Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 28



“Về ba mươi bảy tên buôn người bị ngất xỉu kia, chúng tôi cũng đã đưa ra kết luận

dựa trên điều tra” Dư Uẩn Hòa xoa xoa sống mũi, trông anh ta rất mệt mỏi.

“Là do bọn buôn người nội bộ đấu đá lẫn nhau nên mới dẫn đến kết quả này”

Dư Uẩn Hòa nói thêm một câu: “Tình hình cụ thể không tiện tiết lộ cho cô biết

nhưng tóm lại rất cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ. Hiện tại tình trạng tâm lý của

những đứa trẻ đó đang dần dần hồi phục, cô có muốn đến thăm chúng không?”

Giang Mãn Y cảm thán rằng anh ta có thể bịa ra chuyện bọn buôn người nội bộ

đấu đá chắc cũng tốn không ít công sức, dù sao nhìn quầng thâm trên mặt anh ta

là biết.

Cứ như gấu trúc vậy.

Còn về việc đi thăm những đứa trẻ được giải cứu, cô lắc đầu: “Không cần đâu”

Đi thăm cũng chẳng có tác dụng lớn lao gì, chi bằng cứ để chúng nghỉ ngơi cho

tốt.

Dư Uẩn Hòa gật đầu: “Về sự việc lần này, phóng viên chắc chắn sẽ phỏng vấn và

đưa tin, cô có ngại không?”

“Cô yên tâm, sẽ che mặt mà”

Vụ án bắt cóc này thực sự quá lớn, huống hồ lại là một nữ sinh viên đại học bình

thường phá hủy ổ buôn người.

Điều này đặt trong toàn bộ giới hình sự cũng là lần đầu tiên gặp phải, chứ đừng

nói đến các phóng viên.

Giang Mãn Y không có ý kiến gì về chuyện này thì nghe Dư Uẩn Hòa tiếp tục nói:

“Chúng tôi đã thỉnh cấp trên, cấp trên đã phê chuẩn sẽ trao cho cô giấy chứng

nhận anh hùng và hai trăm năm mươi vạn tiền thưởng!”

Về phần tại sao lại là hai trăm năm mươi vạn, thực ra tiêu chuẩn họ vẫn đưa ra là

bắt một tên buôn người sẽ được năm vạn.

Trong ổ buôn người này tổng cộng có bốn mươi mốt tên, tuy rằng có ba mươi bảy

tên là do quỷ đánh thuốc mê nhưng họ cũng không tiện nói ra như vậy.

Chỉ có thể nói là bọn buôn người nội bộ đấu đá, cuối cùng để Giang Mãn Y một

mình tóm gọn!

Nói chính xác thì tiền thưởng đáng lẽ là hai trăm linh năm vạn nhưng cấp trên xét

thấy tinh thần dũng cảm không sợ hãi và việc cô đã cứu được nhiều đứa trẻ như

vậy, nên đã tăng tiền thưởng lên hai trăm năm mươi vạn.

“Nhiều vậy sao?” Giang Mãn Y chưa từng thấy nhiều tiền như thế.

Dư Uẩn Hòa cười: “Đây là phần cô xứng đáng được nhận!”

“Vậy những đứa trẻ đó sau này sẽ thế nào?” Giang Mãn Y nghĩ một lát rồi nhịn

không được hỏi.

Dư Uẩn Hòa thở dài: “Nếu tìm được gia đình thì sẽ cho họ nhận lại, nếu không

tìm được thì sẽ đưa đến viện phúc lợi, sau này cũng sẽ luôn sắp xếp bác sĩ tâm lý

để điều trị cho chúng, hiện tại chúng vẫn đang ở bệnh viện”

“Về mặt tài chính có gặp vấn đề gì không?”

Dư Uẩn Hòa nghe vậy thì cười một cách chân thành: “Cô cứ yên tâm về khoản

này, hiện tại tài chính đều đầy đủ”

Anh ta đã nhìn ra rồi, khi Giang Mãn Y hỏi câu này, trên mặt cô ấy cứ như thể

đang viết nếu các anh có vấn đề về tài chính, cô sẽ quyên góp tiền thưởng vậy.

“Tiền thưởng đại khái sẽ được chuyển vào tài khoản của cô trong vòng một tháng,

cô để lại số tài khoản của mình nhé”

“Nếu không có vấn đề gì, bên tôi sẽ sắp xếp phóng viên phỏng vấn sau một tiếng

nữa”

28.html]

Giang Mãn Y lắc đầu: “Không vấn đề gì”

Phỏng vấn càng sớm càng tốt, cô còn bận đi làm nhiệm vụ phụ thứ hai nữa.

Phỏng vấn Giang Mãn Y là một nữ phóng viên trông rất dịu dàng cô ấy khẽ gật

đầu, sau đó mở miệng nói: “Chào cô Giang, tôi là Chung Tương, phóng viên đài

trung ương”

“Xin hỏi điều gì đã giúp cô một mình đối mặt với ổ buôn người lên đến bốn mươi

mốt tên? Trong khi không chắc chắn bên trong còn có nhiều tên buôn người hơn

nữa hay không”

Giang Mãn Y gãi đầu, “Ờ. Thấy việc nghĩa ra tay giúp đỡ là trách nhiệm của mỗi

người?”

Anan

“Thật ra lúc đó cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ muốn vào xem rốt cuộc là tình hình

thế nào rồi tiện tay dẹp luôn”

Chung Tương: ..

Tiện tay cái quỷ gì!

Tiện tay mà có thể đánh một tên buôn người có súng đến mức ói máu, ba tên

buôn người to khỏe vạm vỡ đến mức ngất xỉu sao?

Với tác phong chuyên nghiệp, Chung Tương tiếp tục hỏi: “Cô Giang có thể mô tả

cho chúng tôi về tình huống lúc đó được không ạ?”

Giang Mãn Y chớp chớp mắt: “Lúc đó là khi tôi đang đi xe thì muốn nghỉ ngơi một

lát, tôi thấy chỗ đó có đèn sáng, lại gần xem thì phát hiện nhiều người đều đã

ngất xỉu…”

Cô kể lại những gì mình đã nói với cảnh sát.

Chung Tương rất hài lòng: “Không biết cô Giang có thể cho chúng tôi thấy cái

cảm giác sức mạnh phi thường là như thế nào không. Ở đây chúng tôi đã chuẩn

bị một chiếc ô tô phế liệu cho cô Giang”

“Cô Giang có thể trình diễn cho chúng tôi xem được không?”

Giang Mãn Y theo cô ấy đến trước chiếc ô tô phế liệu. Cô cúi xuống nhấc chiếc xe

lên, trông thật nhẹ nhàng như không, thậm chí chỉ dùng một tay.

Cùng với sự kinh ngạc của Chung Tương, cô lại đấm một cú vào sườn xe, tạo ra

một vết lõm hình nắm đấm trên chiếc xe.

Vết lõm này có thể nói là bao trọn cả nắm đấm của Giang Mãn Y, giống như

đang làm một khuôn mẫu bàn tay vậy.

Chung Tương: “!”

“Được rồi, tôi tin rằng rất nhiều khán giả cũng đã thấy cô Giang quả thực có sức

mạnh phi thường, đây cũng là lý do vì sao cô Giang có thể đánh ngất tên buôn

người có súng khi đối mặt với hắn”

“Tôi xin khuyến cáo mọi người không nên bắt chước mù quáng, hãy đảm bảo an

toàn cho bản thân khi dũng cảm cứu người!”

Hai người quay lại trong nhà, Chung Tương hỏi câu hỏi cuối cùng: “Hiện tại có rất

nhiều người dân đang quan tâm đến vụ án buôn bán 102 đứa trẻ. Là người hùng

đã giải cứu nhóm trẻ bị bắt cóc này, xin hỏi cô Giang có lời nào muốn nói với mọi

người không ạ?”

Giang Mãn Y do dự một lát: “Thật sự cái gì cũng có thể nói sao?”

Chung Tương mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi”

“Vậy… Tô iđưa ra vài đề xuất được không?” Giang Mãn Y ngồi thẳng tắp đoan

trang.

Chung Tương đột nhiên có một linh cảm chẳng lành, nhưng cô ấy chưa kịp ngăn

cản thì đã nghe thấy cô gái trước mặt nói: “Đề nghị hủy bỏ ngày nghỉ bù! Hủy bỏ

tăng ca không lương! Đề nghị chuyên gia bớt đề nghị! Cuối cùng mong muốn ra

thêm vài game mới, tốt nhất là loại chơi miễn phí ấy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.