Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 24



Cậu bé không biết diễn tả thế nào, có lẽ những người canh giữ bọn trẻ ít nhiều

đều mang theo sát khí nhưng người này thì không.

Cậu bé cúi đầu, lén lút quan sát cô. Chỉ thấy người phụ nữ trông như một người

bình thường này đi thẳng đến nhà giam số mười.

Cô đi đến sau lưng hai người phụ nữ đó, trong khoảnh khắc họ quay người lại thì

cô vươn hai tay nhẹ nhàng đẩy một cái. Cả hai người phụ nữ đều không kịp kêu

lên, lập tức đạp “bịch” một cái vào tường, thân thể mềm nhũn trượt xuống đất.

Chiếc chổi trên tay cũng theo đó rơi xuống.

“Loảng xoảng”

Giang Mãn Y lạnh lùng liếc nhìn họ một cái, sau đó đặt ngón trỏ lên môi, nói với

những đứa trẻ đang chứng kiến cảnh này: “Suỵt!”

Dương Bất Thúc vội vàng cụp mắt xuống, không dám nhìn nữa. Cậu bé không rõ

chuyện gì đã xảy ra, chỉ một cú đẩy nhẹ mà hai người phụ nữ kia đã đập vào

tường và ngất đi.

Cậu bé chỉ biết rằng bây giờ tốt nhất là giả vờ như không thấy gì, đây là kinh

nghiệm xương máu bị đánh mà ra.

Giang Mãn Y giơ tay kéo hai người phụ nữ đến vị trí cửa ra vào rồi tìm một góc

khuất đặt xuống. Góc này là điểm mù tầm nhìn từ hành lang vào, trừ khi đi vào

trong mới có thể thấy được tình hình ở đây.

“Hắn ta sắp tới rồi!” Tôn Soái bay tới nói với cô.

Giang Mãn Y gật đầu, vội vàng cất chiếc chổi vào góc rồi sau đó bản thân cô cũng

đứng ẩn ở đó.

Cô đợi kẻ buôn người cuối cùng tự chui đầu vào lưới.

Quyền Chính ném vòi sen, tắt nước, xoa xoa cánh tay hơi đau nhức, nói với đứa

trẻ vừa tắm xong: “Xong rồi, cút về nhanh”

Anan

Bọn trẻ đi trước, hắn ta đi sau.

Khi đi qua hành lang tối tăm, Quyền Chính liếc mắt đã thấy nhà giam số mười vẫn

chưa dọn dẹp xong, hắn ta nhíu mày lẩm bẩm một câu: “Mấy bà thím đâu rồi?”

Vẫn chưa dọn dẹp xong mà người đã biến mất.

Hắn ta nghĩ bụng, chắc là họ lên trên lấy rượu và thêm thức ăn cho bọn chúng rồi.

Quyền Chính nghĩ vậy thì lại cảm thấy khó chịu, tại sao bọn chúng ở trên kia

được ăn ngon uống sướng, còn hắn thì phải ở đây tắm rửa cho lũ súc vật này.

“Mẹ kiếp” Quyền Chính thúc giục: “Nhanh cút vào trong cho tao”

Mặc kệ, cứ nhốt bọn chúng vào đã, dù sao nhà giam chưa dọn xong cũng không

phải việc của hắn ta mà cho dù chú Quyền Phú có hỏi thì cũng không phải lỗi của

hắn ta.

Nằm ngủ trên lầu không sướng hơn sao.

Quyền Chính đợi đến khi bọn trẻ đều vào trong thì mới bước chân vào. Hắn ta

vừa mới đặt một chân vào, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước ngực hắn ta.

Bàn tay đó nhẹ nhàng vỗ một cái, cả người Quyền Chính lập tức như bị ô tô đâm.

Ngực hắn ta như bị tảng đá lớn đập trúng, đau đến chết đi sống lại.

Hắn ta kêu lên một tiếng, cả người bay ra ngoài, sau đó nặng nề đập xuống đất

rồi phát ra tiếng “ầm” lớn.

Giang Mãn Y nhướng mày, đi tới kiểm tra tình hình của Quyền Chính, thấy hắn ta

vẫn còn thở thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn đám trẻ con, có đứa cúi đầu không dám nhìn còn bịt tai lại, có đứa thì ghì

chặt miệng không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào.

24.html]

Tôn Soái đứng một bên nhìn, nói: “Bây giờ làm sao đây?”

Cậu ta cảm thấy rất đau lòng, bình thường mà nói ngay cả một người trưởng

thành nhìn thấy một người bị đánh bay cũng sẽ sợ hãi hét chói tai nhưng đám

trẻ này lại… Đang run rẩy.

Chúng rất sợ hãi, sợ đến mức mấy đứa bé co ro lại với nhau rồi che miệng lại, sợ

rằng tiếp theo sẽ đến lượt chúng.

Giang Mãn Y thở dài: “Báo cảnh sát thôi”

“Tên”

“Giang Mãn Y”

“Giới tính”

“Nữ”

“Làm phiền cô kể lại đầu đuôi sự việc một lần” VIên cảnh sát trông chính trực

đưa cho Giang Mãn Y một ly nước.

Giang Mãn Y uống một ngụm nước, từ từ kể lại: “Tôi đang đi trên đường thì thấy

hơi mệt, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi nên khi thấy bên đó có đèn sáng, tôi nghĩ

bụng muốn tá túc một đêm”

“Kết quả là khi tôi đi qua xem thì thấy tất cả những người bên trong đều nằm sấp

trên bàn như đã chết. Tôi rất sợ hãi nên tôi nghĩ sẽ vào xem có ai không”

Dư Uẩn Hòa vừa nghe vừa ghi chép.

“Sau khi vào trong, tôi nghe thấy tiếng động trên lầu, tôi lên xem thì thấy một

người đàn ông trên giường cầm súng chĩa vào tôi. Tôi rất sợ nên tôi đã đánh

ngất ông ta”

“Sau khi đánh xong, tôi lại cảm thấy nơi đây có thể có vấn đề. Những người bên

ngoài đều nằm bất động như đã chết, người trên lầu thì lại có súng. Tôi muốn

rời đi nhưng khi xuống lầu thì vô tình thấy một lối đi ngầm trong bếp. Tôi tò mò

nên đã đi xem rồi phát hiện bên trong nhốt rất nhiều trẻ con, tôi lập tức hoảng sợ”

“Rồi cô đã đánh ngất họ à?” Dư Uẩn Hòa hỏi.

Giang Mãn Y gật đầu: “Tại vì tôi lén lút nghe thấy bọn họ nói gì mà sớm chút nữa

sẽ bán hết lũ trẻ này đi”

“Thế là tôi lén đi tới, đánh cho bọn họ ngất xỉu”

Dư Uẩn Hòa: “Làm sao mà một mình cô có thể đánh ngất được hai người phụ

nữ khỏe mạnh? Lại còn một người đàn ông mang súng nữa chứ”

Giang Mãn Y gãi gãi đầu: “Cái này, tôi từ nhỏ đã có sức mạnh phi thường rồi nên

đồng chí cảnh sát, tôi đã báo án rồi mà”

Dư Uẩn Hòa không nói gì, viên cảnh sát trẻ bên cạnh xoay màn hình máy tính về

phía anh ta rồi nói: “Đội trưởng, cô ấy thật sự đã báo án, chính là sáng nay, ở cục

Cảnh sát khu Chương Thành”

“Khu Chương Thành? Cô đến đây làm gì?”

Giang Mãn Y chớp chớp mắt: “Du lịch kiểu đặc nhiệm sinh viên”

“Cái gì?” Dư Uẩn Hòa không hiểu.

Viên cảnh sát trẻ bên cạnh giải thích: “Là một kiểu du lịch rất hot trên mạng, sinh

viên đại học dành thời gian ngắn đến một địa điểm khác để du lịch, toàn bộ hành

trình đều hành động nhanh chóng, được gọi là du lịch kiểu đặc nhiệm sinh viên”

“Được rồi, cô nói tiếp đi” Dư Uẩn Hòa nhìn Giang Mãn Y, cố gắng phân tích từ

biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Giang Mãn Y: “Sau khi tôi đánh ngất hai người phụ nữ đó, tôi đang định ra ngoài

báo cảnh sát vì trong tầng hầm không có sóng thì lại nghe thấy có tiếng động bên

cạnh”

“Tôi đưa hai người đó vào góc, bản thân cũng trốn ở đó không dám hành động

thiếu suy nghĩ rồi lại đánh ngất thêm một người nữa”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.