Bà chia cho Điềm Điềm chút nhang đèn mà con cháu đốt cho mình rồi biết được
Điềm Điềm qua đời vì tai nạn giao thông, bà thương Điềm Điềm còn nhỏ nên
đã luôn đưa cô bé theo.
Chỉ là không hiểu sao mỗi lần bà nói muốn đưa Điềm Điềm đi xếp hàng đầu thai
thì Điềm Điềm đều không chịu.
Bà lão quỷ cũng có thể hiểu được, hầu hết các con quỷ đều không muốn đầu
thai vì họ vẫn còn người thân để nhớ, còn chuyện chưa hoàn thành và còn
những vướng bận.
Điềm Điềm cúi đầu bắt đầu suy nghĩ, nếu cô bé đầu thai thành một con chó nhỏ
không cắn người, thấy mẹ thì cười, liệu mẹ có thích cô bé hơn một chút không.
Hoặc là một con mèo không kêu meo meo.
Như vậy, liệu mẹ có cho cô bé ăn chút cơm thừa không.
Cô bé muốn ăn cơm trộn mà mẹ làm quá, đã.
Điềm Điềm bẻ ngón tay bắt đầu đếm, đếm hồi lâu cũng không đếm rõ mình đã
chết bao lâu rồi.
Âm gian không có khái niệm thời gian, cũng chẳng phân biệt ngày đêm.
“Thơm quá” Điềm Điềm đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, giống
như mùi cơm trộn mà mẹ cô bé làm.
“Á! Đây là con quỷ gì thế!” Xung quanh có quỷ hồn kinh ngạc kêu lên.
Điềm Điềm vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cô gái mặc váy liền cưỡi xe điện dừng
trước mặt cô bé, trên tay lái của xe điện treo một hộp đồ ăn mang đi.
Trên túi đồ ăn mang đi viết dòng chữ “Quán mì Hạnh Phúc”.
“Mẹ” Điềm Điềm nhìn dòng chữ trên túi mà lẩm bẩm.
Giang Mãn Y lật người xuống xe rồi nhìn cô bé đang ngồi xổm dưới đất. Cô lấy
hộp đồ ăn mang đi xuống đưa đến trước mặt cô bé: “Xin lỗi đã đến muộn, vừa rồi
có chút chuyện”
“Đây là cơm trộn mẹ cháu tự tay làm, nhờ chị gửi cho em”
Điềm Điềm sững sờ: “Mẹ em làm cho em ư, chị ơi”
Anan
Giang Mãn Y cũng ngồi xổm xuống trước mặt cô bé và nhìn cô bé, đôi mắt to tròn
của Điềm Điềm chớp chớp, trên khuôn mặt trắng nõn non mềm thoáng qua tia mơ
hồ.
“Ăn nhanh đi, hơi nguội rồi đấy” Giang Mãn Y xoa đầu cô bé, tóc Điềm Điềm mềm
mại nên cô khẽ giảm lực tay.
“Cô gái, cháu vừa nói đây là cơm mẹ của cô bé làm cho cô bé sao?” Bà lão quỷ
cau mày, bà đã chết hàng trăm năm rồi mà chưa từng thấy ai có thể mang đồ ăn
dương gian vào âm gian.
Bà cũng không nghĩ tới việc mẹ của Điềm Điềm đã qua đời bởi vì nếu mẹ cô bé
mất rồi thì chắc chắn sẽ đến tìm Điềm Điềm, chứ đâu cần phải nhờ người khác
mang cơm tới.
Giang Mãn Y gật đầu, vừa định lên tiếng thì nghe thấy một con quỷ bên cạnh đột
nhiên hét lớn: “Mạnh Bà! Cô ấy chính là Mạnh Bà!”
“Vừa nãy tôi nhìn thấy mà, Bạch Vô Thường đã dẫn cô ấy đi một vòng!”
Lời nói của hắn như hòn đá ném xuống mặt hồ, khuấy động ngàn con sóng, tiếng
quỷ xung quanh ồn ào như nổ tung, tràn vào tai Giang Mãn Y.
“Cái gì? Cô ấy chính là Mạnh Bà!”
“Mạnh Bà không phải nên là một bà lão sao?”
“Nói vớ vẩn gì đấy, nghe nói Mạnh Bà là một người con gái si tình vì tình yêu mà
chờ đợi, sao nhất thiết phải là bà lão được”
“Các người nói nhảm gì thế, trước đây chúng ta có Mạnh Bà đâu, không phải hôm
nay mới có sao? Lấy đâu ra hình tượng Mạnh Bà chứ”
“Sao Mạnh Bà lại còn đi đưa cơm nữa! Tôi hiểu rồi, con quỷ nhỏ này có quan hệ!”
“Thảo nào còn trẻ mà không sợ mấy lão quỷ bọn ta, hóa ra là quen Mạnh Bà. Cô
bé phải nói sớm chứ, nói sớm thì tôi đã”
“Thì sao?”
“Đương nhiên là nịnh bợ rồi, nói không chừng lúc Mạnh Bà cho tôi uống canh, còn
có thể cho tôi uống ít đi vài hớp, vậy thì tôi đầu thai mà vẫn nhớ ký ức kiếp
trước chẳng phải sẽ là thiên tài sao!”
Giang Mãn Y: “”
“Mẹ em có khỏe không ạ?” Điềm Điềm nhận lấy hộp cơm, vừa mở ra đã ngửi thấy
mùi thức ăn quen thuộc.
Món ăn mẹ cô bé làm lúc nào cũng thơm lừng, quán mì của mẹ cũng có rất nhiều
khách thích tới ăn.
Cô bé gỡ đũa, chỉ mới một miếng đã bật khóc nức nở.
Cô bé mở miệng khóc, hạt cơm còn rơi vãi ra, giọng nói cũng lờ mờ không rõ:
“Mẹ ơi”
“Vì sao mẹ. Không thích chó con! Vì sao cũng không thích mèo con”
“Hức hức hức, mẹ không thích con”
Giang Mãn Y và bà lão quỷ bên cạnh đều ngẩn tò te, cô lấy khăn giấy lau nước
mắt trên mặt Điềm Điềm, nhẹ nhàng hỏi: “Sao mẹ em lại không thích em được
chứ?”
Không thích chó con và mèo con, cũng không thích cô bé là sao.
Điềm Điềm vừa khóc vừa nấc cụt: “Mẹ không thích chó con hay mèo con, em.
Em nghe bạn nói người tốt đầu thai sẽ biến thành chó con, người xấu thì phải
xuống địa ngục”
“Em là đứa bé ngoan, em sẽ biến thành chó con nhưng mẹ em lại không thích
chó con, bà ấy. Mẹ sẽ không thích em nữa!”
Giang Mãn Y nhìn cô bé khóc thương tâm nhưng vẫn không nhịn được bật cười,
cô khẽ chạm vào tên trên đỉnh đầu Điềm Điềm.
Từ khi trở thành Mạnh Bà, cô có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu của các linh hồn
trong Địa Phủ đều có một cái tên.
Từ đó, Giang Mãn Y đã thấy một loạt thông tin.
Họ tên: Trần Điềm Đào.
Tuổi âm: Hai tuổi.
Dự kiến đầu thai: Con người, giới tính nữ, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, hưởng thọ
tám mươi mốt tuổi.
Lực tấn công: 1 [Khoảng bằng mức độ cào ngứa khi dùng nắm tay nhỏ đấm vào
ngực bạn].
Lực phòng thủ: 1 [Một cái hắt xì của bạn cũng có thể khiến cô bé tan thành tro
bụi].
Giang Mãn Y nhìn lực phòng thủ và lực tấn công này rồi lại liếc nhìn Điềm Điềm
vẫn đang khóc lóc ngây ngô đáng yêu.
“Đừng sợ, em sẽ đầu thai vào một gia đình hạnh phúc đó, em sẽ trở thành một
em bé hạnh phúc, sẽ không đầu thai thành chó con hay mèo con đâu”
Điềm Điềm khóc đến mức thở dốc, bà lão quỷ vỗ lưng dỗ dành cô bé. Bà nghe
Giang Mãn Y nói cô bé sẽ đầu thai tốt mà cũng không nhịn được nở một nụ
cười.
Trong mắt họ, kiếp sau có thể đầu thai vào một kiếp tốt là được rồi.
Còn việc cô bé nói sẽ đầu thai thành chó con hay mèo con, chắc hẳn là lời nói
ngây thơ giữa các bạn học.
Điềm Điềm ngừng khóc, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt to khóc đến
sưng húp, cô bé hít hít mũi: “Em thật sự sẽ không biến thành chó con hay mèo
con sao ạ?”