Đã ba tháng rồi, sao vẫn còn lại nhiều như vậy.
Chẳng lẽ còn có nạn nhân khác.
Đầu quỷ bên cạnh nhìn ống kính lắc đầu nguầy nguậy kêu: “Đó là em! Đó là em!”
Tôn Soái ở đầu bên kia nghe thấy tiếng này, toàn thân rùng mình một cái, da gà
nổi lên ngay lập tức, ngay cả lọn tóc vàng trên đầu cũng dựng đứng.
Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt: “Đây là thịt của nhóc ư?”
Đầu quỷ chắc chắn gật đầu: “Đúng vậy, em đương nhiên nhận ra chính mình rồi!”
Cậu ta trắng trẻo non mềm mà!
Tôn Soái còn chưa kịp nói gì thêm thì lại thấy chú Lưu lấy ra một khối thịt đông
lạnh từ tủ lạnh rồi bắt đầu rã đông.
Người phụ nữ thì đi vào phòng sách, cậu ta do dự một chút rồi quyết định đi theo
người phụ nữ.
Dù sao chú Lưu cũng cần một khoảng thời gian để rã đông, hơn nữa một mình
ông ta im lặng không nói, nghe không ra được gì.
Tôn Soái xuyên qua bức tường trực tiếp đi vào phòng sách, thấy trên mặt người
phụ nữ nở nụ cười nhàn nhạt, sờ đầu Lưu Đồng: “Con gái ngoan, bài tập hôm nay
làm xong chưa?”
Lưu Đồng cúi đầu, đáp: “Chư… Chưa xong”
Nghe thấy lời này, sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi, trở nên vô cùng lạnh
lùng, đáng sợ, lực tay cũng mạnh hơn.
“A!”
Lưu Đồng ôm đầu, đau đớn kêu lên.
Người phụ nữ lúc này mới cứng nhắc buông tay đang nắm tóc con gái ra, tay cô
ta đặt trên đầu con bé không nhúc nhích, khó khăn nặn ra một nụ cười: “Ngoan,
đưa bài tập hôm nay con viết cho mẹ xem trước đã”
Chưa đợi Lưu Đồng đồng ý, bà ta đã tùy tiện rút ra một quyển bài tập.
Tôn Soái có thể nhìn rất rõ Lưu Đồng đang run rẩy.
Cậu ta cảm thấy cách cư xử giữa hai mẹ con này có vấn đề, cảm giác như Lưu
Đồng không phải con ruột của bà ta.
Ai lại vì con gái chưa làm xong bài tập mà túm tóc con gái chứ.
Tôn Soái nhìn người phụ nữ cầm quyển bài tập, bàn tay thô ráp trực tiếp lật đến
trang cuối, bà ta đứng bên cạnh Lưu Đồng mà nhìn bài tập từ trên cao xuống.
Trên mặt không có biểu cảm gì, trông như một con rối.
“Lại sai rồi”
Người phụ nữ nhàn nhạt nói.
Ngay khi Tôn Soái tưởng rằng người phụ nữ lại sắp khắc nghiệt với con gái mình
thì bất ngờ người phụ nữ chỉ vô cảm bước ra ngoài.
Trước khi đi, bà ta để lại một câu: “Gia Gia đừng nóng vội, lát nữa bố sẽ làm bánh
bao cho con ăn”
Sau khi đóng cửa lại, người phụ nữ lẩm bẩm ở hành lang: “Chỉ cần ăn bánh bao
là được rồi”
“Mọi thứ sẽ ổn thôi”
Tôn Soái nghe mà sởn tóc gáy: “Ý gì vậy? Bà ta định cho con gái mình ăn bánh
bao nhân thịt người sao?”
Cũng ngay lúc Tôn Soái đang kinh hãi, Giang Mãn Y nhận được thông báo hoàn
thành nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ phụ: Giúp Đồng Chính Dương tìm lại thi thể, tìm ra hung thủ giếc hại
cậu bé (Đã hoàn thành)]
[Thưởng: 1000 điểm kinh nghiệm, 1000 tiền tệ]
Giang Mãn Y ngơ ngác một lúc rồi chợt bừng tỉnh.
Nhiệm vụ này chỉ yêu cầu tìm ra hung thủ giếc hại Đồng Chính Dương mà cô đã
đi theo chỉ dẫn tự động đến tiệm bánh bao Lưu Ký.
37.html]
Đồng thời cũng tìm thấy những phần thịt còn sót lại của Đồng Chính Dương.
Không biết liệu đây có được tính là thi thể hay không.
Vì vậy nhiệm vụ hiển thị đã hoàn thành.
[Chúc mừng bạn đã hoàn thành năm nhiệm vụ phụ! Thương thành đã mở, mời
bạn tự mình khám phá nhé!]
Anan
Giang Mãn Y: Đúng là lừa người nạp tiền mà!
Chư Cát Trấn trực đêm nay, anh dựa vào ghế trò chuyện với Ninh Tư: “Nghe nói
bên pháp y ngày mai sẽ có kết quả giám định”
“Đã xác nhận là xương người rồi, chỉ cần đối chiếu DNA để xác nhận đó là thi
thể của Đồng Chính Dương thôi”
Ninh Tư xoa xoa cổ tay cố xua đi cái lạnh: “Những khúc xương đó rõ ràng đã bị
luộc chín, lẽ nào thật sự giống như trong mơ nói, thằng bé đã bị ăn thịt?”
Cô ấy nghĩ đến đây thì không khỏi rùng mình.
Thật ra rất lâu trước đây cũng từng xảy ra những vụ án ăn thịt người nhưng bây
giờ là thời đại nào rồi mà vẫn có người ăn thịt người!
Chư Cát Trấn im lặng lắc đầu: “Khả năng rất lớn, haizz”
Hai người mỗi khi nhớ lại đứa bé trong mơ khóc ra máu và nước mắt, chỉ còn lại
mỗi cái đầu thì trong lòng lại thấy khó chịu.
Huống chi gia đình của thằng bé vẫn đang cố gắng tìm kiếm, nếu những khúc
xương này thật sự là của Đồng Chính Dương thì gia đình đó sẽ đau khổ đến mức
nào.
Hai người đang tiếc nuối một sinh mạng cứ thế ra đi thì đúng lúc này, điện thoại
vang lên.
Ninh Tư bắt máy: “Alo? Đây là”
Cô ấy còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói từ đầu dây bên kia.
“Tại sao Gia Gia vẫn ngốc như vậy, bài tập của con bé tôi xem rồi, vẫn không làm
được, có phải là thằng bé Đồng Chính Dương kia không ổn không?” Đó là giọng
một phụ nữ.
“Lần trước thằng bé còn đứng nhất lớp, chắc chắn không phải vấn đề của nó”
Lưu Hiền vừa băm thịt vừa nói: “Chắc là thiếu rồi”
Giọng phụ nữ bên kia trở nên thờ ơ và mơ hồ: “Thiếu rồi sao?”
“Thiếu rồi, vậy chúng ta giếc thêm một đứa nữa”
Ninh Tư nghe đến đây, toàn thân cô ấy tê dại, một luồng khí lạnh chạy dọc từ
chân đến đầu. Cô ấy không lên tiếng, chỉ tiếp tục lắng nghe.
Điện thoại đang tự động ghi âm và sao lưu.
“Giếc ai?”
“Giếc đứa đứng nhất khối đi hoặc là tìm một sinh viên đại học. Đứa nào thi đậu
đại học thì chắc chắn là thông minh, Gia Gia ăn vào cũng sẽ thông minh lên”
“Vậy được, chúng ta ăn hết số nhân này rồi đi giếc”
“Ông nói nhỏ chút, đừng để Gia Gia nghe thấy. Con bé chỉ cần học hành tử tế là
được, mọi chuyện khác chúng ta sẽ lo liệu giúp nó”
“Gia Gia, Gia Gia của tôi, con bé chắc chắn sẽ trở nên thông minh, con bé chắc
chắn sẽ thi đậu trường tốt”
Giọng nói bên kia không lớn nhưng lại vô cùng điên cuồng, giống như hai kẻ điên
đang thì thầm.
Vọng vào tai Ninh Tư và Chư Cát Trấn, khiến họ lạnh toát cả sống lưng.
“Lấy cái gì bổ cái nấy, lấy não bổ não. Lần sau ông đừng làm sai nữa”
“Tôi biết rồi, tôi đi xem Gia Gia một lát, ông nhanh tay làm đi, Gia Gia đang đợi ăn
bánh bao đấy”
“Ừm”
“Cốc cốc cốc. Cốc cốc cốc”
“Tít tít”
Khoảnh khắc điện thoại bị ngắt, Ninh Tư vội vàng gọi điện cho đội trưởng.