Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 43



Chư Cát Trấn đọc một dãy địa chỉ, đầu quỷ vội vàng dùng nước mắt máu ngưng

tụ địa chỉ lại mang theo bên mình.

Sợ mình quên mất.

Đến lúc đó Mạnh Bà không cho mình đồ ăn ngon thì phiền toái lớn rồi.

Sau khi thoát ra khỏi giấc mộng, đquyr ầu kể lại những việc mình đã làm xong,

Giang Mãn Y lập tức dùng một sợi dây dắt cậu ta đến quầy canh Mạnh Bà trước

để nấu canh.

Mã Diện nhìn thấy, cười nói: “Mạnh Bà thật tao nhã! Đang thả diều đấy à!”

Giang Mãn Y:…

Cô quay đầu nhìn đầu quỷ đang lơ lửng trên không, ừm, đúng là trông khá giống

thả diều thật.

Chủ yếu là đầu quỷ còn nhỏ lại thích chạy lung tung, nếu cô không dẫn đi thì ai

mà biết cậu ta sẽ chạy đến đâu.

Dù sao thì đầu quỷ còn nợ cô ba vạn tiền âm phủ mà!

“À phải rồi, hôm nay chỗ chúng tôi đã lắp đặt xong thiết bị mới rồi. Canh Mạnh Bà

làm xong có thể lưu trữ rất lâu, Mạnh Bà đại nhân có thời gian có thể đến làm

thêm một ít”

“Như vậy cũng không cần ngày nào cũng chạy đi chạy lại nữa”

Ngưu Đầu Mã Diện tỏ ra rất nhiệt tình, hai người nói qua nói lại.

Sở dĩ nhiệt tình như vậy là vì họ đều biết Mạnh Bà dạo này dẫn theo một con quỷ

mới mà lại có được công đức.

Tuy Mạnh Bà không có công đức nhưng người ta đã chứng minh được năng lực

của mình, còn họ là quỷ sai, tuy không thể nhúng tay vào chuyện nhân gian

nhưng cũng không thể hưởng công đức này.

Nhưng nhỡ đâu Mạnh Bà đại nhân còn có thủ đoạn khác thì sao!

Cứ lấy lòng để tạo quan hệ tốt trước thì sẽ không sai đâu!

Anan

Giang Mãn Y gật đầu, cô hiện tại còn một nhiệm vụ phụ cuối cùng phải hoàn

thành, đợi làm xong cái này cô sẽ tranh thủ đến làm thêm Mạnh Bà.

“Cảm ơn hai anh nhé, Ngưu Đầu Mã Diện!”

Ngưu Đầu Mã Diện cười hì hì: “Chuyện nhỏ thôi mà, đợi Mạnh Bà đại nhân rảnh

rỗi thì hai anh em chúng tôi còn muốn cảm ơn Mạnh Bà vì ân tình giải phóng đôi

tay cho chúng tôi nữa!”

“Lúc đó cùng làm một bữa nhé?”

43.html]

Giang Mãn Y mỉm cười: “Được thôi, đợi vài hôm nữa nhé”

Ngưu Đầu Mã Diện cười đáp: “Được, được, được!”

Sau khi nấu xong canh Mạnh Bà, Giang Mãn Y dắt “diều” đi tìm Tôn Soái: “Nhờ

cậu đưa hai món đồ này đến địa chỉ này”

Một phần là đoạn ghi âm đã được cô nhờ nhân tài ở Âm giới chỉnh sửa, một phần

là địa chỉ nhà và trường học hiện tại của Dư An cùng với tài khoản video ngắn của

Hứa Phi Dương.

Tôn Soái rất vui vẻ, hôm nay cậu ta ngồi đây mà công đức cứ tăng vù vù.

Hiện tại cậu ta lại có thêm một sợi tóc vàng óng nhỏ, đáng tiếc là sợi tóc vàng bị

đầu quỷ ăn mất thì vẫn chưa mọc lại.

Chắc là sẽ không phát triển lần hai nữa rồi.

Vì Chư Cát Trấn hiện đang không có mặt ở sở cảnh sát nên chính khí không được

đủ đầy mà Tôn Soái lại có công đức hộ thể nên hai món đồ này rất nhanh đã xuất

hiện trên tủ đầu giường của Chư Cát Trấn.

Sau khi Tôn Soái trở về báo cáo thì lại bận rộn đi viết tiểu thuyết.

Theo lời cậu ta nói thì Âm giới đầy rẫy nhân tài quỷ, những đại lão tiểu thuyết gia

và văn học đã chết cả trăm năm đều ở Âm giới.

“Hơn nữa họ còn không nghỉ ngơi nữa!” Tôn Soái suýt nữa thì bị “cuốn” đến

chết: “Ngày này qua ngày khác cứ viết thôi!”

“Tôi còn chẳng cạnh tranh nổi với họ!”

Ứng dụng Âm giới bây giờ chỉ cần mở ra là toàn những tiểu thuyết chất lượng

cao, nghe nói sau khi lên kệ, tất cả tiểu thuyết bên trong đều dựa vào thực lực để

được đề cử.

“Tôi nghe nói vị đại lão kia vì viết tiểu thuyết mà đột tử, bây giờ đã viết xong toàn

bộ bản nháp rồi!”

Giang Mãn Y vô cùng kinh ngạc!

Mới qua có bao lâu mà đã viết xong toàn bộ bản nháp rồi á?

“Vậy cậu cố gắng lên” Giang Mãn Y rất ra dáng tư bản vỗ vai cậu ta: “Cố gắng

kiếm tiền mua xe mua nhà cho tôi nhé, cảm ơn nhiều nha”

Tôn Soái:…

Đột nhiên cảm thấy cái tiểu thuyết này không viết thì thôi!

[Đập bút]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.