Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 47



Sau khi giới thiệu thêm vài trò chơi cho Bàng Dao và hướng dẫn cách chơi, Giang

Mãn Y chuẩn bị rời đi.

Cô cất phong thư không có chữ nào ở bên ngoài vào ba lô. Cô vừa thử mở phong

thư mày nhưng dù dùng sức mạnh thế nào cũng không mở được.

Thậm chí còn không xé rách được, có lẽ đó là đạo cụ đặc biệt trong game, phải

hoàn thành thử thách mini game mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Kèm theo nỗi oán giận với “thánh nhân phẩm”, Giang Mãn Y chỉ mua vài lọ nước

mắt bò ở chỗ Bàng Dao, định thử trước.

Vì giá mua vượt quá mười tiền âm phủ, nên cô còn nhận được món quà tặng của

Bàng Dao, sợi tình tơ bị vứt vào thùng rác cũng chẳng ai muốn đó.

Khi ra về, Bàng Dao không ngẩng đầu lên, vẫn đắm chìm trong niềm vui của trò

chơi: “Mạnh Bà đại nhân đi thong thả nhé~”

Giang Mãn Y dắt đầu quỷ như dắt diều, tiếp tục đi dạo quanh đây. Thật lòng mà

nói, ở đây dường như không có quá nhiều mặt hàng thú vị, ngược lại những món

ăn thì rất kỳ lạ.

Từ đây trở về ký túc xá, trời đã tối.

“Cậu chuẩn bị xong chưa?” Giang Mãn Y hỏi đầu quỷ.

Đầu quỷ gật đầu, Giang Mãn Y liền dùng ảo thuật để ngưng tụ ra cho cậu ta một

cơ thể giả mà từ vẻ ngoài lẫn xúc giác đều không thể nhận ra sơ hở.

Đêm đó, Khâu Tùng Lộ nằm trên giường nhưng mãi không tài nào chợp mắt

được. Bà ấy không thể quên được dáng vẻ của con mình, không thể quên được

những lời nói đáng ghét của cặp đôi hung thủ kia.

Bà ấy khó mà tưởng tượng được con trai mình đã phải trải qua nỗi đau đớn tột

cùng như thế nào trước khi chết.

Bị phân thây, bị hành hạ, bị làm thành bánh bao nhân thịt người…

Chồng bà nằm bên cạnh cũng im lặng, cả hai mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà.

Lúc này, nói là họ đang sống nhưng dường như họ đã chết cùng với con trai

mình.

“Dương Dương…”

Anan

Khâu Tùng Lộ đau đớn rên rỉ.

Không biết là vì họ đã quá lâu không được nghỉ ngơi tử tế hay là thật sự đã quá

mệt mỏi mag trong phòng ngủ yên tĩnh, cả hai đều nhắm mắt lại.

“Mẹ, bố” Đầu quỷ nhìn bố mẹ trong giấc mơ dường như già đi cả chục tuổi chỉ

cảm thấy lòng đau như cắt.

Khâu Tùng Lộ nhìn đứa con trai gần ngay trước mắt nhưng lại sững sờ tại chỗ

không dám tiến lên.

Bà ấy thoáng giật mình, nhìn đứa con trai đã chết của mình xuất hiện trước mặt,

miệng lẩm bẩm: “Dương… Dương Dương…”

Đồng Chính Dương nhào vào lòng Khâu Tùng Lộ: “Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây”

Khâu Tùng Lộ cảm nhận được sự lạnh lẽo trong vòng tay mình, bà ấy theo bản

năng chậm rãi vươn tay ôm lấy đứa bé nhỏ xíu đó.

“Dương Dương, con về nhà với mẹ được không, mẹ…” Khâu Tùng Lộ nghẹn ngào

nói: “Mẹ nhớ con nhiều lắm”

Đồng Chính Dương lắc đầu: “Mẹ ơi, con đã chết rồi”

“Con xin lỗi, con không nên không nghe lời mẹ, mẹ đừng buồn”

“Hay là mẹ đánh con đi”

Cậu ta cảm nhận được lồng ngực mẹ phập phồng, nghe tiếng mẹ khóc, trong đó

còn lẫn tiếng nức nở của bố.

Đồng Chính Dương không biết phải làm sao, cậu ta chỉ có thể bất động trong

vòng tay mẹ, mặc cho mẹ ôm ấp vỗ về.

“Dương Dương… Con ở dưới đó có ổn không?” Mãi đến khi Khâu Tùng Lộ khóc

xong, cô mới mở miệng hỏi.

47.html]

“Mẹ ơi, con ở Âm giới rất tốt, con quen được chị Mạnh Bà, bây giờ đang theo chị

Mạnh Bà làm việc tốt đó ạ”

Đồng Chính Dương chớp chớp mắt: “Mẹ nhìn xem, ba sợi lông vàng trên đầu con

chính là công đức tích lũy được khi làm việc tốt đó, đợi công đức nhiều rồi, không

chừng con sẽ biến thành người vàng nhỏ luôn!”

Khâu Tùng Lộ nghe nói cậu ta vẫn ổn thì yên tâm gật đầu, sau đó lại do dự

hỏi:“Dương Dương, lúc đó con…”

Nói được nửa chừng, bà lại dừng lại.

Bà vốn muốn hỏi Dương Dương lúc sắp chết có đau không nhưng làm sao có

thể không đau được chứ!

Bà muốn lảng sang chuyện khác nhưng không ngờ Đồng Chính Dương lại tiếp lời:

“Con không đau đâu, con chỉ ngủ một giấc rồi biến thành quỷ thôi!”

“Bố mẹ ơi, bố mẹ cũng đừng đau lòng nhé?”

Đồng Chính Dương nhớ lại lời Giang Mãn Y đã nói: “Sau khi vào giấc mơ hãy an

ủi bố mẹ con nhiều hơn, đôi khi người sống còn đau khổ hơn người chết”

“À đúng rồi, chị Mạnh Bà còn nói bố mẹ phải sống lạc quan tích cực, sau này khi

bố mẹ xuống dưới này rồi, con sẽ lo cho bố mẹ lúc về già!”

Cậu ta vỗ ngực: “Bây giờ con ở Âm giới sắp có tài sản riêng rồi đấy!”

“Chị Mạnh Bà còn nói nếu con làm tốt sẽ nhận con làm đồng tử dưới trướng

giống như Na Tra vậy!”

“Vậy nên bố mẹ cũng phải sống thật tốt, đợi rất rất lâu sau chúng ta sẽ được đoàn

tụ!”

Ba người trong gia đình ôm nhau thổ lộ nỗi nhớ mong người thân bấy lâu.

“Mạnh Bà… Đại nhân đối xử với con có tốt không?” Bố của Đồng Chính Dương

hỏi câu hỏi then chốt này.

Vì Dương Dương hiện đang làm việc dưới tay Mạnh Bà, vậy sau này chắc chắn

sẽ có tiền đồ lớn!

Tốt hơn nhiều so với việc trở thành một cô hồn dã quỷ.

Đầu quỷ vừa khóc vừa nói: “Tốt ạ, chị Mạnh Bà đối xử với con tốt nhất, hức hức

hức!”

Cậu ta vừa khóc còn không quên hiện hình một cái xô trong mơ để hứng những

giọt lệ máu.

Ngày hôm sau, Giang Mãn Y vẫn đang chờ đợi ở thị trấn này.

Nhiệm vụ phụ của cô vẫn chưa hoàn thành, cô cũng không biết tình hình bên Hứa

Vân thế nào.

Nhưng cô lại không thể rời khỏi đây, lỡ như bên này lại xảy ra vấn đề gì thì sao.

Cô vẫn phải tìm cách để Hứa Phi Dương tìm được Hứa Vân, để hoàn thành

nhiệm vụ chưa bao giờ kết thúc này.

Vì vậy, hôm nay cô định thử tài câu cá của mình, tìm chút việc để làm.

Nhiệm vụ hàng ngày không làm thì thật lãng phí mà!

Huống hồ tối qua cô đã nghiên cứu Thiên Công cả đêm, phát hiện thứ này dường

như có tác dụng rất lớn.

Giang Mãn Y lấy ra chiếc cần câu mà tối qua cô đã hăng hái đặt mua trên cửa

hàng hữu nghị và xem xét.

[Cần câu Pha Lê: Có khả năng câu được vật phẩm quý hiếm (khả năng cao hơn

tỷ lệ rút thẻ của bạn)]

Giang Mãn Y: …

Mịa, ai đấy!

Đây là chiếc cần câu mà cô đã chi một khoản tiền khổng lồ một ngàn tệ để mua.

Nếu không câu được cá thì cô sẽ ăn sống chiếc cần câu này!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.