Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 48



Cô cầm lấy cần câu rồi vứt đầu quỷ về Âm giới cho Bạch Vô Thường, nhờ hắn

giúp làm một sạp hàng buôn bán lệ máu đắt khách.

Giang Mãn Y khởi hành.

Theo bản đồ hiển thị, gần thị trấn nhỏ này có một hồ nhân tạo, vừa hay cũng là

địa điểm được game đề xuất.

Hồ này là một thắng cảnh mở, khi Giang Mãn Y đến, cô thấy rải rác vài lão câu cá

đang ngồi.

Cô đi xuyên qua hành lang dài của khu thắng cảnh, tìm đường ra bờ hồ, cuối

cùng nhìn những lão câu cá ở phía đối diện hồ mà rơi vào trầm tư.

Rõ ràng là không có đường, rốt cuộc họ đã đến đó bằng cách nào!

Mấy lão câu cá quả nhiên khủng khiếp!

Anan

Giang Mãn Y cuối cùng chọn một vị trí câu cá gần hành lang, ngay phía dưới

hành lang có một mảnh đất đủ để cô câu cá.

Nói thật, khu thắng cảnh này cũng chẳng có mấy người, có lẽ người dân thị trấn

đã đi chán nơi này rồi, cô nhìn quanh một vòng ngoài mấy lão câu cá ra thì chỉ

thấy vài chú dì trung niên.

“Mặc kệ” Giang Mãn Y lấy ra chiếc ghế đẩu nhỏ mua ngẫu hứng đặt xuống ngồi,

lấy cần câu Pha Lê ra rồi lấy thêm cái xô.

“Chết tiệt, quên mua mồi câu rồi”

Khương Thật là một streamer câu cá, anh ta cầm điện thoại bước vào thắng cảnh

tên Tiểu Trì Động: “Mọi người ơi, hôm nay tôi dẫn mọi người đến hồ nhân tạo câu

cá!”

Bình luận chạy như bay.

[Hôm nay không đi sông hoang dã nữa à?]

[Hồ nhân tạo không phải là nơi mấy ông bà già hay đi sao?]

[Thật cưng cố lên!]

[Mau đi dùng kỹ năng của cậu chinh phục mấy ông bà già đi!]

[Ê, Thật cưng mau nhìn kìa. Đằng kia có một cô gái, mau đi xem cô ấy có câu

được cá không, làm kèo cá cược cho mọi người đi!]

[Mọi người mau nhìn đi, cần câu của cô gái đó đẹp ghê, chỉ là hình như chưa thấy

nhãn hiệu cần câu này bao giờ]

[Cười chết, phụ nữ câu cá thì chỉ biết nhìn cần câu đẹp thôi đúng không, chẳng

có chút thực dụng nào cả!]

[Mặc kệ đi, người không chuyên nghiệp câu được một con cá đã là tốt lắm rồi,

đừng đòi hỏi quá cao ở con gái]

[Mở kèo mở kèo! Cá cược cô gái này hôm nay câu được mấy con cá!]

[Tôi cá không con nào!]

[Vậy tôi cá một con, biết đâu người ta là cao thủ thì sao!]

Khương Thật xách một đống dụng cụ câu cá nhìn tới thì thấy một cô gái còn

chẳng mặc áo chống nắng đang cầm một chiếc cần câu nhìn như băng không biết

đang làm gì.

Dường như đang cân nhắc cách quăng cần.

Anh ta cười một tiếng, buổi livestream hôm nay có trò hay rồi. Đa số người xem

câu cá trong phòng livestream đều là đàn ông lớn tuổi, giờ có một cô gái câu cá

thì càng thú vị hơn.

Anh ta nhìn thế nào cũng không thấy cô gái này chuyên nghiệp chút nào, đoán

chừng không câu được một con cá nào.

Đến lúc đó, so sánh một cái, cô gái nhỏ nhìn thấy cá anh ta câu được chắc chắn

sẽ sùng bái nhìn anh ta cầu xin anh ta dạy cho.

48.html]

Khương Thật nghĩ vậy thì bước về phía đó: “Hôm nay chúng ta sẽ câu cá ngay

cạnh cô ấy! Xem cô ấy câu được mấy con!”

Anh ta vừa đi đến hành lang chuẩn bị xuống thì thấy cô gái nhỏ thậm chí còn

chưa móc mồi đã ném lưỡi câu xuống hồ.

Khương Thật nhìn thấy thì bật cười: “Mọi người ơi, cô ấy không bỏ mồi thì chắc

chắn là người mới tinh rồi, học Khương Tử Nha câu cá đấy!”

“Tôi nói thẳng ra đây, hôm nay cô ấy mà câu được một con cá nào thì tôi trồng

cây chuối gội đầu!”

Tiếng nói của người đàn ông bảo sẽ trồng cây chuối gội đầu đó, Giang Mãn Y

đúng là có nghe thấy.

Không chỉ nghe thấy mà còn vì âm thanh đột ngột đó làm cô giật mình đánh mất

một cơ hội câu được cá.

Giang Mãn Y tạm dừng việc câu cá mà nhìn người đàn ông vừa xách xô từ đây

xuống rồi lấy ra một chiếc hộp sắt lớn bắt đầu lắp đặt chỗ đặt chân bên bờ hồ

nhân tạo.

Khương Thật dựng giá ba chân điện thoại, sau đó bắt đầu lắp đặt. Anh ta quay

đầu nhìn cô gái nhỏ cười nói: “Cô không phiền tôi câu cá bên cạnh cô chứ?”

Giang Mãn Y cười tủm tỉm lắc đầu.

Cô rất muốn xem người này trồng cây chuối gội đầu như thế nào.

Khương Thật thấy cô không phiền thì bận rộn lắp đặt, việc này không mất nhiều

thời gian. Anh ta thấy cô gái cứ nhìn chằm chằm tưởng cô không hiểu nên giới

thiệu: “Cái này gọi là đài câu, cô xem cái tôi đang cầm đây là đài câu khung rỗng,

khá tiện”

“Cô đừng coi thường đài câu nhé” Khương Thật không hổ là streamer, dù Giang

Mãn Y không trả lời anh ta thì anh ta vẫn có thể thao thao bất tuyệt.

“Chỗ này nước khá nông. Sau khi tôi lắp đài câu vào thì có thể câu xa hơn, kéo

dài khoảng cách câu cá, hơn nữa độ cao cũng rất quan trọng đối với việc câu cá”

“Cô hiểu không?”

Giang Mãn Y chớp mắt không nói gì, những bình luận trong điện thoại của anh ta

lại chạy như bay.

[Thật cưng, cậu có nói với cô ấy chắc cô ấy cũng không hiểu đâu]

[Đúng vậy, cậu xem vị trí cô ấy ngồi đã không ổn rồi, cần câu cũng không đủ dài,

đoán chừng lưỡi câu vừa thả xuống đã móc phải rong rêu rồi]

[Hahaha, thích nhất là xem Thật cưng phổ cập kiến thức này cho những người

không hiểu biết câu cá]

[Đề nghị mặc quần tất đen câu cá, chúng tôi thích xem]

[Nói thật thì phụ nữ câu cá có mấy người là thật sự câu cá chứ? Tôi thấy câu

người thì gần đúng hơn]

[Thật cưng mau bắt đầu đi, tôi đợi muốn héo cả hoa rồi]

Giang Mãn Y không động đậy, cô đợi đến khi Khương Thật lắp đặt xong mọi thứ

thì cầm cần lên rồi mới tiếp tục.

Vừa nãy khi cô thử câu thì phát hiện ra thứ này hoàn toàn không cần mồi câu.

Quả thực rất phi khoa học.

Đại khái giống như nấu canh Mạnh Bà vậy nhưng canh Mạnh Bà thì chỉ cần cho

nguyên liệu vào nồi là được.

Còn câu cá thì là một mini game có một thanh tiến độ màu xanh lam với một vạch

liên tục chạy qua lại. Giang Mãn Y cần nhấn dừng để vạch đó dừng lại trong khu

vực màu vàng được hiển thị ngẫu nhiên trên thanh tiến độ.

Vừa nãy cô đang chơi mini game này thì bị câu nói của Khương Thật làm cho mất

tập trung.

Bây giờ người này không nói nữa, cô cảm thấy mình lại làm được rồi.

Giang Mãn Y cẩn thận khởi động mini game, khi thấy vạch đó di chuyển thì cô

nghiêm túc quan sát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.