Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 36



Giang Mãn Y vô cùng ngưỡng mộ sờ sờ tóc cậu ta. Đầu quỷ bên cạnh cũng

ngưỡng mộ dùng miệng sờ sờ tóc cậu ta.

Khi miệng đầu quỷ rời đi, Giang Mãn Y chợt thấy lọn tóc vàng của Tôn Soái đã

ngắn đi một đoạn!

Đầu quỷ, cậu làm cái gì vậy hả!

Tôn Soái nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Mãn Y, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra

thì đã thấy đầu quỷ biến đổi.

Trên đầu cậu ta mọc ra ba sợi lông vàng!

“Ê, nhóc cũng có công đức rồi à!” Tôn Soái nhìn ba sợi lông vàng trên đỉnh đầu

cậu ta, nghĩ bụng trông cũng khá dễ thương.

Giang Mãn Y: …

Có nên nói cho cậu ta biết rằng lọn tóc vàng của cậu ta đã bị ăn mất một nửa rồi

không.

Tôn Soái còn chưa đợi đầu quỷ trả lời đã sờ lên lọn tóc vàng trên đỉnh đầu mình:

“Mặc dù vẫn không bằng của tôi…”

“Nhiều?”

“Á! Tóc tôi sao lại ngắn đi rồi!”

Đầu quỷ chột dạ, muốn chuồn nên nhe ra một nụ cười thật tươi: “Chú ơi, chú vừa

nhìn đã biết là người tốt, chắc chắn sẽ tha thứ cho cháu phải không?”

Anan

“Cháu còn bé mà!”

Tôn Soái: “!”

Khoảnh khắc đó, Tôn Soái cảm nhận được sự kinh ngạc, tức giận, đau khổ, tuyệt

vọng, mơ hồ, khó hiểu… Đã lâu không cảm nhận được.

Cậu ta cứng đờ quay đầu nhìn Giang Mãn Y: “Cô xem tóc vàng công đức của tôi

còn cứu được không?”

Giang Mãn Y mím môi, nhìn lọn tóc công đức bị đứt một đoạn của cậu ta rồi lại

nhìn ba sợi lông vàng trên đầu đầu quỷ mà chìm vào suy tư.

Sao ngay cả công đức mà đầu quỷ cũng có thể ăn!

“Hay là… Tôi gán nợ nó cho cậu nhé?” Giang Mãn Y nói: “Vừa hay hai người đều

nợ tôi”

“Có lẽ có thể thành lập một liên minh con nợ công đức gì đó”

Tôn Soái: “…”

“Hơn nữa bây giờ cậu ta và cậu có cùng công đức. Nói đúng ra, đây là giám định

công đức 100%, vậy thì hai người chính là thân thích trực hệ rồi!”

Giang Mãn Y mỉm cười xoa đầu đầu quỷ: “Nào, gọi… Anh trai”

Đầu quỷ thèm thuồng nhìn lọn tóc vàng ngắn của Tôn Soái, sau đó đáng yêu kêu

một tiếng: “Anh trai à~”

Tôn Soái: …

Mặc dù rất muốn bóp chết đầu quủ nhưng lời cô nói hình như cũng có lý.

Đầu quỷ đã ăn công đức của cậu ta nên bọn họ cũng tính là thân thích mà, phải

không?

Ừm… Đây là một cách tự an ủi không tồi.

Nói nhảm! Công đức đã bị ăn rồi, cậu ta còn làm được gì nữa! Ăn lại ư?

“Cô nói xem tôi có ăn lại được không?” Tôn Soái nôn nóng muốn thử.

Giang Mãn Y vô cùng kinh ngạc, lẽ nào đây là bị động của đầu quỷ, vĩnh viễn

không thoát khỏi số phận bị ăn sao!

“Hay là làm việc chính trước đi” Giang Mãn Y chỉ vào tiệm bánh bao không xa:

“Lần này tôi gọi cậu đến là muốn cậu giúp tìm chứng cứ đầu quỷ bị sát hại”

36.html]

“Hung thủ là ông chủ tiệm bánh bao đó, đầu quỷ đã bị ông ta ăn thịt. Nếu trực tiếp

báo cảnh sát thì không có chứng cứ, cảnh sát cũng khó mà đến bắt người”

“Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Thật ra Giang Mãn Y cũng đã nghĩ qua, có nên trực tiếp để đầu quỷ báo mộng

cho cảnh sát, nói với họ rằng cậu ta đã bị làm thành bánh bao nhân thịt người.

Nhưng cô suy nghĩ kỹ lại, từ khi đầu quỷ báo mộng thành công đến khi cảnh sát

hành động, mua bánh bao mang đi xét nghiệm… Có lẽ sẽ mất một khoảng thời

gian rất dài.

Huống chi những lời hai cô gái kia nói lúc trước cô vẫn còn nhớ rõ.

Nếu bánh bao nhân thịt người thật sự ngon đến mức khiến người ta khó quên thì

có lẽ đã bán hết từ lâu rồi.

Vậy thì chi bằng tối nay cứ để Tôn Soái đi thăm dò trước, nếu không có chứng cứ

hiệu quả thì báo mộng cũng chưa muộn.

Dù sao Giang Mãn Y cũng không tin hung thủ sẽ không để lại dù chỉ một chút

chứng cứ phạm tội nào.

Tôn Soái nghe xong những lời này thì nghiêm túc lại, cậu ta không ngờ đầu quỷ

tuổi còn nhỏ, chỉ còn một cái đầu mà lại bị ăn thịt!

Cậu ta thở dài: “Tôi hiểu rồi, vậy vẫn như cũ nhé”

Giang Mãn Y hài lòng dẫn đầu quỷ đến một nơi bí mật, sau đó mở điện thoại gọi

video cho Tôn Soái.

Lúc này, Tôn Soái đang đi theo sau ông chủ vừa tan ca, trực tiếp phát sóng hành

tung của ông ta.

“Này, cô chắc chắn đây là hung thủ sao?” Tôn Soái nhìn thế nào cũng thấy không

giống.

Người này trông có vẻ chất phác, thật thà. Ông ta xách những chiếc bánh bao

chưa bán hết trong tay, trên đường nếu gặp người quen còn cười chào hỏi.

Còn người phụ nữ bên cạnh ông ta thì trông lạnh lùng hơn nhiều, đôi mắt tam

giác cụp xuống nhìn điện thoại.

Tôn Soái đến gần xem, người phụ nữ đang xem camera giám sát. Trong camera

là một cô bé, cô bé buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi trước bàn học làm bài tập.

Đầu quỷ nhìn một cái: “Là Lưu Đồng!”

Giang Mãn Y nhìn camera cảm thấy có gì đó không ổn, góc quay của camera

không đúng.

Theo lý mà nói bây giờ người ta lắp camera giám sát trong nhà cũng bình thường

nhưng cũng không ai lắp camera phía trên bàn học cả.

Chỉ để giám sát con cái học bài ư?

Có vẻ hơi quá khắt khe rồi.

Nơi họ sống rất gần, hai người trên đường cũng không nói chuyện gì.

Tôn Soái theo họ về nhà. Họ vừa đóng cửa lại, cậu ta đã thấy người phụ nữ đặt

điện thoại xuống rồi nhìn chú Lưu: “Nhân thịt còn đủ không?”

Nụ cười chất phác trên mặt chú Lưu lập tức biến mất, ông ta lạnh lùng đặt những

chiếc bánh bao trong tay vào tủ lạnh, sau đó kéo ngăn dưới của tủ lạnh ra, để lộ

ra thịt đông lạnh bên trong.

“Nếu không phải cô làm sai thì đâu đến mức chỉ còn ngần này?” Giọng chú Lưu

tuy không lớn nhưng ẩn chứa sự quở trách.

Người phụ nữ im lặng một lát: “Vậy phải làm sao, có ngần này sao đủ”

Tôn Soái đứng bên cạnh xem mà không hiểu gì, Giang Mãn Y thì thông qua

camera suy đoán ý nghĩa những lời họ nói.

Là còn muốn tiếp tục dùng thịt người để bán bánh bao sao? Nhưng tại sao bọn họ

lại giếc đầu quỷ.

Đầu quỷ nhỏ như vậy, dù làm bánh bao cũng không đủ thịt nhưng cũng có thể là

vì sức phản kháng của đầu quỷ yếu, dễ bề ra tay.

Nhưng theo lý mà nói nếu thịt của đầu quỷ đã được dùng làm bánh bao thịt bán đi

thì không nên còn lại nhiều như vậy.

Lẽ nào bọn họ muốn tạo ra bánh bao nhân thịt người hộp mù để thu hút khách

hàng?

Nhưng không phải nên nhanh chóng xử lý thịt đầu quỷ đi sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.