm trên

giường một lát, cũng không đến mức xảy ra chuyện gì khó có thể vãn hồi đâu”

“Tôi nghe không hiểu anh đang nói mê sảng gì” Hạ Tinh Lê mặt không cảm xúc

đùa nghịch thuốc trị ngoại thương lấy ra từ hộp thuốc. Cô ngồi ở mép giường,

nhướng mày ý bảo anh ta, “Cởi áo trên ra, chờ tôi giúp anh cởi sao?”

Xét thấy đây cũng không phải lần đầu tiên cô giúp anh ta bôi thuốc, Diêu Thương

hơi chần chờ, nhưng vẫn nghe lời cởi áo hoodie ra.

Vai và cánh tay anh ta bị sợi tóc của Huệ Trinh lặc đến huyết nhục mơ hồ, gần

như dính liền với vải, mạnh mẽ kéo xuống sẽ đau đớn gấp bội, nhưng anh ta vẫn

nhịn xuống.

Hạ Tinh Lê ngước mắt, liếc thấy trên trán anh ta đổ một tầng mồ hôi mỏng, không

khỏi thở dài.

“Bị thương thì nói đau, hừ hừ hai tiếng cũng không sao, không cần phải cái vẻ

khảng khái hy sinh như vậy”

“Nếu cái này cũng tính là đau, thì làm sao xứng làm cộng sự của cô” Diêu

Thương rất bình tĩnh, “So sánh với đó, cô bôi thuốc cho tôi mới là vất vả hơn

một chút”

Cô không nhịn được muốn lườm anh ta, dứt khoát dùng ngón tay chấm thuốc

mỡ, dùng sức thoa lên người anh ta.

Những vết máu nhỏ xíu đan xen ngang dọc, sau khi bị cô lăn lộn một hồi không

có kết cấu như vậy, có thể nghĩ không khác gì rắc muối lên vết thương. Diêu

Thương đương nhiên biết cô là cố ý, nhưng anh ta không tức giận, chỉ bắt lấy cổ

tay cô, ôn tồn khuyên nhủ.

“A Lê, không quan tâm có đau hay không, cũng không cần thiết phải trí tôi vào chỗ

chết”

“Anh không phải là chiến sĩ thiết huyết sao? Cái này gọi là tôi luyện ý chí của

anh”

“Ý chí có thể mài giũa ở bất cứ lúc nào, đừng lãng phí thời gian của cô ở đây. Nếu

không tôi tự mình bôi thuốc, cô đi ngủ một lát đi”

Giọng điệu anh ta dần nhẹ đi, sắc máu trên môi rất nhạt, có thể thấy tinh lực vốn

cố gắng chống đỡ đã gần như cạn kiệt, đang cực độ mệt mỏi.

Hạ Tinh Lê trầm mặc một lát, lại khó tránh khỏi có chút mềm lòng, lực đạo trên tay

cũng thả nhẹ.

Cô nói: “Người nên ngủ một lát là anh. Anh ngủ đi, lúc xuất phát tôi gọi anh”

Diêu Thương vốn định nói thêm gì đó, ai ngờ cô căn bản không cho anh ta cơ hội,

nhanh nhẹn bôi thuốc xong băng bó gạc, ngay sau đó mặc quần áo vào cho

anh ta, rồi ấn anh ta xuống giường một cách không thể cãi lời, cuối cùng dùng

chăn đắp kín mít, giống như một nữ công thuần thục trên dây chuyền sản xuất.

“Nhắm mắt lại, dám mở mắt tôi sẽ đấm anh!”

Đổi lại người khác nói câu này, phỏng chừng cũng chỉ là hù dọa qua loa, nhưng

Hạ Tinh Lê nói lời này, nắm đấm là thật sự sẽ giáng xuống mặt người khác ngay

lập tức.

Là bạn trai cũ trên danh nghĩa, Diêu Thương hiểu sâu đạo lý này, cho nên anh ta

ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tỏ vẻ mình tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh.

“. Bất quá, A Lê, tôi không cần phải che mặt luôn đi? Tôi còn chưa chết”

Với sự giám sát nghiêm ngặt của Hạ Tinh Lê, Diêu Thương từ diễn thành thật.

Vốn dĩ chỉ là giả vờ, kết quả sau đó thật sự ngủ một giấc kiên định nhất kể từ gần

đây.

Anh ta bị Hạ Tinh Lê đẩy tỉnh, khi mở mắt vẫn còn ngái ngủ, nhưng trong khoảnh

khắc nhìn rõ mặt cô thì nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo.

“Tôi ngủ lâu lắm sao?”

“Hiện tại mới giữa trưa, lâu thì được bao lâu?” Hạ Tinh Lê lật cổ áo kiểm tra tình

trạng gạc của anh ta thấm máu, vừa kiểm tra vừa trả lời, “Đã nói tôi sẽ canh cho

anh, thần kinh anh không cần phải căng thẳng như vậy”

Anh ta dựa vào mép giường xoa giữa hai lông mày: “Cũng không thể dồn hết áp

lực lên người cô”

“Cái này tính là áp lực gì, anh quá coi thường tôi”

Cái giọng điệu trương dương lại không chút để ý của cô khi nói lời này, trong nháy

mắt thật giống như trở về năm cấp ba, đứng trên sân thể dục cà lơ phất phơ nói

với anh ta:

Đánh mấy thằng nhóc ranh này tính gì là chuyện phiền phức? Anh quá coi thường

tôi rồi.

Vô luận có qua bao nhiêu năm, cô vẫn luôn như vậy, là mặt trời tươi đẹp đủ để

xua tan hết thảy khói mù.

Diêu Thương thất thần một lát, rồi sau đó bật cười: “Phải, có cô ở đây tôi nên yên

tâm”

“Vậy đi thôi, tôi vừa thấy Triệu Tĩnh Tư và Vu Đào cũng đã rời giường”

Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, tiếp theo họ còn có những nhiệm vụ khó giải quyết

hơn đang chờ hoàn thành.

..

Điều ngoài dự đoán là Tống Thiên Hằng cuối cùng đã từ bỏ việc ôm thi thể anh

trai mãi không làm gì. Khi mọi người ra cửa, cậu ta thế mà cũng im lặng đi theo

sau, mặc dù trông vẫn còn mơ màng hồ đồ, nhưng ít ra có chút ý muốn cầu sinh.

Bất quá đã không còn ai có tâm trạng phản ứng cậu ta.

Hạ Tinh Lê lúc trước không tham gia nhiệm vụ dựng dàn tế. Lần này đi ngang

qua, cô đặc biệt lưu ý nhìn một cái, thấy gần dàn tế vẫn có hai con linh cẩu tướng

mạo quái dị, đang cắn xé phân thực thi thể con dơi.

Cái dàn tế kia cao khoảng hai mét, bốn phía xếp gạch, chất đầy củi gỗ theo yêu

cầu, không hiểu cụ thể là muốn thiêu chút gì.

Cô quay đầu nói với Diêu Thương: “Thật khó cho các anh xây ra cái thứ này”

“Chẳng phải sao” Diêu Thương cũng gật đầu, “Lúc đó tôi còn tưởng, theo kịch

bản mà nói, cái thứ xui xẻo này, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành đài hỏa táng

của ai đó”

“. Thôi đi, cái miệng quạ đen của anh còn xui xẻo hơn cả dàn tế”

Triệu Tĩnh Tư nghiêm túc phân biệt phương hướng. Sau khi đi về phía Bắc của

dàn tế, dần dần có thể nhìn thấy hình dáng bãi tha ma ở phía xa. Cô bắt đầu đếm

các kiến trúc gần bãi tha ma.

Một, hai, ba. Đống thứ 8.

“Ở chỗ đó”

Đống nhà đó thoạt nhìn không có gì đặc biệt, vẫn là ngói đen tường xám, cửa sập

cửa sổ lùn tiêu chuẩn, chỉ là chiếc đèn lồng giấy treo dưới mái hiên có viết chữ

“Dương”. Cửa đứng hai tượng người giấy khó phân biệt nam nữ, bên trái mặc áo

ngắn màu đỏ, bên phải mặc áo ngắn màu trắng, đều là kiểu áo liệm. Trong lòng

ôm vàng mã và nguyên bảo, âm trầm cười toe toét nhìn về phía người tới.

Không có gì bất ngờ, nơi này ước chừng là một tiệm tiền giấy phục vụ người

chết.

Diêu Thương đi tuốt đằng trước, gõ cửa. Bên trong dường như không có tiếng

bước chân vọng ra, nhưng khi anh ta vô ý vừa quay đầu, lại thấy cửa sổ bên cạnh

hở ra một khe.

Lại là một khuôn mặt khó phân biệt nam nữ để kiểu tóc dưa hấu, tô má hồng tươi

tắn, tựa trên khung cửa sổ cười hắc hắc nhìn họ. Cười thì cười, nhưng ý cười kia

vẫn chưa đạt tới đáy mắt. Khí lạnh trong ánh mắt giống như dao thép cắt xương,

cứ như là muốn lột sống họ vậy.

Người giấy thành tinh, có lẽ chỉ có thể dùng từ đó để miêu tả nó là chính xác nhất.

“Tới tìm ai?”

Giọng nói nó sắc như kim thép cào đáy nồi, tự mang hiệu ứng âm thanh rít rít,

nghe vào khiến người ta ê răng, nổi da gà từng đợt.

Vấn đề này thật sự không dễ trả lời. Mọi người nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt nhất

trí dừng lại trên mặt Hạ Tinh Lê.

Điều này rất khó bình luận, kỳ thật họ cũng không hiểu, tại sao trong tiềm thức lại

cho rằng để Hạ Tinh Lê làm người phát ngôn này là phù hợp nhất.

Nhưng thuật nghiệp có chuyên môn, chuyện tương tác với NPC này, xem như tìm

đúng người.

Hạ Tinh Lê suy nghĩ hai giây, mỉm cười nói với đối phương: “Trong nhà vừa có

thân nhân qua đời, trong khoảnh khắc hấp hối dặn dò chúng tôi tới tìm ông chủ

Dương giúp xử lý hậu sự, nói ông chủ Dương thông hiểu âm dương, tận tâm

chuyến này, chúng tôi liền tìm tới”

Quả nhiên, không ai không thích nghe những lời nịnh hót. Vẻ mặt sởn tóc gáy của

ông chủ Dương hơi dịu đi một chút. Nó đóng cửa sổ lại, đi ra mở cửa.

Nó mặc một chiếc áo liệm màu đen nền vàng, đồng thời che kín bàn chân, ánh

đèn mỏng manh chiếu tới, không có bóng dáng.

“Đã là khách nhân, đương nhiên không thể cự tuyệt ngoài cửa, nhưng tới chỗ tôi,

phải tuân thủ quy củ của tôi”

Hạ Tinh Lê tiếp lời dò hỏi: “Xin hỏi là quy củ gì?”

“Các cô không thể cùng nhau đi vào, phải nghe tôi thông báo rồi mới vào! Cô là

người đầu tiên”

Nó chỉ vào cô, rồi móc tay một cái.

Hạ Tinh Lê nhìn Diêu Thương một cái, ý bảo anh ta tạm thời đừng nóng vội, cô đi

vào thăm dò tình hình trước.

Từ bản tâm cô mà nói, người đầu tiên đi vào ngược lại là chuyện tốt, như vậy ít

nhất có thể đảm bảo quyền chủ động nằm trong tay cô ở mức độ lớn nhất.

Cho nên cô vui vẻ đáp ứng: “Đa tạ ông chủ Dương”

..

Ánh sáng trong tiệm tiền giấy tối tăm, tràn ngập mùi hương còn sót lại sau khi đốt

nhang nến. Trên giá hai bên bày đủ loại kiểu dáng người giấy, vàng mã, xe giấy,

còn treo không ít áo liệm mẫu mã.

Giữa nhà đặt một cái bàn gỗ cũ. Trên bàn gỗ trong khung đặt rất nhiều bản vẽ áo

liệm mới cắt, nhưng không giống những kiểu dáng trên tường, chỉ có hai loại màu

đỏ và trắng.

Ông chủ Dương nhìn chằm chằm Hạ Tinh Lê: “Vị khách nhân trên còn chưa chọn

được màu áo liệm, vừa vặn các cô tới, muốn tham khảo một chút ý kiến của các

vị”

Hạ Tinh Lê cẩn thận cân nhắc hàm ý trong lời nói của nó: “Áo liệm người ta muốn

mặc, chúng tôi tùy tiện đưa ý kiến không quá thích hợp đi?”

“Không có gì không thích hợp. Chỉ là màu sắc này sao, muốn lựa chọn thì phải

giữ sự nhất trí” Ông chủ Dương chậm rãi nói, “Cho nên, hy vọng họ và cô có đủ

ăn ý”

“Thế nào mới gọi là ăn ý?”

Nó vẫn là cái vẻ mặt âm trầm cười như không cười kia: “Mọi người chọn màu sắc

nhất trí với cô, thì gọi là ăn ý”

“. Nếu không nhất trí thì sao?”

“Không nhất trí thì phải từ những khách nhân không ăn ý với cô, chọn ra một

người ở lại bầu bạn với tôi” Ông chủ Dương suy nghĩ một chút, lại nhấn mạnh bổ

sung một câu, “Là bị đóng vào quan tài, vĩnh viễn bầu bạn với tôi”

Nói cách khác, nếu có người chơi chọn màu áo liệm khác với cô, thì một người

nào đó trong số họ, sẽ chết.

Hạ Tinh Lê dùng sức nhắm mắt lại một chút, thầm nghĩ trực giác của mình thật sự

rất ít khi sai.

Một cách khách quan, người đầu tiên vào nhà quả thật có thêm thu hoạch, ít nhất

có thể đảm bảo cô là khẳng định có thể sống sót.

Nhưng bên ngoài còn có năm người. Cô dù sao cũng phải nghĩ cách nhắc nhở họ,

không thể để họ mơ hồ bước vào cái bẫy này.

Nhưng hiển nhiên, ông chủ Dương cũng không tính toán cho cô cơ hội nhắc nhở

đồng đội. Trên tay nó không biết từ lúc nào có thêm một khối vải đen, đã bắt đầu

thúc giục.

“Chọn xong chưa khách nhân của tôi? Chọn xong thì phải ngoan ngoãn đi ngồi

vào bên tường, không thể động cũng không thể nói chuyện, nếu không bị tôi phát

hiện, cũng sẽ bị đóng vào quan tài!”

Hạ Tinh Lê nhìn theo hướng ngón tay nó, thấy bên tường bày một hàng ghế dựa

ngay ngắn chỉnh tề. Tay vịn và đáy ghế đều có cơ quan, phỏng chừng là dùng để

cố định tay và chân người chơi.

Tay chân đều bị cố định, hai mắt lại bị che lại, về mặt lý thuyết cho dù muốn

truyền đạt tin tức cho đồng đội, cũng có khó khăn tương đương.

Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh cân nhắc sau một lúc lâu, rốt cuộc vươn tay ra, từ

giỏ cầm lấy bản vẽ áo liệm màu đỏ.

“Chọn màu đỏ đi”

Ông chủ Dương cầm lấy vải đen bịt kín mắt cô. Đầu ngón tay nó lạnh lẽo, ghé vào

tai cô khe khẽ nói nhỏ: “Rất tốt, tôi cũng nghĩ như vậy”

Nó nắm cô đi đến trước một chiếc ghế dựa. Trong khoảnh khắc ngồi xuống, Hạ

Tinh Lê cảm giác cổ tay và cổ chân đều như bị khóa lại bằng xiềng xích, ngay sau

đó ngay cả cổ cũng bị cơ quan bật ra từ sau tường siết chặt, không thể nhúc

nhích nửa phần.

Cô nghe thấy tiếng cửa mở, ông chủ Dương chào hỏi với bên ngoài: “Tới, cô là

người thứ hai”

.. Không phải Diêu Thương.

Cô có thể phân biệt chính xác tiếng bước chân của Diêu Thương. Rõ ràng vị này

không phải. Bước chân vị này kéo lê đến cực độ, có thể nghe rõ sự đi lại yếu ớt.

Cho nên cô đoán hẳn là Tống Thiên Hằng vừa chịu xong đả kích lớn.

Nếu là Tống Thiên Hằng, vậy thì đừng bắt cậu ta phải suy nghĩ, cậu ta muốn chọn

cái gì thì chọn cái đó, đó không phải là điều cô có khả năng kiểm soát.

Chúc cậu ta may mắn đi.

Ông chủ Dương cũng không nói nhiều lời như với Hạ Tinh Lê, nó chỉ ra ám thị

ngắn gọn: “Phiền vị khách nhân này, màu đỏ hay màu trắng, giúp tôi chọn một loại

bản vẽ áo liệm đi”

Giọng nói khàn khàn của Tống Thiên Hằng lầm bầm: “Nào có người mặc áo liệm

màu đỏ, là sợ không biến thành lệ quỷ sao?”

“”

Xong rồi.

Hạ Tinh Lê thở dài trong lòng.

Không ai hiểu em trai bằng Tống Thiên Thư. Tống Thiên Thư lúc đó lo lắng mình

vừa chết, Tống Thiên Hằng căn bản sống không qua ván tiếp theo, đó còn tính

là ước tính bảo thủ.

Kỳ thật cậu ta căn bản sống không quá ván này!

Tống Thiên Hằng dường như đang cố gắng giãy giụa: “Ngươi làm gì? Làm gì

khóa ta lại? Buông ra!”

“Xin khách nhân giữ im lặng cần có, đừng lộn xộn, nếu không hậu quả là rất

nghiêm trọng”

Sau đó chỉ nghe tiếng “Phanh”, đại khái là ông chủ Dương mạnh mẽ ấn cậu ta

xuống ghế.

Cậu ta đã thành thật.

Hạ Tinh Lê nghiêng tai lắng nghe. Không lâu sau người thứ ba cũng theo ông chủ

Dương đi vào. Lần này tiếng giày gót nhọn tiếp đất tương đối thanh thúy, hẳn là

giày da. Triệu Tĩnh Tư và Vu Đào đều mang bốt ngắn da, tạm thời không thể xác

định rốt cuộc là ai.

Nhưng khi trả lời câu hỏi của ông chủ Dương, giọng nói lạnh lùng kia có thể nghe

ra, là Triệu Tĩnh Tư.

“Tôi chọn màu đỏ”

Rất tốt.

Hạ Tinh Lê âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cứ như vậy, Triệu Tĩnh Tư có lựa chọn

nhất trí với cô, khẳng định là an toàn.

Triệu Tĩnh Tư vừa ngồi xuống, người thứ tư tiến vào chính là Vu Đào. Vu Đào

nghe xong câu hỏi của ông chủ Dương suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đáp án của cô

ấy chém đinh chặt sắt, như là đã có được sự xác minh chắc chắn nào đó.

“Tôi chọn màu đỏ”

Mặc dù lúc này trong phòng lặng yên không tiếng động, Hạ Tinh Lê cũng nhạy bén

phát giác cảm xúc nóng nảy của Tống Thiên Hằng trên chiếc ghế bên cạnh. Cậu

ta ước chừng không thể lý giải vì sao mọi người đều chọn màu đỏ. Dù sao người

duy nhất hiểu cậu ta đã chết, mà cậu ta cùng đội ngũ này cũng không hề thiết

lập bất cứ sự ăn ý nào theo ý nghĩa thực tế.

Cậu ta chỉ còn lại sự chờ đợi ngày càng bất an.

Người thứ năm tiến vào chính là Diêu Thương. Không cần bất cứ lý do nào khác,

tiếng bước chân như vậy Hạ Tinh Lê đã nghe từ năm 16 tuổi, là sự quen thuộc

sớm đã khắc sâu vào xương cốt, cho dù hiện tại anh ta đi đường đã trầm ổn hơn

không ít.

Cô sớm đã tính toán kỹ, hơn nữa tin tưởng anh ta có thể hiểu rõ.

Cô có một chiếc răng nanh hơi khó thấy, so với các răng khác thì hơi nhọn hơn

một chút. Chỉ cần dùng lực nhẹ là có thể cắn vỡ phần thịt mềm gần môi.

Máu tanh tràn đầy khoang miệng. Bề ngoài cô nhìn như an tĩnh, giây tiếp theo lại

có một tuyến máu tinh tế lướt qua khóe môi, hiện ra một vệt đỏ thắm.

Cô đã không nói chuyện cũng không nhúc nhích, cũng không hề vi phạm quy tắc,

chỉ là vừa lúc lợi xuất huyết, có vấn đề gì sao?

Rất nhanh, cô từ Diêu Thương đợi được đáp án mình muốn. Lời nói của anh ta

dường như mang theo một tiếng thở dài, rõ ràng là sự bất đắc dĩ đối với cô.

“Màu đỏ”

Hiện tại năm người đã vào, bốn đỏ một trắng, chỉ còn xem Chu Nghiên.

Ai ngờ rất không may, Chu Nghiên chần chờ rất lâu, lại vẫn chọn màu trắng.

Chỉ có cô ấy và Tống Thiên Hằng chọn màu trắng.

han/chuong-29-tiem-tien-giayhtml]

Cơ quan ghế dựa toàn bộ bật ra, người chơi bị giam cầm khôi phục tự do. Hạ

Tinh Lê liếc mắt thấy Diêu Thương đứng ở đó, anh ta vội vã tiến lên, thấp giọng

xác nhận với cô.

“Máu là tự cô cắn đúng không? Không phải trúng độc linh tinh?”

Cô đột nhiên thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “Đúng vậy, tôi tưởng anh đã hiểu

rồi, kết quả anh là đoán mò à?”

“Tôi đã hiểu, nhưng tôi sợ nhỡ đâu có vạn nhất”

“Không có vạn nhất. Bị giới hạn bởi quy tắc, tôi chỉ có thể nghĩ ra cách này”

Một khi anh ta nhìn thấy khóe miệng cô chảy máu, phản ứng đầu tiên chính là đi

chọn màu đỏ, như vậy là có thể tỷ lệ lớn nhất đảm bảo anh ta không phạm lỗi.

Hạ Tinh Lê liếm môi, hậu tri hậu giác cảm thấy đau đớn. Cô liếc nhìn Triệu Tĩnh

Tư và Vu Đào, lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

“May mắn các cô cũng chọn màu đỏ”

Triệu Tĩnh Tư hơi bất ngờ: “Thì ra là muốn chọn màu đỏ. Tôi còn tưởng là đồng

đội nhất thiết phải chọn giống mình”

Cho nên vừa rồi cô ấy mới có thể dẫn dắt Vu Đào cũng chọn màu đỏ. Cô ấy và Vu

Đào trước kia đã ước định, khi vào trò chơi đều mang giày có dây, nếu gặp đoạn

khảo nghiệm ăn ý chọn một trong hai, dây giày chân trái tuột ra đại biểu lựa chọn

thứ nhất, dây giày chân phải tuột ra đại biểu lựa chọn thứ hai. Lấy trình tự lựa

chọn NPC trình bày làm chuẩn.

Vu Đào vừa rồi định liệu trước chọn màu đỏ, chính là vì thấy Triệu Tĩnh Tư trước

khi ngồi xuống, đã giẫm bung dây giày chân trái của mình.

Bốn người đang thì thầm, Chu Nghiên đã ý thức được tình thế không ổn. Sắc mặt

cô ấy khẽ biến, trầm giọng dò hỏi.

“Vậy, chọn áo liệm màu trắng. có ý nghĩa gì?”

Cũng không biết có phải do lớp phấn dày trên mặt hay không, khi ông chủ Dương

mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt tinh mịn, giọng nói cũng trở nên càng quỷ dị.

Nó nói: “Vị khách nhân đầu tiên đã chọn màu đỏ, chỉ cần lựa chọn không nhất trí

với cô ấy, liền phải lưu lại một người bầu bạn với tôi”

“. Bầu bạn với ngươi thế nào?”

“Bầu bạn sao. Đốt thành rối gỗ, vĩnh viễn đóng vào quan tài lạc”

Lời vừa nói ra, không khác gì đặt thêm một cọng rơm chí mạng lên thần kinh vốn

đã yếu ớt của Tống Thiên Hằng. Cậu ta chửi ầm lên: “Cái quy tắc phá rách gì

vậy, lựa chọn của cô ta màu đỏ chúng ta liền đều cần thiết chọn màu đỏ? Cô ta

vạn nhất muốn hãm hại chúng ta thì sao?!”

Ông chủ Dương không thèm để ý cậu ta, chỉ tiếp tục cười nhìn Hạ Tinh Lê: “Là

chọn người đàn ông, hay chọn người phụ nữ bầu bạn với tôi đây?”

Ý ngoài lời, là giếc Tống Thiên Hằng, hay giếc Chu Nghiên.

Hiện tại, nó độc ác đem con dao vô hình này, đưa tới tay Hạ Tinh Lê.

Trong trò chơi thì tổng phải có người chết, không cần có bất cứ gánh nặng tâm

lý dư thừa nào, càng không cần vì vậy mà tự mang lên gông xiềng đạo đức cho

bản thân.

Hạ Tinh Lê hiểu đạo lý này, nhưng không đại biểu cô sẽ không cảm thấy ghê tởm.

Không phải trách nhiệm của cô, tại sao lại phải để cô đưa ra quyết định phi nhân

đạo này?

Diêu Thương đại khái hiểu cô đang nghĩ gì. Anh ta thì không quá để ý chuyện này,

lập tức thấp giọng bày tỏ.

“Tôi tới chọn đi, hết thảy trách nhiệm ở tôi”

Kết quả lại là, hai người chẳng kịp nói gì.

Đã có người giành trước thay họ đưa ra quyết định.

“. Ách!”

Tống Thiên Hằng vốn dĩ lấy tư thế cảnh giác đối diện ông chủ Dương, vì sợ đối

phương đột nhiên tập kích. Điều này cũng không sai, nhưng sai liền sai ở chỗ,

cậu ta đã bại lộ lưng cho Chu Nghiên.

Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng, đau đớn lan tràn đến hơi chậm chạp.

Cậu ta đờ đẫn một lúc lâu, cúi đầu thấy phần lưỡi dao sắc bén lóe hàn quang

xuyên ra từ vị trí tim mình, máu tươi đang từng giọt từng giọt nhỏ xuống bên

chân.

Màu máu kia, giống hệt máu của anh trai cậu ta.

Khi anh trai chết đi, nhất định cũng rất đau. Nếu cơn đau đó giáng xuống người

mình, chỉ sợ mình không chống đỡ nổi nửa phút.

Rất kỳ quái, một người vốn luôn cuồng nộ vô năng, ở khoảnh khắc cuối cùng của

sinh mệnh, dường như cũng không muốn dây dưa ai là người ra tay với mình,

ngược lại chỉ nghĩ đến anh trai.

Tốt quá, nhát dao này thật chuẩn.

Cậu ta khi ngã xuống, thậm chí cảm thấy may mắn, cứ như là những cảm xúc

căng thẳng, sợ hãi, điên cuồng, sụp đổ đều đã rời xa, giờ phút này rốt cuộc được

giải thoát.

Anh trai, trước đây em không muốn thừa nhận, kỳ thật họ nói đúng, em là phế vật,

không có anh em căn bản không sống nổi.

Em vốn còn sợ hãi, làm thế nào để không phụ lòng kỳ vọng của anh, lại cố gắng

sống thêm một đoạn thời gian. Bất quá chuyện này cũng không phải do em định

đoạt.

Em còn không bằng sớm một chút đi tìm anh.

“Anh, anh xem. Anh cũng đừng trách em”

Cậu ta đặt cổ tay phải hộ trong lòng, đầu nghiêng đi nhắm hai mắt lại, thần sắc so

với bất cứ lúc nào đều bình tĩnh hơn.

Cổ tay hai anh em có hình xăm đồ án giống hệt nhau, Tống Thiên Thư ở tay trái,

cậu ta ở tay phải.

Cậu ta đi gặp anh trai.

..

Biến cố đột ngột xảy ra, khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt đến im tiếng.

Họ vạn lần không nghĩ tới Chu Nghiên lại ra tay như vậy, ngay cả do dự cũng

không có, giống như là sớm đã chuẩn bị sẵn.

Chu Nghiên dứt khoát rút dao ra, thong thả ung dung lau khô vết máu trên lưỡi

dao vào ống quần. Áo khoác cô ta rất dày, con dao kia vẫn luôn giấu trong túi

bên người, ai cũng không phát hiện ra.

Cô ta rũ mắt nhìn chăm chú vào thi thể Tống Thiên Hằng, ngay sau đó lại nhìn

về phía ông chủ Dương: “Chỉ cần có một người bầu bạn với ngươi là được đúng

không? Vậy để cậu ta ở lại, là thiêu hay đóng vào quan tài, tùy ngươi quyết định”

“. Các vị chờ một lát”

Ông chủ Dương cười với cô ta một chút. Nó cúi người nắm lấy một chân Tống

Thiên Hằng, kéo thi thể đi vào hậu viện.

Không khí nhất thời nặng nề đến nghẹt thở, không ai mở lời trước.

“Nói, các cô sẽ không cảm thấy tôi máu lạnh vô tình đi?” Cuối cùng Chu Nghiên

là người chủ động khơi mào đề tài. Khi xé xuống chiếc mặt nạ nhu nhược sợ sệt

kia, khí chất của cô ta bỗng trở nên ung dung hơn rất nhiều, “Kỳ thật mọi người

sớm đã có đáp án phải không? Tống Thiên Hằng vốn dĩ đã không có dũng khí tồn

tại, miễn cưỡng sống sót cũng chỉ có thể kéo chân sau đội ngũ. Mà sự tồn tại của

tôi, ít nhất nghe lời, có lực hành động, có thể giúp đỡ các cô”

“Tôi biết các cô đều không thích làm người xấu, không muốn dễ dàng mang tiếng

ác quyết định sinh tử của người khác. Vậy tôi liền tự mình động thủ, vừa lúc tôi

cũng không thích vận mệnh nằm trong tay người khác. Chúng ta vẹn cả đôi

đường”

Lời cô ta nói là đúng, điểm này mọi người đều không cách nào phủ nhận.

Hạ Tinh Lê trầm mặc rất lâu, cuối cùng dùng giọng điệu thăm dò hỏi: “Cô Chu, tôi

có một việc muốn chứng thực, cô có thể lựa chọn trả lời hoặc là không trả lời”

“Được, cô hỏi”

“Vị Ngô Chính tiên sinh chết, có phải hay không có liên quan đến cô?”

Cô vừa hỏi như vậy, Triệu Tĩnh Tư và Vu Đào bên cạnh, trông càng kinh ngạc

hơn.

Điều này cũng rất bình thường, bởi vì sáng sớm hôm đó chỉ có cô xem như chính

thức tiến vào phòng Ngô Chính và Chu Nghiên, cũng chỉ có cô tiếp xúc gần gũi

với thi thể Ngô Chính.

Thi thể Ngô Chính bị ma hổ vồ cắn xé đến biến dạng hoàn toàn, nhưng cố tình

giữa lưng lại có một chỗ vết thương hoàn chỉnh, dường như là bị vật vũ khí sắc

bén nào đó đâm thủng trực tiếp.

Cô đã từng nghi ngờ Ngô Chính là bị giếc chết trước, sau đó mới bị ma hổ vồ

ăn thịt. Nhưng xét thấy lúc đó Chu Nghiên cũng không có biểu hiện gì khác

thường, cô cũng liền không đề cập đến chuyện này.

Hiện tại thì có cơ hội tìm hiểu một chút.

“Cô Hạ thật sự rất thông minh” Chu Nghiên hoàn toàn không tính toán che giấu,

vô cùng thản nhiên thừa nhận, “Đúng vậy, Ngô Chính tiên sinh là do tôi giếc”

Hạ Tinh Lê không nói gì. Vu Đào nhịn không được trách cứ một câu: “Tôi nhớ rõ

Ngô Chính tiên sinh đối với cô không tệ, lại cùng cô làm nhiệm vụ cùng nhau, cô

sao có thể nghĩ đến giếc hắn?”

“Không đến vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không nghĩ tới muốn giếc đồng đội” Chu

Nghiên nói, “Nhưng tình huống cụ thể phải phân tích cụ thể. Tối hôm đó ma hổ vồ

rõ ràng chính là muốn ăn thịt một người. Cả hai chúng tôi đều không nắm chắc

chiến thắng nó. Tôi chỉ có thể lựa chọn biện pháp ổn thỏa nhất, trước giữ được

mạng sống của mình. Dù sao Ngô Chính tiên sinh cũng đủ để trở thành thức ăn

của ma hổ vồ, ma hổ vồ quả nhiên cũng không còn chú ý đến tôi nữa”

“Vậy con dao giếc hắn ta này của cô”

“Cùng con dao của cô Hạ giống nhau, là phần thưởng nhiệm vụ chi nhánh.

Nhiệm vụ chi nhánh là do tôi tự mình phát hiện và hoàn thành, phần thưởng lẽ ra

thuộc về tôi sở hữu. Hơn nữa nhiệm vụ chủ tuyến thất bại, Ngô Chính tiên sinh

phải chịu trách nhiệm rất lớn. Tôi không trách cậu ta và nguyện ý cùng gánh vác

hậu quả, đã làm được đủ tốt”

Ngô Chính rất tín nhiệm cô ta, thật sự coi cô ta là một cô gái nhát gan hay khóc.

Mặc dù năng lực và kinh nghiệm của mình đều hữu hạn, nhưng cũng đang cố

gắng ý đồ bảo vệ cô ta.

Cô ta biết những điều này, cho nên cô ta không thể quên đêm đó, khi mình đâm

dao từ sau lưng, ánh mắt khó tin của Ngô Chính quay đầu nhìn về phía mình.

Hối lỗi sao? Ít nhiều thì cũng có chút áy náy.

Nhưng muốn nói ích kỷ, người chơi có thể sống lâu trong trò chơi này, ai có thể

không ích kỷ? Ai lại cam tâm từ bỏ cơ hội sinh tồn, hy sinh chính mình đi cứu vớt

người khác?

Cô ta tự biết trí lực và thể lực đều không tính xuất sắc, muốn sống sót lâu hơn,

cũng chỉ có thể dựa vào một chút quả quyết nhẫn tâm này, trên tiền đề không

chọc giận nhiều người, dẫm lên thi thể đi xa hơn.

Không thể nghi ngờ, đây cũng là một hạng đạo sinh tồn.

Vu Đào thở dài: “Được rồi, người nhân từ vốn dĩ không thích hợp trò chơi này, tôi

cũng không có tư cách đánh giá cô. Tôi thuần túy là lo lắng cô giếc đồng đội

thành thói quen, đừng đột nhiên đâm sau lưng chúng tôi”

“Đội ngũ cùng vinh cùng tổn, chỉ cần các cô không vứt bỏ tôi, tôi sẽ không đâm

sau lưng” Chu Nghiên bày tỏ thái độ rất thẳng thắn, “Lùi một vạn bước mà nói,

thật tới lúc cần thiết phải đâm sau lưng, liên minh bốn người các cô cũng sớm

muộn gì sẽ bị chia rẽ, khi đó chẳng lẽ còn thiếu tôi một người sao?”

“Ôi, cái tài ăn nói này của cô, không đi đánh biện luận thì tiếc quá”

..

Năm người đang nói chuyện, thấy ông chủ Dương đã đi vòng trở về. Ông chủ

Dương cảm thấy mãn nguyện dùng khăn lau tay. Một đôi mắt đen nhiều trắng ít

của nó qua lại xem xét, cuối cùng vẫn dừng lại trên mặt Hạ Tinh Lê.

“Đúng rồi, mấy vị khách nhân còn chưa nói cho tôi, lần này các cô tới, là tính toán

đặt mua chút thứ gì cho thân nhân qua đời?”

Việc đã đến nước này, khảo nghiệm đều đã thông qua, cũng nên đi vào chính đề.

Vì thế Hạ Tinh Lê đi thẳng vào vấn đề: “Cậu ta ủy thác chúng tôi, muốn tới chỗ

ông chủ Dương mượn một kiện lục lạc”

“. Lục lạc?”

“Đúng vậy, lục lạc có thể lay vang”

Biểu cảm ông chủ Dương thay đổi một cách quỷ dị, nó giấu hai tay vào ống tay áo

áo liệm, cười lạnh hắc hắc.

“Người trong thôn biết món chuông linh hồn tổ truyền của tôi không nhiều lắm, các

cô thật biết hàng”

“Nếu ngài tiện, có thể cho chúng tôi mượn cái vật tổ truyền này một đêm không?”

Nó từ từ lắc đầu: “Không phải không thể mượn, nhưng tôi chỉ cho người hữu

duyên, tự tiện lấy dùng ắt gặp phản phệ”

“Làm thế nào mới tính là người hữu duyên?”

“Một nén nhang thời gian, nếu linh hồn không bị lục lạc của tôi câu đi, đó chính là

người hữu duyên”

.. Khốn kiếp, thật thần thần thao thao, chi bằng trực tiếp đấm nó một nhát rồi tự

mình tìm đi.

Trên đây là hoạt động tâm lý của Hạ Tinh Lê. Bất quá phàn nàn thì phàn nàn, cô

cũng rõ ràng đây là quy tắc, không thể trái quy tắc mà cứng rắn với NPC.

Cho nên cô tiếp tục làm bộ có kiên nhẫn: “Ngài xem ai tương đối giống người hữu

duyên của ngài?”

“Tôi thấy cô rất giống”

“”

Được rồi, con người giấy thành tinh này hôm nay xem như giằng co với cô.

Nhận thấy Diêu Thương phía sau nắm lấy tay mình, cô không chút biến sắc tránh

ra, tiện thể kéo kéo góc áo anh ta, ý bảo anh ta bình tĩnh.

Cô sảng khoái đáp ứng: “Được, vậy xem tôi có vinh hạnh này không”

Ông chủ Dương lại hỏi: “Là thử ở chỗ này, hay đi hậu viện thử một lần?”

“Có gì khác nhau sao?”

Khóe môi nó nhếch lên một độ cong, như có ý sâu xa: “Thử ở chỗ này, có lẽ sẽ

náo nhiệt hơn”

Lời này ba phải. Vu Đào trông không yên tâm lắm, hữu nghị kiến nghị: “Hay là thử

ở đây đi? Ở đây chúng ta canh chừng cô, nếu có tình huống bất ngờ, ít nhất có

thể hợp mưu hợp sức”

Triệu Tĩnh Tư khẽ gật đầu: “Tôi cũng có ý này”

Hạ Tinh Lê nghĩ nghĩ, quyết định ở lại chỗ cũ quả thật ổn thỏa hơn một chút, vì

thế tiếp thu kiến nghị.

“Cứ thử ở đây”

“Tốt, vậy tôi đi mang chuông linh hồn tới”

Ông chủ Dương vừa đi, Chu Nghiên muốn đi theo qua lén nhìn, ai ngờ cánh cửa

đi thông hậu viện lại khóa chặt cứng. Nhẹ nhàng chạm vào liền như bị điện giật,

cô ta nhanh chóng lùi lại.

“Cô Hạ, cô thật sự có thể không?”

Hạ Tinh Lê bình thản nói: “Cho dù tôi nói không được, mọi người ai dám đảm bảo

mình có thể? Dù sao cũng phải có người thử, nó chọn tôi, vậy tôi làm”

Vu Đào và Triệu Tĩnh Tư thảo luận: “Thử nghiệm linh hồn có thể bị câu đi hay

không, cái này muốn thử thế nào? Có liên quan đến khảo nghiệm phương diện

nào?”

“Ý chí lực đi” Triệu Tĩnh Tư suy đoán hợp lý, “Thử nghiệm một người linh hồn có

kiên định hay không, đại loại như vậy”

Vu Đào lại hỏi Hạ Tinh Lê: “Ý chí của cô kiên định không?”

Hạ Tinh Lê chính mình cũng băn khoăn: “Ý chí. Chắc là tính kiên định đi?”

“Tính”

Người nói từ này là Diêu Thương. Anh ta đón lấy ánh mắt dò xét của ba người,

không nhanh không chậm lặp lại một lần.

“Ý chí lực của cô rất kiên định”

“. Cảm ơn anh đã khích lệ”

Hạ Tinh Lê đang cân nhắc lời này rốt cuộc tính là khen mình hay mắng mình,

quay đầu thấy ông chủ Dương đã mang chuông linh hồn tới.

Đó là một chiếc lục lạc màu đồng thau nối với cán gỗ. Toàn thân lục lạc khắc đầy

phù văn không rõ, nhẹ nhàng lay động liền phát ra tiếng chuông trong trẻo, chỉ là

nghe vào khiến đầu óc người ta từng trận say xe.

Nó giao chuông linh hồn vào tay Hạ Tinh Lê, ý bảo cô ngồi xuống bên bàn, thầm

thì dạy cô bên tai.

“Bây giờ làm theo lời tôi nói, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa níu ở đỉnh chóp, lắc

một cái. lắc hai cái. lắc ba cái. Lại nhanh chóng liên tục lắc. Được, đừng

ngừng. Đừng ngừng. Cùng tôi mặc niệm, ‘Nến đỏ nến trắng, âm dương hợp

đôi, câu hồn khiển phách, vong hồn dẫn đường’”

Linh âm gấp gáp dồn dập, Hạ Tinh Lê chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt

nặng trĩu. Nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi. Đến khi tầm mắt lần nữa

khôi phục thanh minh, tiệm tiền giấy vẫn là tiệm tiền giấy vừa rồi, nhưng Vu Đào,

Triệu Tĩnh Tư và Chu Nghiên ba người đều không thấy, ông chủ Dương cũng đã

biến mất, chỉ có Diêu Thương vẫn như cũ đứng ở bên cạnh cô.

Cô bỗng nhiên đứng dậy: “Người đâu?”

Diêu Thương cũng bị hoảng sợ, bản năng đỡ lấy cô: “Người nào?”

“Vu Đào các cô ấy ba người đó, vừa rồi không phải cùng tôi ở đây sao?”

“Các cô ấy không phải cùng NPC đi làm một nhiệm vụ khác?” Diêu Thương trông

còn kinh ngạc hơn cô, “Hơn nữa cũng không phải ba người, không phải bốn

người sao?”

“. Tống Thiên Hằng chết rồi, sao còn có bốn người?”

“Tống Thiên Hằng chết khi nào? Cho dù cô nhận định cậu ta là phế vật sớm

muộn gì cũng sẽ chết, ít nhất cậu ta hiện tại còn sống”

Hỗn loạn, toàn bộ hỗn loạn.

Hạ Tinh Lê nhìn vào tay mình, trống rỗng, chiếc chuông linh hồn cũng đã không

cánh mà bay.

Cô buộc mình phải bình tĩnh lại: “Cho nên ý của anh là, ông chủ Dương mang

theo Vu Đào bọn họ đi làm nhiệm vụ chi nhánh, để hai chúng ta ở đây chờ?”

“Đúng vậy, hơn nữa vẫn là cô chủ động yêu cầu ở lại, tôi đoán cô là muốn tìm

kiếm manh mối quan trọng” Diêu Thương thở dài, “Nhưng cô ở đây nhắm mắt

dưỡng thần nửa ngày, lại đột nhiên kích động như vậy, tôi có chút không hiểu cô”

“Không thể nào, chúng ta rõ ràng là tập thể tới đây lấy chuông linh hồn, Tống

Thiên Hằng còn bị Chu Nghiên giếc” Hạ Tinh Lê chỉ về phía hậu viện, “Thi thể

đã bị ông chủ Dương đặt ở hậu viện, cánh cửa đó nó”

Giọng nói đột nhiên im bặt, bởi vì cô phát hiện, cánh cửa khóa chặt dẫn đến hậu

viện, không biết từ lúc nào đã hở ra một khe hở.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.