Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 16



Lăng Thính Lan ăn cũng rất vui vẻ, một mình cô ấy càn quét hai con.

Sau khi ăn xong, Giang Mãn Y đưa Tôn Soái về Âm giới rồi mới cùng Lăng Thính

Lan lững thững đi về phía trường học.

Hai người vừa đi ra khỏi phố ăn vặt đã thấy phía trước có rất đông người vây

quanh, những người đó nhìn về một hướng mà xì xào bàn tán.

“Thật đáng thương quá”

“Tôi đã thấy ông ấy trên mạng rồi, ông ấy đã lên hot search đấy”

“Đi bộ tìm con bảy năm trời, đứa bé lúc mất tích mới hai tuổi, liệu có tìm thấy

không?”

“Không biết nữa, tôi thấy khó rồi, haizz”

Tiếng người qua đường lọt vào tai hai người. Giang Mãn Y nhìn theo hướng họ

đang nhìn, thoáng cái đã thấy một ông lão mặc bộ quần áo màu xanh vá víu.

Người đó rất gầy, gầy trơ xương, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã cảm thấy sự

mơ hồ vô vọng dường như bao trùm toàn bộ con người ông nhưng đôi mắt đó vẫn

nghiêm túc nhìn những người qua lại.

Trước mặt ông bày một tấm bảng màu xanh, trên đó là một bức ảnh đã mờ nhạt,

bức ảnh lúc hai tuổi cũng chẳng nhìn ra được đặc điểm gì.

Thế nhưng những dòng chữ bên cạnh lại viết rất rõ ràng, tên tôi là Hứa Phi

Dương, tìm con trai Hứa Vân, Hứa Vân mất tích lúc hai tuổi, có một vết bớt hình

tròn ở eo, thời gian mất tích 14 giờ ngày 5 tháng 3 năm 2016, địa điểm mất tích…

Giang Mãn Y nghiêm túc xem, xung quanh có không ít người rút điện thoại ra

chụp ảnh, cố gắng đăng lên mạng để lan truyền tin tức giúp tìm con.

[Nhiệm vụ phụ: Giúp Hứa Phi Dương tìm lại đứa con bị mất tích Hứa Vân [Chưa

hoàn thành]]

[Nhiệm vụ phụ: Đột kích ổ buôn người, giải cứu những đứa trẻ bị bắt cóc [Chưa

hoàn thành]]

Giang Mãn Y theo bản năng dùng ý thức của mình chạm vào nhiệm vụ phụ đầu

tiên, sau đó cô quay người chạy vội.

“Y Y, cậu đi đâu đấy?” Lăng Thính Lan khó hiểu hỏi.

Giang Mãn Y vội vàng tắt chế độ tự động tìm đường: “Không đi đâu cả, vừa nãy

muốn vận động một chút thôi”

Lăng Thính Lan: “…”

Hai người trở về ký túc xá, Giang Mãn Y lấy ba lô rồi cho vào hai bộ quần áo: “Tôi

phải ra ngoài một chuyến”

Lăng Thính Lan nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Bên trên giao cho mình nhiệm vụ, mình phải đi thực hiện” Giang Mãn Y nghiêm

túc nói: “Nhiệm vụ này rất nguy hiểm nên tôi không thể mang theo cậu, nhớ bảo

trọng!”

Lăng Thính Lan: “Đồng chí yên tâm! Hậu phương đã có tôi canh giữ cẩn thận!

Cậu cũng phải chú ý an toàn!”

Giang Mãn Y: …

“Thôi được rồi, tôi đi làm việc nghĩa đây, tôi định đi tìm con của ông ấy về”

Lăng Thính Lan ghé lại gần: “Trời Nam đất Bắc như thế làm sao cậu tìm được?

Định dùng quỷ lực à?”

“Thật sự không thể mang theo tôi sao” Cô ấy chớp chớp mắt.

Giang Mãn Y lắc đầu: “Tạm thời thì không được”

Hiện tại cô cũng chỉ có thể chất tốt, có thể tay không bóp nát một con heo, còn

thân phận Mạnh Bà cũng chỉ có hiệu lực với Âm giới và linh hồn.

16.html]

Nếu mang theo Lăng Thính Lan, vạn nhất cô ấy bị bắt làm con tin mà Giang Mãn

Y không kịp cứu, vậy thì Lăng Thính Lan thật sự có thể ăn cơm Âm giới rồi.

“Vậy được rồi, vậy tôi tiếp tục làm trang web, chuyện này cứ giao cho tôi đi!” Lăng

Thính Lan vỗ ngực nói.

Giang Mãn Y gật đầu, đeo ba lô ra ngoài, tìm một chỗ kín đáo rồi cưỡi con xe điện

của mình.

Phải nói là con xe điện này thật sự rất hữu dụng, không chỉ không gây tiếng động

mà còn không cần tự điều khiển, thậm chí còn có thể giữ nhiệt độ ổn định!

Nói trắng ra là để giếc người phóng hỏa… À không, là tiêu chuẩn vàng cho du

lịch.

Đêm khuya, trong con hẻm nhỏ.

“Oa oa oa… Đừng mà…” Nhiễm Đào nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông

đang tiến lại gần cô ấy, miệng lầm bầm không rõ.

Miệng cô ấy bị băng dính dán chặt, hai tay bị trói ngược ra sau lưng dựa vào

tường, cách đó không xa là chiếc điện thoại đã bị cô làm rơi hỏng.

“Bốp!” Người đàn ông tiến lại gần và thẳng tay tát một cái. Nhiễm Đào lập tức hoa

mắt chóng mặt, tai cũng ù đi.

“Con khốn thối, mày chạy đi!” Hầu Bác Viễn cười lạnh. Gã ngồi xổm trước mặt

Nhiễm Đào, nhìn người phụ nữ bị trói tay không thể chống cự từ trên cao xuống.

“Tao vốn dĩ chỉ muốn tiền nhưng mày đã không biết điều thì đừng hòng sống sót”

Trong mắt Hầu Bác Viễn lóe lên tia tàn độc.

Nhiễm Đào nghe vậy thì toàn thân run rẩy, khóc càng dữ dội hơn.

Cô ấy hối hận rồi, biết thế đã không ở lại tăng ca, không tăng ca thì sẽ không gặp

phải tên biến thái này trên đường về.

Thực tế, ngay khoảnh khắc đầu tiên Nhiễm Đào phát hiện mình bị theo dõi thì đã

định gọi điện báo cảnh sát rồi.

Thế nhưng gã lại chẳng hề nghĩ ngợi mà lao thẳng tới, ném điện thoại của cô ấy

sang một bên.

Còn cô ấy cũng bị người đàn ông dùng vũ lực khống chế, đưa đến đây.

“Hu hu hu…”

Nhiễm Đào cảm nhận được người đàn ông đang cởi quần của mình, cô ấy cố hết

sức dùng chân đá vào gã nhưng người đàn ông lại tát cô ấy thêm lần nữa:

“Chết tiệt, nếu còn nhúc nhích thì tao sẽ giếc chết mày trước!”

“Giếc người?” Một giọng nữ vang lên từ phía sau Hầu Bác Viễn.

Gã giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mặc áo thun cộc tay và quần

short đang đạp chiếc xe điện nhỏ dừng lại ở cửa hẻm.

Ánh trăng trong vắt chiếu từ phía sau lưng cô, càng làm cho chiếc xe điện vốn đã

trắng lại càng thêm trắng muốt.

Nhiễm Đào thấy có một cô gái đến thì điên cuồng dùng chân đạp vào tường,

muốn bảo cô gái mau chạy đi.

Anan

Cô gái đi xe điện kia trông có vẻ yếu ớt như vậy, nhìn thế nào cũng không thể

đánh lại tên côn đồ này.

Vô ích thôi, cô ấy đã không thể sống sót rồi, cứu được ai thì cứu.

“Ối dào, mua một tặng một à” Hầu Bác Viễn xoa xoa tay, vẻ mặt cực kỳ bỉ ổi.

Theo gã thấy thì cô gái này trông có lẽ ngay cả một viên gạch cũng không nhấc

nổi, bắp đùi còn không to bằng cánh tay gã nên gã chỉ cần một cái tát là khiến cô

sẽ ngất xỉu.

Không, phải là nằm trên đất khóc lóc cầu xin tha thứ.

Giang Mãn Y nhìn người đàn ông trước mặt cùng với người phụ nữ bị trói phía

sau lưng gã thì cảm thấy có chút tức giận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.