Giang Mãn Y gật đầu: “Sẽ không biến thành chó con hay mèo con đâu, em sẽ
đầu thai thành người”
Lúc này, Điềm Điềm mới dùng tay quệt mũi rồi nở một nụ cười ngọt ngào: “Vậy
em sẽ trở thành em bé của mẹ em sao?”
“Em vẫn muốn làm em bé của mẹ em, em yêu mẹ nhất!”
Giang Mãn Y mở đoạn phim xem trước về kiếp sau của Điềm Điềm, đoạn phim
xem trước là một biểu tượng nằm sau mục “Dự kiến đầu thai” trong thông tin của
Điềm Điềm.
Chỉ thấy một cặp vợ chồng trẻ đầy mong đợi nhìn đứa bé đang nằm trong nôi.
Đứa bé trắng trẻo mềm mại, vừa mở mắt ra, hai vợ chồng đã nở nụ cười ngọt
ngào trên môi.
“Con yêu, sau này con sẽ là em bé ngoan của bố và mẹ”
Trong mắt họ tràn đầy tình yêu thương, giọng nói nhẹ nhàng, bên cạnh xe nôi đầy
ắp đồ chơi, có thể thấy Điềm Điềm kiếp sau sẽ trở thành một cô bé được cưng
chiều.
Chỉ là rõ ràng cặp vợ chồng trong đoạn phim không phải là bà chủ quán, Giang
Mãn Y trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu.
Cuối cùng thì cô nên nói một lời nói dối thiện ý hay là nói cho cô bé sự thật đây.
Cô suy nghĩ rất lâu rồi mới lên tiếng nói: “Đầu thai chuyển thế đều là số mệnh,
em nên học cách buông bỏ”
Điềm Điềm nghe vậy tuy không hiểu “số mệnh” là gì nhưng lại hiểu được “buông
bỏ”.
Cô bé khẽ nức nở: “Nhưng em, em không nỡ xa mẹ”
Giang Mãn Y xoa đầu cô bé: “Mẹ em chắc cũng muốn em sống thật tốt. Nếu thật
sự không nỡ thì sao không thử báo mộng?”
Điềm Điềm ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ hoang mang: “Báo mộng. Là gì ạ?”
Bà lão quỷ bên cạnh lên tiếng: “Ôi tôi, ta quên mất chuyện này rồi, ở Âm phủ có
cửa sổ báo mộng đó, nếu cháu còn muốn gặp người thân thì có thể đến làm thủ
tục báo mộng”
“Gặp nhau trong mơ cũng coi như là vơi đi nỗi tương tư”
Điềm Điềm mở to mắt: “Vậy cháu muốn đi báo mộng cho mẹ cháu, cháu muốn
gặp mẹ cháu”
Cô bé nhỏ xíu bỗng đứng bật dậy, toàn thân tràn đầy khí thế, chỉ hận không thể
lập tức xông vào giấc mơ để gặp mẹ.
Giang Mãn Y nhìn lời nhắc trên thanh nhiệm vụ của mình.
[Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành tâm nguyện của bà chủ quán, đưa cơm hộp đến tay
con gái bà là Điềm Điềm [Đã hoàn thành]]
[Thưởng: 150 điểm kinh nghiệm, 150 tiền vàng]
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Giang Mãn Y nhìn đồng hồ thấy buổi chiều bản thân còn
có việc nên chọn rời đi.
Còn Điềm Điềm đã được bà lão quỷ dẫn đi đến cửa sổ báo mộng để làm thủ tục.
Tại quán mì Hạnh Phúc.
Ba giờ chiều là lúc khách vắng nhất, Hàn Xảo tháo tạp dề buộc ngang eo xuống,
ngồi trước bàn ăn xem ảnh Điềm Điềm trong điện thoại.
Trong điện thoại của bà ấy lưu giữ rất nhiều ảnh và video của con gái, từ khi Điềm
Điềm mất đi thì tất cả mọi người đều an ủi bà ấy.
Nỗi đau mất con gái khiến bà ấy nghẹt thở, chỉ có những hình ảnh quá khứ trong
điện thoại mới có thể khiến nỗi nhớ của bà ấy có chút gì đó để gửi gắm.
“Điềm Điềm”
Bà ấy lặng lẽ gọi tên con gái một tiếng, có lẽ là do cơn buồn ngủ mùa hè nên Hàn
Xảo chỉ cảm thấy mình buồn ngủ rũ rượi.
Không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Nhân viên phục vụ bên cạnh thấy bà chủ quán ngủ rồi thì dọn dẹp nhẹ nhàng hơn.
Khi Hàn Xảo mở mắt ra, bà ấy thấy mình đang đứng bên đường, bà ấy vô thức
liếc nhìn điện thoại, trên đó hiển thị năm giờ chiều.
“Năm giờ. Năm giờ”
Hàn Xảo nhớ ra hôm nay bà ấy phải đón con gái tan học, đi bộ từ vỉa hè này qua
là đến trường của con gái.
Trên mặt bà ấy nở nụ cười, nhìn con gái Điềm Điềm bước ra từ sân trường.
Điềm Điềm lao vào lòng Hàn Xảo: “Mẹ ơi!”
“Ơi!” Hàn Xảo đáp lại: “Hôm nay, cục cưng đi học thế nào rồi?”
“Về nhà mẹ làm cơm hộp cho con ăn nhé? Hay là đi ăn tôm hùm đất!”
Trên mặt Điềm Điềm nở nụ cười ngọt ngào, hai bên má lúm đồng tiền trông rất
đáng yêu, đôi mắt to tràn đầy sự quyến luyến và nhớ nhung mẹ: “Mẹ ơi, con muốn
về nhà ăn cơm hộp mẹ làm”
“Được!”
Hàn Xảo dắt tay Điềm Điềm qua đường, vừa mới đi được nửa chừng thì một
chiếc xe sedan màu đen đột ngột lao tới, bà ấy giật mình bế con gái Điềm Điềm
lên rồi chạy về phía trước.
Tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường, tiếng còi và tiếng kinh hô của những người
xung quanh.
Hàn Xảo chạy rất nhanh nhưng vẫn bị xe tông một cái, cả người bà ấy cùng Điềm
Điềm ngã xuống đất.
Bà ấy dùng cánh tay che chở cô bé trong lòng rồi vội vàng nói: “Điềm Điềm! Điềm
Điềm! Con có sao không!”
Lúc này bà ấy đã hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau nhức nhối ở bắp chân
mà cũng không nghe thấy gì cả, chỉ sốt ruột kiểm tra xem Điềm Điềm có bị sao
không.
“Mẹ ơi, con không sao” Trên mặt Điềm Điềm vẫn nở nụ cười: “Mẹ ơi, con không
sao hết”
Lúc này, Hàn Xảo mới cảm thấy mình như sống lại, bà ấy cũng không biết vì sao
đột nhiên cảm thấy rất buồn.
Rõ ràng Điềm Điềm vẫn đang trong lòng bà ấy nhưng bà ấy lại vô cùng đau buồn,
buồn đến mức như thể đã mất đi thứ gì đó.
Nhưng bà ấy không thể nhớ ra.
Thoáng chốc, trong phòng khách ấm cúng treo đầy ảnh hai mẹ con, Điềm Điềm
đang ăn cơm hộp do Hàn Xảo tự tay làm, ánh mắt tràn đầy sự mãn nguyện: “Mẹ
ơi, cơm mẹ làm là món ngon nhất đời con từng được ăn!”
Anan
Hàn Xảo không nhịn được bật cười: “Con mới bé tí đã đời con rồi, sau này con
còn được ăn nhiều món ngon nữa mà”
Điềm Điềm lắc đầu: “Thật đó mẹ, cơm mẹ làm là thơm nhất, ngon nhất, ăn cả đời
cũng không ngán đâu!”
“Không, không chỉ là cả đời mà kiếp sau hay kiếp sau nữa cũng sẽ không thấy
ngán đâu!”
Hàn Xảo xoa đầu Điềm Điềm rồi nở nụ cười tươi như hoa: “Vậy được, sau này
mẹ sẽ nấu cơm cho con cả đời, kiếp sau hay kiếp sau nữa cũng sẽ nấu cho con!”
“Vậy nếu kiếp sau con là một con chó con hoặc mèo con, mẹ có còn nấu cơm
cho con không ạ?” Điềm Điềm cắn thìa cơm, có chút băn khoăn hỏi.
Mặc dù cô bé biết kiếp sau mình sẽ đầu thai thành người nhưng lỡ đâu cô bé lại
là một con chó con hay mèo con thì sao.
Mẹ có còn có yêu cô bé nữa không.