Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 14



Tuy hắn có một người anh là Diêm Vương nhưng cũng không thể tùy tiện tăng

lương thăng quan phát tài, nếu quỷ nào cũng như vậy thì Địa Phủ đã sớm loạn

mất rồi.

Diêm La Vương cũng phải liêm khiết công chính, một lòng vì Địa Phủ.

Giang Mãn Y vô cùng chấn động, đột nhiên cảm thấy mình làm việc dưới trướng

Diêm La Vương thì tiền đồ sẽ vô cùng xán lạn.

Anan

Khoan đã, hình như cô không có tiền đồ.

Mạnh Bà không có không gian thăng chức mà!

Giang Mãn Y: Hốt hoảng!

“Tôi thấy thế này thì hơn” Triệu Sinh đột nhiên mở lời: “Chuyện tiểu thuyết Âm

giới này cứ giao cho tôi, coi như là đầu tư kỹ thuật, nhân sự công ty tôi sẽ sắp

xếp”

Hă s lại cười hì hì nhìn Giang Mãn Y: “Nếu có chuyện gì khác cô cũng có thể tìm

tôi giúp, tôi có thể chiếm mười phần trăm cổ phần không?”

Giang Mãn Y suy nghĩ một lát, tuy không hiểu lắm về cổ phần nhưng hình như cô

cũng chẳng làm gì cả.

Ý tưởng là Lăng Thính Lan đưa ra, cô ấy đang làm trang web, mọi chuyện của

công ty thì Triệu Sinh bao trọn.

Vậy cô… Chỉ đi theo một vòng thôi sao?

Hơn nữa, Triệu Sinh là công tử quan chức, nếu hắn có ý tưởng về chuyện này thì

hoàn toàn có thể gạt Giang Mãn Y ra mà tự mình làm.

Nghĩ vậy thì hình như cũng không có vấn đề gì.

“Nếu thấy nhiều quá, năm phần trăm cũng được” Triệu Sinh cười nói.

Giang Mãn Y lắc đầu: “Mười phần trăm không vấn đề gì nhưng tôi còn phải hỏi ý

kiến bạn của tôi nữa”

“Được, vậy cô cứ đi đi” Triệu Sinh sửa lại chiếc mũ “Nhất Kiến Sinh Tài” trên đầu:

“Tôi đi sắp xếp đây”

Giang Mãn Y đợi Triệu Sinh đi rồi, cũng không vội về Dương gian vì cô còn phải đi

nấu canh đã.

Khi đến cầu Nại Hà, Giang Mãn Y nhìn hàng người dài bất tận trong lòng mà cảm

thán vẫn còn rất nhiều linh hồn muốn đầu thai.

Ngưu Đầu Mã Diện đứng canh ở đây, giám sát các quỷ sai cấp dưới múc canh

cho vong hồn.

“Nào, uống cạn bát canh Mạnh Bà này rồi lên đường nhé” Quỷ sai vừa nói vừa

đưa canh Mạnh Bà cho vong hồn.

Vong hồn nhận lấy uống cạn một hơi, sau đó mờ mịt đi thẳng về phía trước, bước

qua cầu Nại Hà.

“Mạnh Bà” Ngưu Đầu Mã Diện thấy Giang Mãn Y đến thì hành lễ.

Giang Mãn Y gật đầu, đến chỗ quầy hàng bắt đầu nấu canh nhưng nấu được một

lúc thì cô nhíu mày.

Cái thứ này sao mà giống làm trà sữa thế nhỉ, tuy không phải làm từng cốc mà là

làm từng thùng nhưng hình như cũng không có gì khác biệt quá lớn.

Tuyệt vời, nếu sau này thất nghiệp thì cô có thể đi xin việc ở quán trà sữa, kinh

nghiệm làm việc chính là từng nấu canh Mạnh Bà một thời gian.

“Các anh vẫn còn phải canh giữ ở đây à?” Giang Mãn Y rảnh rỗi nói chuyện với

Ngưu Đầu Mã Diện.

14.html]

Ngưu Đầu Mã Diện trông không đáng sợ chút nào, trông hơi giống mấy streamer

đội mũ hóa trang trên mạng.

Ngưu Đầu cười ha ha: “Chỉ một tháng nữa thôi, sẽ đến lượt Nhật Du Thần và Dạ

Du Thần đến thay chúng tôi”

Mã Diện há cái miệng ngựa của mình ra: “Nhân tiện nói đến chuyện này còn phải

cảm ơn Mạnh Bà, bây giờ chúng tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều so với trước kia rồi”

Trước đây khi chưa có Mạnh Bà, họ phải ở đây ngày đêm để xóa ký ức của vong

hồn, năm năm đổi ca một lần, đến khi đổi ca xong thì gần như bị rút cạn sức lực.

Hiện giờ thì chỉ cần đứng đây trông chừng, đừng để quỷ có cơ hội gây rối là

được.

Giang Mãn Y nhìn Ngưu Đầu Mã Diện mà cảm thấy Địa Phủ này khác rất nhiều so

với những gì cô nhớ.

Ngưu Đầu Mã Diện hình như là bắt quỷ, Nhật Du Thần và Dạ Du Thần hẳn phải đi

lại ở dương gian chứ. Còn Phán Quan, sao chuyện công ty tiểu thuyết lại do hắn

ta phụ trách.

Cô nói ra những thắc mắc của mình, Ngưu Đầu nắm cây chĩa ba rực lửa rồi giải

thích: “Chẳng phải Địa Phủ cải cách rồi sao”

“Bên Phán Quan đều đã tự động hóa rồi. Vong hồn nên phán thế nào chỉ cần

dùng cái gọi là nhận dạng linh hồn xem xét, đa phần đều sẽ được phán xong, chỉ

trừ một số ít trường hợp tranh cãi lớn thì Phán Quan mới để đệ tử dưới trướng đi

phán”

“Tương đương với tòa án ở nhân gian”

Mã Diện cầm con dao băng toát ra hàn khí lạnh lẽo ngồi phịch xuống: “Còn

chúng tôi đợi khi thiết bị tự động hóa ở đây được lắp đặt xong, chúng tôi có thể để

các quỷ sai dưới trướng đến trông chừng. Chúng tôi chỉ cần đi tuần tra một hai

lần mỗi ngày là được”

“Nhật Du Thần và Dạ Du Thần bây giờ coi như được nhàn nhã rồi”

“Chỗ này cũng sẽ tự động hóa sao?” Giang Mãn Y nhướng mày, Địa Phủ quả

nhiên đang bắt kịp thời đại.

Ngưu Đầu: “Đúng vậy, giống như máy lọc nước vậy, đến lúc đó cứ để các vong

hồn tự mình đến lấy canh Mạnh Bà uống là được, như vậy các quỷ sai cũng có

thể đỡ vất vả hơn”

Giang Mãn Y nhìn các quỷ sai bận rộn không ngừng mà cảm thấy tự động hóa

thật sự rất tốt.

Nếu cứ để cô ở đây múc canh mãi thì cô chắc sẽ phát điên mất.

Trong ký túc xá.

Lăng Thính Lan đang bận làm trang web thì thấy Giang Mãn Y xuất hiện từ hư

không: “Xong xuôi rồi à?”

Giang Mãn Y gật đầu: “Xong xuôi rồi, tnếu cậu thấy làm trang web phiền thì cứ để

Triệu Sinh giúp. Ở Âm giới đúng là đông đúc nhân tài thật”

“Triệu Sinh là ai?”

“Chính là Bạch Vô Thường đó. À mà, hắn nói sẽ giúp chúng ta nhưng muốn mười

phần trăm cổ phần, tôi thấy không vấn đề gì, cậu thì sao?”

Lăng Thính Lan suy nghĩ một lát rồi nói: “Cái này coi như anh ta góp vốn bằng

công nghệ đi, hơn nữa còn là công chức Âm giới nên tôi thấy không vấn đề gì.

Cậu thấy người này, à không, ma này thế nào?”

“Nếu nhân phẩm không tệ thì có thể lôi kéo, như vậy cậu cũng có thêm một mối

quan hệ ở Âm giới rồi!”

Giang Mãn Y trèo lên giường nằm vật ra: “Ma đó tốt lắm. Tôi cũng thấy cho hắn

cổ phần là ổn, dù sao chúng ta cũng đâu có làm được bao nhiêu việc đâu”

“Vậy số cổ phần còn lại chúng ta chia đôi?”

Lăng Thính Lan lắc đầu: “Cậu cho tôi năm phần trăm là được rồi, tôi cũng chẳng

làm gì nhiều, hơn nữa đây hoàn toàn là buôn bán không vốn, có lời là vui rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.