Từ xa vọng lại tiếng kèn xô na, nghe như đang thổi khúc nhạc chúc mừng. Nhưng
với người bình thường, âm thanh ấy lại chói tai, cao vút và lạnh lẽo, còn quỷ dị
hơn cả nhạc tang.
Chẳng bao lâu sau, trong tầm mắt của Hạ Tinh Lê, Diêu Thương và Vu Đào xuất
hiện một đoàn thôn dân người bê bết máu, kéo đến đông nghịt. Trưởng thôn đi
đầu, phía sau là vô số hoạt tử nhân cầm đuốc cháy rực, cùng nhau khiêng cỗ
quan tài hiến tế to lớn, tiến thẳng về mồ cương.
Vu Đào vội vàng tìm xem Triệu Tĩnh Tư có ở trong đoàn hay không. Cô vừa định
bước lên thì bị Hạ Tinh Lê kéo lại, ra hiệu đừng quá hấp tấp.
“Tôi thấy Tư Tư của cô rồi”
Triệu Tĩnh Tư và Chu Nghiên đang lẫn trong đội khiêng quan. Hai người sống đi
sát theo thi thể một cách cẩn thận. Triệu Tĩnh Tư cầm một ngọn đuốc, Chu
Nghiên giả vờ nâng quan tài bằng hai tay. Nhìn thì có vẻ rất cố sức, nhưng thực
ra không hề dùng lực.
Cô gái này chưa chắc khỏe mạnh bao nhiêu, nhưng khả năng ứng biến thì thật sự
rất tốt.
Đoàn người tiến vào trung tâm mồ cương rồi dừng lại. Tiếng kèn xô na dần yếu
đi. Họ đặt quan tài bên cạnh một lùm cây xanh tốt nhất.
Chu Nghiên lấy nến đỏ nến trắng từ trong áo đưa cho trưởng thôn, rồi kéo nhẹ
góc áo Triệu Tĩnh Tư ra hiệu. Đúng lúc đó, Triệu Tĩnh Tư cũng nhìn thấy Vu Đào
đang vẫy tay điên cuồng phía bên này, hai người lập tức chạy tới hội hợp.
Vu Đào lao tới ôm chặt Triệu Tĩnh Tư, lo lắng nhìn từ trái sang phải:
“Không sao chứ?”
“Không có gì nghiêm trọng” Triệu Tĩnh Tư đáp ngắn gọn. “Chỉ là trên đường
khiêng quan, bọn họ dặn rằng dù có ai gọi tên chúng tôi cũng tuyệt đối không
được quay đầu. Nếu ngọn đuốc trong tay tôi tắt, sẽ bị trừng phạt”
“Vậy cậu…”
“Quả thật tôi có nghe thấy có người gọi tên mình”
“Ai?”
“Cái người bố khốn nạn của tôi”
Vu Đào sững người, rồi hạ thấp giọng hỏi tiếp:
“Hắn chỉ gọi tên cô thôi sao? Còn nói gì nữa?”
“Hắn đe dọa tôi. Nói rằng sau khi đánh chết mẹ tôi xong sẽ đến giếc tôi. Nếu
tôi có gan thì cứ quay đầu lại. Còn kèm theo tiếng mẹ tôi khóc”
“Đó đều là giả, hắn cố tình lợi dụng điểm yếu của cô để dụ cô quay đầu” Vu Đào
ôm cô ấy chặt hơn. “Người cha bạo hành đáng chết đó đã chết từ lâu rồi. Hai
năm nữa dì cũng sẽ ra tù. Chờ chúng ta vượt qua cái trò chơi chết tiệt này trở
về, mọi thứ sẽ tốt lên”
“Ừ” Triệu Tĩnh Tư gật đầu. Đôi mắt hơi đỏ, nhưng khóe môi lại cong lên, nở một
nụ cười nhẹ để trấn an. “Vì vậy tôi không quay đầu. Đó không còn là điểm yếu
của tôi nữa. Tôi nhất định phải vượt qua trò chơi này, nếu không thì thật có lỗi với
mẹ”
Tính cách của cô ấy phần nào chịu ảnh hưởng từ gia đình. Cha cô nghiện rượu
và bạo hành suốt nhiều năm, cho đến khi cô mười tám tuổi tốt nghiệp cấp ba. Vì
ông ta muốn ép con gái nghe theo lựa chọn nguyện vọng của mình, mẹ cô vì
không chịu nổi những trận đòn đã đâm chết ông ta, rồi bị kết án chín năm tù.
Những tháng ngày khổ sở nhất, Vu Đào luôn ở bên cô cùng chịu đựng. Vì vậy,
người quan trọng nhất trong cuộc đời Triệu Tĩnh Tư, ngoài mẹ ruột ra, chính là Vu
Đào.
Có lẽ cảm thấy đứng nghe lén chuyện đau lòng của người khác không được lịch
sự, Chu Nghiên lặng lẽ bước sang chỗ Hạ Tinh Lê và Diêu Thương.
“Cô Hạ, cô cắt tóc rồi à?”
Hạ Tinh Lê thở dài:
“Ừ, đổi kiểu tóc cho đổi tâm trạng”
“Thật ra tóc ngắn cũng rất hợp với cô”
“Cảm ơn. Nói chuyện chính nhé. Lúc nãy cô có nghe thấy ai đứng sau gọi tên
mình không?”
Chu Nghiên gật đầu:
“Có. Là giọng của tên con trai từng bắt nạt tôi hồi đi học. Tôi còn cảm giác như
hắn đứng sau bóp cổ tôi. Nhưng không sao, tôi biết tất cả đều là giả nên không để
ý”
“Hy vọng hắn ta cũng sẽ bị hệ thống Âm Thành lựa chọn” Hạ Tinh Lê nói như gửi
một lời chúc, “Nếu sau này có gặp lại trong trò chơi, giếc được thì cứ giếc,
tuyệt đối đừng nương tay với hắn ta!”
“Mượn lời chúc tốt đẹp của cô, cô Hạ”
Trong lúc nói chuyện, trưởng thôn không biết từ đâu mang ra một chiếc lư hương
cực lớn. Bên trong đã cắm sẵn ba nén hương dài cỡ hai ngón tay. Không cần
đoán cũng biết, đó chính là thời gian đếm ngược cho nhiệm vụ tiếp theo.
Sau đó, trưởng thôn lại lần lượt thắp một cây nến đỏ và một cây nến trắng, rồi đặt
chúng ở đầu và cuối quan tài.
Làm xong tất cả, nó quay đầu lại, nở nụ cười quỷ dị nhìn chằm chằm vào nhóm
năm người.
“Xin hỏi trong số các vị khách nhân tôn quý ở đây, ai nguyện ý bước vào mộc
quan, thay thôn Mang Trọng chúng ta thành tâm cầu phúc?”
【 Nhiều người đồng hành muốn tế quan, nến đỏ nến trắng thắp lên u quang. 】
Tiến vào quan tài để cầu phúc, nghe thế nào cũng không phải chuyện tốt, tám
chín phần là chuyện lấy mạng người.
Hiện tại nến đỏ và nến trắng đều đã được thắp lên, chỉ còn thiếu người tế quan.
Đây đâu phải cầu phúc, rõ ràng là ép bọn họ đi chịu chết!
Nhưng đây là quy tắc. Không thể từ chối, cũng không có cách trốn tránh.
Trưởng thôn đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn thẳng, rõ ràng là nếu chưa có đáp án
thì nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Quan trọng hơn là ba nén hương trong lư hương vẫn đang cháy. Nếu kéo dài thời
gian, lỡ mất hạn nhiệm vụ, hậu quả sẽ ra sao thì không ai biết được.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Vu Đào dường như đã hạ quyết tâm, chủ động lên
tiếng.
“Chẳng phải chỉ là nằm trong quan tài thôi sao? Tôi nghĩ tôi có thể đi”
Triệu Tĩnh Tư theo bản năng nắm chặt tay cô ấy. “Không được, để tôi…”
“Cô thì càng không được” Vu Đào kiên nhẫn nói với cô ấy. “Chân tôi bị què, hành
động không tiện. Để đảm bảo lát nữa nếu có chuyện gì cũng không kéo chân mọi
người, thì trực tiếp nằm trong quan tài là an toàn nhất. Hơn nữa, vào quan tài
chưa chắc đã là chuyện xấu. Dù có nguy hiểm, các cô cũng chắc chắn sẽ có cơ
hội cứu tôi ra, chỉ là xem phải thao tác thế nào thôi”
Triệu Tĩnh Tư hiểu rõ phải lấy đại cục làm trọng. Quả thật đây đã là biện pháp bất
đắc dĩ nhất. Cô ấy do dự hai giây, rồi siết nhẹ ngón tay Vu Đào.
“Được. Tôi sẽ luôn để ý đến cô, cô đừng sợ”
Vu Đào mỉm cười với cô ấy. “Cô thấy tôi khi nào sợ chưa?”
Nói thì nói vậy, nhưng nhiệt độ đầu ngón tay của cả hai trong khoảnh khắc này lại
lạnh đi một cách khó hiểu.
Vu Đào bước về phía trưởng thôn. Trưởng thôn khom người làm động tác “mời”,
nụ cười vẫn treo trên khuôn mặt dính đầy máu đen kia.
Nó lại hỏi: “Trước đó là vị khách nhân nào đã lấy được chìa khóa hiến tế?”
“Ở đây”
Hạ Tinh Lê bước lên phía trước, lấy chiếc chìa khóa thon dài ánh vàng rực rỡ vừa
móc ra từ hàm răng của nữ quỷ, đưa cho nó.
Trưởng thôn nhận lấy chìa khóa, rồi chỉ vào Hạ Tinh Lê. “Vậy xin vị nữ khách
nhân này chọn thêm một vị nam khách nhân, cùng nhau đứng trước tổ tiên, thay
thôn Mang Trọng chúng ta nói vài lời cát tường”
han/chuong-36-te-quanhtml]
“…”
【 Kim đồng ngọc nữ, triều nam bái lạy. 】
Quy tắc này khá dễ hiểu. Phải có một nam một nữ cùng phụ trách tế bái. Nói cách
khác, nếu trong ván chơi mà toàn bộ người chơi nam hoặc toàn bộ người chơi nữ
bị loại, chỉ còn lại một giới tính duy nhất, thì phân đoạn này coi như thất bại, e
rằng tất cả đều phải chết.
Ví dụ như ván này, Ngô Chính và anh em nhà họ Tống đều đã bị loại, người chơi
nam còn lại thực chất chỉ có mỗi Diêu Thương.
Vì vậy, Hạ Tinh Lê cũng không cần lựa chọn. Diêu Thương nghe xong liền chủ
động bước tới đứng cạnh cô.
Anh ta còn nhớ nội dung ca dao, hạ giọng trao đổi với Hạ Tinh Lê: “Hình như
chúng ta phải quỳ lạy về hướng nam?”
“Đúng, không sai”
“Quỳ thế nào, lạy mấy lần?”
“Ca dao không viết rõ” Hạ Tinh Lê bất đắc dĩ đoán, “Cứ quỳ lạy như bình
thường, khấu đại hai cái là được. Cứ làm trước, không được thì tính sau”
Cách làm khá qua loa, nhưng xem ra cũng tạm ổn.
Trưởng thôn cầm chìa khóa, chậm rãi nhấc nắp quan tài đã được tôi luyện trong
lửa lên. Dân làng xung quanh bắt đầu tụ lại, từng người khom lưng cúi mình với
tư thế quái dị.
Vu Đào đứng một bên vốn còn mang chút nghi hoặc, lúc này bỗng chợt hiểu ra.
Quan tài quá cao, những thôn dân này đang dùng chính cơ thể của mình, nói
đúng hơn là thi thể, để xếp thành bậc thang cho cô ấy bước lên.
Cô ấy nhìn cảnh tượng quỷ dị đó, không kìm được cảm giác buồn nôn. Nhưng do
dự một chút, cô ấy vẫn cắn răng giẫm lên.
Trong khoảnh khắc ấy, cô ấy thậm chí nghe thấy tiếng xương cốt dưới chân thi
thể vỡ vụn, vừa mềm vừa giòn.
Cô ấy cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, kéo lê cái chân bị thương, xoay người
nhảy vào trong quan tài.
Cô ấy ngã mạnh xuống tấm ván quan tài cứng lạnh, sau đó ngửi thấy mùi máu
tanh rất nhạt, trộn lẫn với mùi cỏ khô và bùn đất bị nước mưa ngâm lâu ngày,
giống như đã bị đặt ở đây từ rất lâu.
Một bộ xương khô đã được hong gió từ sớm.
Đúng vậy, là một bộ xương khô. Vì khi cô ấy vừa duỗi tay ra đã chạm phải hộp sọ
hõm sâu của thi thể, cùng với những chiếc xương sườn lởm chởm ẩn dưới lớp
vải.
Cô ấy lập tức rụt tay lại, cảnh giác nhìn về phía bộ xương đang nằm song song
với mình. Bộ xương trông vô cùng đáng sợ, nhưng lại được mặc quần áo rất
chỉnh tề, y phục đẹp đẽ sang trọng, thậm chí còn đeo một món trang sức trân
châu nhìn qua đã biết giá trị không nhỏ. Trông khá giống hình tượng một vị Đại tế
sư đã qua đời.
Chẳng lẽ là muốn cô ấy tuẫn táng cho Đại tế sư, hay ép cô ấy kết minh hôn với
thứ này sao?
Cô ấy còn đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy một tia sáng nhạt lóe lên trên đỉnh
đầu. Ngay sau đó, có thứ gì đó bay vào trong quan tài, suýt thì đập trúng mặt cô
ấy.
Cô ấy nhanh tay nhặt lấy, nắm chặt trong tay. Nhìn kỹ mới phát hiện đó là một con
dao găm màu bạc, chính là vũ khí phần thưởng của nhiệm vụ nhánh.
Hơn nữa, đây là con dao mà Chu Nghiên đã nhận được. Cô ấy nhớ rất rõ, dao
găm của Hạ Tinh Lê khảm hồng bảo thạch, còn dao găm của Chu Nghiên khảm
lục bảo thạch.
Rõ ràng là Chu Nghiên lo lắng cô ấy đơn độc trong quan tài, nên đã ném vũ khí
của mình cho cô.
Cùng lúc đó, bên ngoài quan tài, Triệu Tĩnh Tư đang nhỏ giọng cảm ơn Chu
Nghiên.
“Cảm ơn cô. Lát nữa cứ theo sát tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng bảo vệ cô”
Chu Nghiên mỉm cười. “Tôi tin các cô”
Nắp quan tài lại được đậy kín lần nữa, hoàn toàn che khuất ánh nhìn của mọi
người. Cũng vào lúc này, Hạ Tinh Lê và Diêu Thương quay mặt về hướng nam,
quỳ xuống.
Cả hai giả vờ nghiêm túc chắp tay trước ngực, cúi người dập đầu, đồng thời
không quên lén trao đổi với nhau.
“Cô hồn dã quỷ ở đây có biết hai chúng ta tâm không thành không?”
“Không quan trọng. Chúng nó chẳng phải chỉ cần có cơm ăn sao? Có là được rồi”
“Vấn đề là cơm từ đâu ra?”
Mang theo nghi ngờ trong lòng, hai người cúi lạy ba lần rồi lại lạy thêm ba lần
nữa. Trong lúc đó, sương mù ở khu mộ ngày càng dày đặc. Đến khi cả hai ngẩng
đầu lên lần nữa, mới phát hiện bốn phía đã bị sương mù bao phủ, gần như không
còn nhìn rõ được gì.
Hạ Tinh Lê thử lên tiếng hỏi:
“Triệu Tĩnh Tư, Chu Nghiên, hai cô có ổn không?”
“Vẫn ổn” Giọng Triệu Tĩnh Tư vọng lại từ xa. “Chúng tôi ở đây, nhưng hình như bị
một kết giới chặn lại, không thể sang bên đó được”
Tình hình rất kỳ lạ, hai bên dường như bị một sức mạnh vô hình chia cắt thành
hai khu vực khác nhau, khó có thể gặp được nhau.
Hạ Tinh Lê cảm thấy cứ quỳ mãi như vậy cũng không giải quyết được gì, liền kéo
Diêu Thương đứng dậy. Nhưng ngay lập tức, Diêu Thương âm thầm giữ lại, kéo
nhẹ góc áo cô xuống.
Anh ta ghé sát tai cô, khẽ nói:
“A Lê, nến đã tắt rồi”
Những cây nến đỏ và nến trắng đặt ở đầu và cuối quan tài đều đã tắt ngóm.
Không chỉ vậy, những thôn dân ban đầu vây quanh nơi này cũng không biết từ lúc
nào đã đồng loạt biến mất.
Hạ Tinh Lê định gõ vào quan tài, nhưng thành quan tài vừa dày vừa cách âm,
khiến cô rất khó có thể liên lạc được với Vu Đào ở bên trong.
Lúc này, năm người bị chia tách thành ba nhóm 2–2–1, chẳng ai hiểu vì sao lại rơi
vào tình cảnh này, cũng không biết sắp phải đối mặt với điều gì.
Đúng lúc đó, một cơn cuồng phong bất ngờ ập tới, cát bay đá chạy, khí thế dữ dội
đến mức gần như hất văng những người đang có mặt tại đây!
Diêu Thương lập tức che chắn cho Hạ Tinh Lê, kéo cô nằm rạp xuống đất. Hai
người chờ đợi khá lâu, đến khi cơn cuồng phong dần yếu đi mới ngẩng đầu lên,
phát hiện lớp sương mù dày đặc vừa vờn quanh bốn phía cũng đã tan biến.
Sương mù tan đi, tầm nhìn lập tức trở nên rõ ràng.
“Ngọa tào!”
Ngoại trừ Vu Đào vẫn bị nhốt bên trong quan tài, bốn người còn lại ở bên ngoài
đều không hẹn mà cùng buột miệng chửi một câu như vậy.
Trong lúc bọn họ hoàn toàn không hề hay biết, những thôn dân của thôn Mang
Trọng đã lặng lẽ đứng trước các bia mộ trong khu mồ mả. Mỗi người đứng trước
một ngôi mộ, phân bố đều đặn.
Những chiếc chén sứt mẻ vốn được đặt cúng trước bia mộ giờ đây đều đang
được chúng ôm chặt trong tay.
Quỷ hỏa xanh lục ở bốn phía điên cuồng bị hút vào những thân thể tàn tạ của
chúng. Như thể bị một thế lực nào đó khống chế, tất cả đột ngột quay đầu lại, ánh
mắt âm u lạnh lẽo nhìn thẳng về phía bọn họ.
【Canh ba nửa đêm, quỷ ăn hương!】
Những chiếc chén vẫn trống rỗng, không có một hạt cơm nào.
Bởi vì… bọn họ chính là “cơm” của chúng.